Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 28




Phúc Nhạc cố ý đemtình huống nói nghiêm trọng 1 chút, hơn nữa còn nói một đống thuật ngữchuyên ngành Hansen nghe không hiểu thành công doạ hắn sợ, bằng khônglấy cái tính tuỳ tiện cùng sự tự tin mù quáng với sức mạnh của thân thểmình của thú nhân, hắn tuyệt đối sẽ không tin chút đau đớn nhỏ này cầnphải trị liệu lâu dài mới khôi phục. Hansen trợn mắt há hốc mồm nhìn tếti vẻ mặt nghiêm túc, nói cũng không trôi chảy: “Thực… Thật sự nghiêmtrọng như thế?”

Phúc Nhạc âm trầm nở nụ cười: “Chú cứ nói đi?”

Từ nhân vật sinh hoạt chuyển sang nhân vật thầy thuốc, tính tình của PhúcNhạc cũng mạnh mẽ hơn nhiều, tập tính ác liệt thích hù doạ những đứa trẻ không nghe lời cũng lòi ra, cái gọi là một thầy thuốc, tức là phải dốctoàn lực cứu sống, đối với người bệnh không nghe lời, tuyệt đối khôngcần khách khí!

Hansen rùng mình, vội vàng hướng Phúc Nhạc xin giúp đỡ: “Tế… Tế ti à, có biện pháp chữa khỏi không?”

“Cũng tàm tạm.” Phúc Nhạc thở dài: “Về sau già rồi khẳng định sẽ đau, cái này không có khả năng hoàn toàn hồi phục, nhưng không thể mặc kệ như vậy,nếu không đến mùa đông sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.”

“Thật vậy chăng?” Hansen đôi mắt trông mong mà nhìn Phúc Nhạc: “Tiểu tế ti có biện pháp?!”

Phúc Nhạc gật đầu, vươn tay sờ sờ đầu gối cùng chân Hansen, cứ như thể đangsờ 1 miếng thịt thú đã chết (giống thịt lợn bày ngoài hàng đó =))khiến Hansen không được tự nhiên, nhịn không được muốn tránh: “Thằngnhóc này, sờ cái gì đó?”

Phúc Nhạc không rảnh phản ứng lại, cúiđầu xoa bóp xương cốt Hansen: “Về sau không cần lại liều mạng như vậynha, đầu gối và chân chú rõ ràng có thương tích, rất dễ dàng chuyển biến xấu.”

Xương chân bị nứt, hơn nữa còn gãy xương, tuy rằng hiệntại đã muốn khỏi hẳn, nhưng không hoàn hảo, chắc là lúc ấy không có nẹpcố định nên nó không lành hoàn toàn, may mà không thành người què. Cũngmay mà thú nhân bản thân có tố chất biến thái, đổi thành người thường,hoặc là giống cái có thân thể rất mạnh cường tráng chỉ sợ cũng cũng sẽtrực tiếp toi mạng.

Tuy rằng bởi vì Hansen thề sống chết khôngkhỏi, Phúc Nhạc không sờ xương bánh chè, nhưng cũng có thể nhìn ra đượcxương nơi đó cũng bắt đầu biến hình, chắc là 1 đoạn thời gian sau khi bị thương vẫn gánh vác hoạt động nặng, chẳng qua nó cũng phải vấn đề gìlớn.

“Cái này nhìn ra được?” Hansen ngạc nhiên, sờ sờ xương cốt có thể phát hiện sao?

“Sờ nhiều có thể biết đấy.” Phúc Nhạc nheo mắt: “Biến trở về thú hình, cho tôi nhìn xem.”

Hansen không hiểu, nhưng vẫn thành thật biến về thú hình.

“A! Sói xám? chú có quan hệ gì với Whorf?” Phúc Nhạc kinh ngạc, tò mò hỏimột câu, thú hình của người này hình như là sói xám, chẳng qua màu lôngnhạt hơn 1 ít, có vẻ giống màu trắng bạc. Nhưng Phúc Nhạc nhìn thế nàocũng thấy ngũ quan rất giống. Về phần làm sao cậu lại nhìn ra được ngũquan động vật tương tự được với nhau thì chịu…

“Ha ha, Whorf làcon trai nhà ta đó, thế nào, rất đẹp trai giống ta có đúng không?”Hansen ha ha cười nói, biểu tình đắc ý này bày trên bản mặt con sói uyphong khiến Phúc Nhạc cảm thấy thoáng quỷ dị…

“Whorf cũng khônglắm mồm như ông chú.” Phúc Nhạc phun tào nói, làm sao mà 1 ông bố lắmmồm như thế này lại sinh được 1 thằng con trai đánh 3 gậy cũng khôngbuồn hự 1 cái được nhỉ?

