Tuy đã cố gắng chậm lại tốc độ, nhưng tốc độ báo đen vẫn rất khả quan, rất nhanh hai người liền tới bìa rừng.
Phúc Nhạc ngẩng đầu liền nhìn đến rất nhiều cây cối cao ngất đến tận mâyxanh, dễ chừng đã có được vài trăm năm, không biết là cây gì, nhánh câyrậm rạp, chắn đi phần lớn ánh sáng mặt trời, xung quanh đều là loại câynày thế nên khu rừng có vẻ rất âm u.
Phúc Nhạc nhịn không đượcchà chà tay, còn chưa đi vào đã thấy hơi lạnh đập vào mặt, thêm phầnlong trọng là những tiếng động vật kì quái phát ra từ khu rừng…Thực mn(má nó) là hiện trường quay phim kinh dị tốt nhất mà.
Bởi vì Phúc Nhạc không có sức chiến đấu, sau khi Joe hóa thành hình người liền dắttay cậu đi phía trước, để ngừa Phúc Nhạc gặp phải nguy hiểm.
Trên mặt đất tùy ý có thể thấy được những thực vật cao cỡ nửa người kỳ quái, còn có mảng rêu lớn ẩm ướt rêu bám trên rễ cây thật to, ngẫu nhiên cònnghe được tiếng lích rích trong bụi cỏ dưới chân.
Joe thời khắc chú ý dưới chân cùng chung quanh, mang Phúc Nhạc chậm rãi đi vào rừng.
Phúc Nhạc đi được 1 lúc rồi cũng trầm tĩnh lại, bắt đầu trái ngắm phảinghía, cậu đến tìm lông gà, nhưng cũng phải xem nơi đây có gà không đã.
Đường dưới chân không phải rất bằng phẳng, Phúc Nhạc thường thường sẽ bịnhững dây leo kỳ quái hoặc là rể cây làm cho trượt chân, không thể không nắm chặt tay Joe, đem hơn phân nửa trọng tâm tựa vào người Joe, mớimiễn cưỡng đuổi kịp bước chân nhanh dã man của Joe.
Joe khẽ gợilên khoé miệng ở nơi Phúc Nhạc không nhìn thấy, nhìn ra được tâm tình vô cùng tốt, trong lòng tính toán về sau có nên mang đứa nhỏ này đến đâythêm vài lần nữa?
Phúc Nhạc không chú ý tới chút tâm tư nho nhỏcủa Joe, cậu còn đang đi tìm gà rừng mà, thuận tiện đảo mắt nhìn coi códược liệu nào quen thuộc không.
Trải qua vụ nhân sâm kia, PhúcNhạc xem như hiểu được, thảo dược nơi này sinh trưởng địa khái khôngtheo qui luật gì, không dựa vào điều kiện sống nhất định, có thể tuỳ ýmà xuất hiện ở bất cứ chỗ nào, nếu may mắn có lẽ cậu sẽ tìm thấy vài vịthuốc Đông y thường dùng.
Đi được 1 lúc, hai người từ từ có thểnghe được 1 chút động tĩnh hơi lớn, đại khái là trong bụi cỏ có một ítđộng vật nhỏ chạy biến, sát khi trên người Joe đã rất cẩn thận mà thuhồi lại, không phải những động vật nhỏ rất dễ nhận thấy được khí tức dãthú khiến người sợ hãi mà là trảo bộ (cước bộ = bước chân, thay bằngtrảo- vuốt) đặc biệt như vậy căn bản chả có con thú nhỏ nào dám lại gầnbọn họ.
Phúc Nhạc ánh mắt không tồi, ngẫu nhiên có thể nhìn đếnmấy con thú nhỏ nhảy ra từ bụi cỏ, phần lớn đều là động vật 4 chân lôngxù, không có gà 2 chân.
“Cục tác…Cục cục tác… ” (lạc khách…Lạc lạc khách…)
Phúc Nhạc nghe được thanh âm quen thuộc, sửng sốt một chút, nhanh chóng nhìn Joe, làm một động tác “suỵt”, ý đúng là thanh âm này rồi!
Joe cũng nghe được, cơ mà đây không phải lạc đát thú sao? Chẳng lẽ chỗ A Nhạc không gọi nó như thế?
Hai người rón ra rón rén mà tới gần nơi phát ra âm thanh, mơ hồ có thể nhìn thấy lẫn giữa đám cây cối là lông vũ, vô cùng sặc sỡ, còn rất nhiềumàu.
Joe ý bảo Phúc Nhạc đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, cong thắtlưng đi phía trước hai bước, tùy tay nhặt lên một cục đá, nhắm ngay mụctiêu, mãnh liệt ném về phía con kia!
Phúc Nhạc nghe được tiếng gà rừng kêu thảm thiết chỉ vang lên một nửa, liền không còn gì nữa.
