Bác Sĩ Thú Y

Chương 48: 48: Không Ngủ Được​






Cuối cùng chỉ nhìn thấy chăn lông xù xù động đậy vài cái, sau đó cuộc gọi video đã ngắt kết nối.

Thẩm Ám nhìn chằm chằm vào màn hình cười khẽ.

Anh mở Wechat ra liếc qua các tin nhắn khác, trong hội giao lưu thú cưng ở chợ phía Nam lần trước có người ghi lại video, sau đó mấy đoạn video ấy đã hot trên toàn giới phòng khám, một đoạn là anh lên sân khấu tự giới thiệu, một đoạn khác là anh được mời lên sân khấu “cởi quần áo”.

Mấy người trong nhóm giao lưu thú cưng đều gắn tag anh, anh chỉ trả lời qua loa vài câu rồi tắt điện thoại, tới khu nghỉ ngơi tập hít đất.

Sau khi hít được hơn một trăm hiệp lại nhận được một cuộc điện thoại, là người bạn trước đó anh đã nhờ vả, anh ta nói rằng căn nhà ở khu trung cư Đông Tân đã xử lý xong xuôi, tên mập kia sẽ dọn đi vào ngày mai.

Thẩm Ám nói lời cảm ơn, “Lúc nào mời cậu đi ăn một bữa.



“Khách sáo quá, anh Ám.

” Người ở đầu dây bên kia cười nói, “Chút việc nhỏ thôi mà.


Từ khi chín tuổi, Thẩm Ám đã bắt đầu nhận thức được cái gì gọi là đạo lý đối nhân xử thế, anh hẹn đối phương tối mai cùng nhau ăn bữa cơm, lại hàn huyên thêm vài câu, rồi mới cúp điện thoại.

Trong diễn đàn trung tâm bảo vệ động vật có người đăng thông báo chó nhà mình bị mất tích rồi treo giải thưởng, anh giúp đỡ người đó chuyển tiếp thông báo vào vòng bạn bè và nhóm trò chuyện, đang muốn thoát ra lại thấy Bạch Lê đăng một bài trên vòng bạn bè.

Tuy rằng Wechat của anh rất nhiều người, nhưng anh gần như đều cài đặt không theo dõi vòng bạn bè của người khác, cho nên, ngoại trừ vài người thân quen như Miêu Triển Bằng và Đàm Viên Viên, trong khu bạn bè của anh cũng chỉ còn dư lại Bạch Lê.

Đàm Viên Viên thì hai ngày đăng lên vòng bạn bè một lần, còn Miêu Triển Bằng cũng giống như Thẩm Ám, một tuần đăng một hai lần gì đó, đều là chuyển tiếp thông báo về thú cưng mất tích.

Tần suất đăng lên vòng bạn bè của Bạch Lê đã đổi mới, thường thường sẽ là một lần mỗi tháng.

Tối nay Bạch Lê đăng ảnh chụp hoa dướng hương, không có viết cảm nghĩ gì.

Thẩm Ám nhìn thời gian, vừa vặn là lúc sau khi anh đi, anh cong môi khẽ cười, tặng cô một lượt thích, sau đó viết dưới khu bình luận: 【Hoa rất đẹp, có phải được bạn trai đưa đi không đấy?】
Không lâu sau đó, Bạch Lê trả lời lại: 【…】
Thẩm Ám di chuyển đến khung chat của cô, gửi một đoạn tin nhắn thoại đến cho cô: “Sao em còn chưa ngủ?”
Một lát sau, Bạch Lê trả lời: 【Bây giờ em ngủ luôn.



Thẩm Ám mở một bài nhạc, đúng là ca khúc đơn mà trước kia Bạch Lê đã chia sẻ trong vòng bạn bè, anh hát theo vài câu, rồi lại đưa mắt liếc Wechat, Bạch Lê đã trả lời: 【Anh vẫn chưa ngủ sao?】
Thẩm Ám cà cà đầu lưỡi vào răng cửa, môi mỏng ghé sát và ống thu âm ở điện thoại, giọng nói trầm trầm: “Một mình, không ngủ được.


Bạch Lê không trả lời.

Thẩm Ám lại cười cười, nói thêm một câu: “Ngủ ngon.


Bạch Lê nghe đi nghe lại câu ngủ ngon kia tới tận mười mấy lần, lúc này mới chui vào trong ổ chăn, cô vô thức khẽ cong khoé môi, trong giấc mơ vẫn đang cười.

Buổi tối, Trầm Ám lại nhận được một cuộc điện thoại từ giám đốc vườn thú gọi tới, ở vườn thú của bọn họ có bác sĩ, nhưng hôm nay tạm xin nghỉ không tới, một con hổ Đông Bắc không cẩn thận để lòng bàn chân bị cắm phải đinh, trong vườn thú của bọn họ có dụng cụ và phòng giải phẫu, Thẩm Ám chờ bọn họ gây tê xong rồi tới giúp lấy cái đinh kia ra, sau đó băng bó.

Lúc ra về đã là hơn một giờ sáng, Thẩm Ám về thẳng nhà một chuyến, tắm rửa xong xuôi, lúc bước ra chỉ quàng mỗi khăn tắm, tưới cho hoa chút nước rồi di chuyển ra ngoài ban công.

Khi thay quần áo, anh đưa mắt nhìn cái rương nhỏ đặt dưới giường, thứ được nhét kín bên trong là tấm ga trải giường hôm nay anh lấy từ nhà Bạch Lê về.


Anh mở ra nhìn, sau đó mở Taobao, mua một phát bảy tấm ga trải giường hình hoa hướng dương liền.

Vừa mới trở về phòng khám, anh đã nhận được điện thoại từ đồn công an Đông Thành, cảnh sát trực ban ở đó nói với anh rằng, Thẩm Quảng Đức và tên chiếm đoạt địa bàn kia đi ăn xin, bị kẻ lang thang nào đó đánh.

Ông ta chạy đi muốn nhảy sông tự vẫn, lại được người ta cứu, hỏi ông ta có người thân nào không, ông ta cũng không nói năng gì, chỉ nói muốn chết mà thôi.

Người cứu ông ta đã gọi điện báo cảnh sát, ông ta đã được đưa tới đồn công an.

Câu nói “Cứ để ông ta tự tìm chết đi” vừa lên đến miệng Thẩm Ám lại không thể nào thốt ra nổi, anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói với đối phương ở đầu dây bên kia: “Tôi lập tức qua đó ngay.

”.