“Chuyện này…” sói bạc vẻ mặt thâm trầm:“Thằng nhóc này chả biết giống ai, cả ngày nghiêm mặt không nói lời nào, còn chê ta nói nhiều.”

Thì đúng thế còn gì. Phúc Nhạc âm thầm phun tào, ngồi xổm xuống nhìn chân sau của sói bạc.

Quả nhiên khôi phục thú hình rồi vẫn có thể thấy được một ít khác thường.Chân sau của sói bạc tuy rằng thoạt nhìn vô cùng cường kiện mạnh mẽnhưng tư thế đứng thẳng đã có chút mất tự nhiên, thậm chí có chút dịdạng. Thú hình sờ qua cảm giác càng thêm rõ ràng, xương cốt không gặpvấn đề quá lớn, nhưng phải tăng thêm khống chế.

“Chú có nhận trị liệu không?” Phúc Nhạc sờ sờ cằm nói: “Rịt thuốc còn có châm cứu nữa.”

“Nghe nói con ta chính là do nhóc chữa khỏi.” Hansen đột nhiên không đầu không đuôi phun ra 1 câu.

Phúc Nhạc gật đầu: “Cho nên?”

“Thì ra thật là nhóc a.” Hansen sợ hãi than: “Ta còn tưởng là thằng nhóc kia gạt ta.”

“… …” Đã nhìn từ nãy đến giờ mà vẫn chưa tin y thuật của mình? Còn cứ chọt đúng chỗ đau của cậu nữa!

“Chú rốt cuộc có trị hay không!” Phúc Nhạc nghiến răng, còn hoài nghi trìnhđộ của cậu nữa cậu thật sự muốn vi phạm đạo đức nghề nghiệp hành hungdiệt khẩu!

“Đương nhiên muốn trị nha.” Hansen cười: “Nếu nhóc con thật là tế ti, ta đây an tâm.”

Phúc Nhạc hít sâu một hơi, quyết định không so đo với ông chú thiếu đánh này nữa, xoay người đi làm chuẩn bị .

Đốt nước ấm trước tiên xông hơi cho đầu gối Hansen đã về hình người, Hansen lại nhịn không được bắt đầu cùng Phúc Nhạc tán gẫu.

“Thằng nhóc này rất có khả năng a, có thú nhân thích chưa? Có muốn chú đây giới thiệu cho không?”

Phúc Nhạc bật cười: “Ông chú à, ngài nên quan tâm con trai của ngài đi! Hắnmà còn không hành động thì Haren sẽ bị người khác cướp đi đó!”

Hansen cả kinh “Đến cả nhóc cũng biết thằng nhóc thối kia thích ai sao?”

“Tôi sống gần nhà Haren như vậy, làm sao có thể không biết?” Phúc Nhạc tứcgiận nói: “Haren còn tưởng rằng Whorf thích 1 giống cái khác, mấy ngàynay vẫn luôn mất hứng.”

“Chậc chậc, hai cái đứa này… Ai!” Hasenthở dài: “Nhớ năm đó, ta chính là liếc mắt một cái liền yêu Sole, sau đó lập tức quyết định theo đuổi em ấy thành bạn lữ của ta. Vào lúc banđêm, ta liền trộm đi tìm Sole, đưa ra thỉnh cầu cử hành nghi thức với em ấy!”

“Sau đó thì sao?” Phúc Nhạc tò mò, bưng một cái chén nhỏ đảo thảo dược vừa nghe Hasen kể chuyện.

“… … Sau đó em ấy liền đánh cho ta 1 trận rồi đuổi đi.” Hasen khó được trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói.

“Phụt! Ha ha ha!” Phúc Nhạc nhịn không được cười to, Hansen sờ sờ đầu, có chút quẫn bách, không khỏi vì mình tranh luận: “Nhưng mà, cuối cùng Sole vẫn bị ta cảm động! Cho nên nói, thích thì hẳn nên nhanh theo đuổi!”

Phúc Nhạc đồng ý gật đầu: “Như thế, nếu năm nay Whorf còn không có hành động, chỉ sợ thật sự sẽ bỏ lỡ Haren .”

“Lại nói tiếp…” Hansen nhìn thuốc mỡ trong tay Phúc Nhạc sau khi thêm nướcnên trở nên dinh dính, có chút ngạc nhiên: “Cái thứ này, là chữa bệnhsao?”