– 口 -…
Phúc Nhạc há to miệng, chạy tới nhìn, gà rừng đã muốn toi mạng.
“To thế!” Phúc Nhạc giờ mới thấy được toàn cảnh gà rừng, không khỏi kinh ngạc, con này còn to hơn con chó ấy!
“Nhưng nhiều xương lắm, rất ít người ăn cái này.” Joe đi tới ngồi xổm bên cạnh xác gà rừng nói vậy: “Có ích với A Nhạc sao?”
Phúc Nhạc dùng sức gật đầu, nhìn một con gà lớn như vậy đột nhiên muốn chảy nước miếng. Bao nhiêu ngày nay cậu toàn ăn thịt đã sắp nóng trong người rồi! Muốn ăn gà!
Cơ mà hiển nhiên 1 con gà không đủ để Joe nhét kẽ răng: “Joe, còn có thể tìm con này nữa không? Có thể làm món ngon cho anh ăn!”
Joe nghe xong nao nao, có chút kinh hỉ, gật gật đầu nói: “Hẳn là có rấtnhiều, tôi đi bắt.” Bởi vì lạc đát thú thật sự không có thịt mấy, hươngvị nấu ra cũng không có gì đặc biệt , thậm chí có chút nhạt nhẽo, chonên rất ít thú nhân săn chúng nó, trong rừng có rất nhiều.
Saukhi bắt được con đầu tiên, quả nhiên đi về phía trước vài bước, liềnphát hiện một đàn gà rừng nhỏ, vẻ mặt ngu ngơ mà kiếm ăn, hoàn toànkhông có cảm giác nguy cơ vẫn nhàn nhã ăn uống.
Phúc Nhạc mừngthầm, xem ra đàn gà rừng này bởi vì khuyết thiếu thiên địch đã không còn tính cảnh giác…Nói không chừng cậu còn có thể bắt 2 con về nuôi đẻtrứng, cậu muốn ăn trứng chần nước sôi!
“Có thể bắt sống không?” Phúc Nhạc kéo kéo tay Joe, nhỏ giọng hỏi.
Joe không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, khống chế chút lực đạo, hẳn là có thể đi?
“Muốn hai… Không, 5 con sống!” Phúc Nhạc hưng phấn mà vươn 5 ngón tay ánh mắt lóe sáng lóe sáng — cậu muốn cải thiện thức ăn!
Joe tâm ngứa — muốn hôn 1 ngụm quá đi…
Vững vàng tâm thần, hắn vẫn là quyết định trước giúp A Nhạc bắt gà, ý nguyện của bạn lữ luôn xếp thứ nhất!
Vần vò cục đá trong tay, Joe thu hơn một nửa lực đạo, đưa tay ném về phíacon gà rừng gần đó, không nghĩ tới con gà kia kêu lên rồi ngã quỵ, không có động tĩnh, phỏng chừng đã chết.
Những con khác thấy đồng bạnchết, phản ứng đầu tiên không phải đập cánh chạy trốn, mà là ngây người! Nghiêng cổ nhìn đồng bạn ngã quỵ, mấy con gà chậm rãi vây quanh, còn mổ mổ thi thể, có vẻ rất là không hiểu.
Phúc Nhạc 囧 囧nhìn này đàngà ngu này, khó trách một đám đều béo như vậy! Không thiên địch lạikhông có chỉ số thông minh! Khác quái gì lợn đâu!
Joe cũng khôngnghĩ tới, sờ sờ cái mũi, đành tùy tiện mà hiện thân, tiến lên, trực tiếp nhấc lên 2 con gà rừng béo nhất — bắt sống.
Phúc Nhạc đỡ trán, rất dọa người !
Tùy tiện dứt dây leo, trói 2 con lạc đát thú vẫn còn đang khiếp sợ đến đơngười kia vứt qua 1 bên. Những con còn lại đều bắt được, Joe nhìn vềphía Phúc Nhạc: xử trí ra sao?
Phúc Nhạc sôi nổi mà lôi 2 con đã chết queo lại đây, he he cười, gà nướng bùn… Ta đến đây!
Joe thấy Phúc Nhạc hưng phấn như vậy, cũng không khỏi chờ mong đứa nhỏ này có thể nấu được món gì thần kì.
Vốn Phúc Nhạc định là gà nướng bùntại chỗ luôn, chính là không có nước sôivặt lông, cũng không có nồi đun nước sôi, đành buông tha. Hơn nữa trở về cũng có thể để chú Kanya nếm thử món này cũng được!
Bởi vì không phải rất nặng, Joe một người liền dễ dàng xách được cả 10 con gà rừnglên. Bởi vì Phúc Nhạc mãnh liệt kháng nghị không muốn ngồi với lũ gàrừng trên lưng Joe, Joe cũng không biến thành thú hình, hai người cũngchậm rì rì mà đi về.