Phúc Nhạc gật đầu, tuy rằng cậu còn có miếng dán giảm đaunhưng rồi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy cho thú nhân và giống cáiuống thuốc tây không quá thích hợp, chính bởi vì chưa từng có kháng thểvà miễn dịch với thuốc nên hiệu quả càng nhanh, nhưng Phúc Nhạc luônkhông yên tâm, sợ rằng hiệu quả gấp bội đồng thời tác dụng phụ cũng sẽtăng lên, cho dù bây giờ không có phản ứng, vậy về sau thì sao? Liệu cóthể có tai hoạ ngầm nào hay không? Tính ra thì thuốc Đông y ôn hòa thong thả càng khiến Phúc Nhạc yên tâm hơn. Dù sao thì nơi này chỉ có mìnhcậu là thầy thuốc, một khi xuất hiện hiện tượng mẫn cảm với thuốc hoặcnhững bệnh trạng khác, những người này cũng không cách nào đi tìm thầythuốc khác mà chạy chữa, trách nhiệm của cậu khá nặng.

Còn nữa,Phúc Nhạc cũng suy xét đến thuốc tây đã trở thành “tài nguyên không thểtái sinh”, cũng không muốn tùy ý dùng hết, nói không chừng ngày sau cógì ngoài ý muốn, thuốc tây hiệu quả mau còn có thể cấp cứu.

“Cóthể khá lâu mới có thể thấy hiệu quả, chú không nên gấp gáp, chuyện đisăn cứ giao cho Whorf làm.” Phúc Nhạc bôi thuốc mỡ, nói. Nếu tiếp tụclao động quá độ, đầu gối nhất định chịu không nổi, huống chi Hasen tuổicũng có chút lớn, tương đương với người trung niên 40t ở Thiên triều,tuy không tính là già, nhưng cũng không thể so với người trẻ tuổi, thânthể đang trên đà thoái hóa, càng dễ dàng bị thương, hơn nữa cũng rất dễlưu lại tai hoạ ngầm.

“Ta đây còn có thể làm gì?” Hansen mở tohai mắt nhìn có chút kinh tủng: “Làm gì có thú nhân nào không đi đi săn ? Hơn nữa ta vẫn còn trẻ!”

“Không nghe lời liền gãy chân!” PhúcNhạc bắn đầu gối một chút, dùng không ít sức, quả nhiên thấy Hansen mặtcương một chút: “Chú cảm thấy chú có thể chịu, chú không sợ đau, thế còn về sau thì sao? Lúc già rồi, không thể động, muốn liên lụy bạn lữ phảichăm sóc chú, đáng sao? Bị thương không đi săn không phải rất bìnhthường sao? Còn sợ người khác chê cười? Chú à, đầu chú cũng có bệnh rồiphải không? Thân thể chính mình quan trọng hay là mấy câu thuận miệngcủa người khác quan trọng?” Phúc Nhạc tà ác giáo huấn nói, mồm mép lưuloát, hoàn toàn không có bộ dáng nói không nên lời như bình thường.

Hansen bị Phúc Nhạc sắc bén giáo huấn một phen, ngớ ngẩn há to miệng, không biết nên nói gì.

Phúc Nhạc nói như súng máy bắn phá Hansen thành thằng ngốc rồi, tâm tình rốt cục sảng khoái, vinh quang và sự tự tin mạnh mẽ của thú nhân là tốt,nhưng mà có cậy mạnh cái gì cũng phải biết lượng sức mình chứ.

Hansen cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn nghe theo, trong lòng nghĩ thằngnhóc này cái đầu không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ… Nhưng rồi cẩnthận ngẫm lại, Hansen lại cảm thấy lời cậu ta nói có vẻ khá đúng?

“Tôi bốc thuốc sẵn, chú dùng nước nóng xông 1 chút đầu gối từ sáng tới tối,sau đó lấy bã thuốc đắp lên.” Phúc Nhạc phân phó nói: “Mùa đông cũngphải chú ý giữ ấm, tận lực đừng để cho đầu gối bị cảm lạnh, nếu không sẽ càng đau.”

Hansen yên lặng gật đầu, không dám phản bác chi nữa.

“Được rồi!” Phúc Nhạc đem thảo dược đã chia đều giao cho Hansen.