“Đáng tiếc không có gia vị…” Phúc Nhạc trong lòng nhạc vui vẻ đang tính xem nên làm gà khiếu hoa như thế nào,nhưnggiờ ngẫm lại, trong nhà chỉ có muối… Buồn quá đi.
Gà nướn bùnthì còn đỡ, không cần gia vị gì, rắc chút muối lên là được, cơ mà thịtgà kho tàu, gà đại bàn, trứng rán thì sao? Mấy món ngon này cứ như cócánh trước mặt Phúc Nhạc bay đi bay đi,…Cậu chỉ có thể ăn gà không giavị…
Nghĩ đến đây Phúc Nhạc đã hết hứng mà cúi đầu nhìn xuống đấtbước chân cũng chậm lại, cẩn thận mà không chịu buông tha bất luận câycỏ gì.
“Tỏi, hoa tiêu, hồ tiêu, cây hồi, cây quế gì đó …Tuỳ tiện thấy 1 cái cũng được a…” Phúc Nhạc cúi đầu rầm rì thì thầm.
Joe không rõ, chỉ có thể đi theo sau lưng Phúc Nhạc chú ý tình hình chung quanh.
Bởi vì cỏ dại rất nhiều, Phúc Nhạc còn thiếu điều quỳ rạp trên mặt đất sămsoi từng tấc 1 thôi, thế mà thật lại phát hiện ra 1 thứ.
“Nấmhương! He he he!” Phúc Nhạc nhìn nấm hương đen đen mọc trên rễ cây, lậptức hai mắt tỏa ánh sáng lao qua, sợ tới mức Joe nhanh chóng theo điqua.
Phía dưới rễ cây có 1 đống lớn đen thùi lùi, không phải nấm hương béo tròn hay sao!
Phúc Nhạc trong lòng vui nở hoa, cũng không cố kị bẩn hay không bẩn, tùytiện tìm 1 cái lá cây thật lớn, bỏ hết nấm hương vào đó gói lại.
Joe tò mò: “A Nhạc, cái này, ăn ngon sao?”
Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà cầm một cái, để dưới mũi Joe, quả nhiên, Joe xanh mặt, nhăn nhó.
Mùi của nấm hương không phải ai cũng chịu được, rất nhiều người tránh nấmhương còn không kịp, Joe xem ra cũng chưa tiếp thu được mùi nồng nhưvậy.
Phúc Nhạc đùa dai thành công, cười càng thêm sáng lạn, Joe yêu chiều mà nhìn cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ chịu tội.
Nấm hương thật tươi, cứ như vậy cho dù cậu chế không ra mì chính cũng có thể dùng nấm hương để thay thế .
Có lẽ là nhân phẩm (số đỏ) bùng nổ, Phúc Nhạc ngay sau đó lại tìm được một đám cây ớt nhỏ! Màu đỏ rực quen thuộc khiến cậu cảm động muốn đón giórơi lệ ~
Joe thấy Phúc Nhạc lại khoan khoái mà chạy tới ngắt ớt, không khỏi mỉm cười, rồi lại có một tia uể oải. Chính mình hình như…Một chút cũng không hiểu biết A Nhạc a.
“Joe, lại đây lại đây!” Joe còn đang ngây người, chợt nghe đến Phúc Nhạc kêu tên mình, vội vàng theo đi qua.
“Cái này, có thể trồng ở sân sau không?” Phúc Nhạc chỉa chỉa cây ớt, vẻ mặt mong chờ.
“Đây là cái gì?”
“Một loại đồ gia vị, rất cay, đặt trong thức ăn ăn rất ngon!” Phúc Nhạc giải thích, thế giới này có cây ớt hẳn cũng sẽ có những đồ gia vị khác, chỉcần cậu kiên nhẫn tìm, nhất định có thể tìm được!
“Cay?” Joekhông hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu: “Có thể trồng, tôi giúp em.” Tuy rằng không biết có ích lợi gì, Joe vẫn giúp Phúc Nhạc cẩn thận đào lên câygiống cậu chỉ định.
Phúc Nhạc cả mặt đỏ bừng nhìn Joe đang ngồixổm chuyên chú đào cây giống, đột nhiên trong lòng ấm áp, nhịn khôngđược nhỏ giọng nói rằng: “May mắn có anh ở đây. ”
Tay Joe hơidừng, quay đầu nhìn Phúc Nhạc đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, khóe môinhếch lên vui vẻ tươi cười, đột nhiên cảm thấy mềm lòng một chút, hìnhnhư bị hòa tan vậy, phiền não vừa mới chợt lóe lập tức tan thành mâykhói, Joe nở 1 nụ cười ôn nhu với Phúc Nhạc.
Không biết cũng không sao, lúc em cần, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh em, một ngày nào đó, có thể hiểu được thế giới của em.