“Cám ơn nhé, nhóc con.” Hansen cảm kích nói, nếu đứa nhỏ này không cảnh tỉnh chính mình, nói không chừng lúc mình về già rồi sẽ thật thê thảm, nhưvậy sẽ khiến Sole phải chăm sóc cho mình… Điều này tuyệt đối không phảiđiều Hansen muốn nhìn thấy.

“Đừng nóng vội.” Phúc Nhạc xoay người lôi ra bộ ngân châm từ trong hòm thuốc bảo bối của mình, cười he he: “Còn có châm cứu.”

Hansen đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Lúc Joe tới đón Phúc Nhạc liền nhìn thấy Hansen vẻ mặt u buồn đang ngồitrước cửa phòng khám của Phúc Nhạc, khiến người chú ý chính là, trên đùi y cắm không ít ngân châm.

“Chú Hansen?” Joe chào hỏi: “Chú đang làm cái gì?”

Hansen ngẩng đầu, nhìn thấy là Joe, hữu khí vô lực mà vẫy tay, có vẻ thực uể oải: “Nhóc tới rồi.”

Joe gật đầu, hắn tới đón Phúc Nhạc về nhà.

“Chú à, có thể rút châm.” Phúc Nhạc lảo đảo đi ra, nhìn thấy Joe đến thì vôcùng vui vẻ: “Joe, anh chờ em 1 chút, xong ngay bây giờ đây!”

Joe gật đầu, nhịn không được lại nhìn thoáng qua 1 đống ngân châm cắm chichít trên đùi Hansen, vẫn thấy da đầu run lên, những hành động của ANhạc vẫn như trước làm cảm thấy không thể tưởng tượng, không rõ lạnhrun…

“Thì ra tiểu tế ti chính là bạn lữ tương lai của nhóc à.”Hansen nhìn ra sự thân mật trong lợi nói của hai người, tiểu tế ti lúcnói chuyện với y cũng không nhu hòa như vậy… Cười nói: “Nhóc thích người đúng là kỳ lạ a.”

Joe hơi hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩcủa Hansen, đại khái đoán ra là chuyện liên quan đến trị liệu, khẽ cườicười: “Em ấy không giống người khác.”

“Đúng vậy.” Hansen đồng ý:“Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua người có thể chiến thắng tật bệnh,thằng nhóc này quả thật rất thần kỳ.”

Joe hơi hơi lắc đầu, nhưng không có phản bác.

Y thuật của Phúc Nhạc quả thật là độc nhất vô nhị, nhưng đối với Joe mà nói, cái này cũng không phải thứ hấp dẫn hắn nhất.

Em ấy thẳng thắn thành khẩn, không chút nào giấu diếm mình không phải làthầy thuốc trong thế giới bên kia, cũng không phải nhân vật thần kỳ, emấy thiện lương, chưa từng nghĩ chữa khỏi cho người khác sẽ đòi thù lao,lần đầu tiên bạn lữ của Adah đưa tới con mồi, em ấy cảm tạ chân thành mà lại động nhân. Giống như ông Barre nói, có lẽ cái thế giới kia có người còn lợi hại hơn Phúc Nhạc rất nhiều, lại không nhất định có thể trởthành tế ti cho bộ lạc của bọn họ được.

Cho dù Phúc Nhạc không có khả năng trị mọi tật bệnh, Joe cũng vẫn như trước thích giống cái nhonhỏ này, bởi vì trên người em ấy, có 1 thứ rất tốt đẹp.

Rút châm rồi, Hansen mới bớt lo lắng, cái thứ này đâm lên khiến người ta lo lắng đề phòng .

“Để cảm tạ, ta sẽ… kêu Whorf mang tới cho ngài 1 con mồi.” Hansen vốn định nói tự mình đi săn, nhưng nghĩ đến cảnh cáo của Phúc Nhạc, lại thôi.

“Không sao.” Phúc Nhạc xua tay, lập tức nghĩ tới điều gì, thần bí mà cười nói: “Nói không chừng tôi cũng sẽ có chuyện nhờ chú giúp đỡ đó! Cho dù gầnđây không thể đi săn, cũng có chuyện rất quan trọng có thể làm.”

Hansen gật gật đầu, vươn tay sờ sờ đầu Phúc Nhạc: “Không thành vấn đề, ta nhất định hỗ trợ!” Thành công đổi lấy một cái xem thường, Phúc Nhạc đã muốnkhông tôn kính nổi ông chú cằn nhà cằn nhằn này…

Ba người lại hàn huyên vài câu, Hansen liền cáo từ. Joe cùng Phúc Nhạc cũng đơn giản thu thập một chút phòng, liền đi về.