Bùi Chu đi tới cửa rồi nói: "Anh ta hiện tại đang hôn mê, tôi đem anh ta bỏ vào trong khoang trị liệu rồi."
"Hôn mê?" Nhân viên công vụ khẽ cau mày, thế thì không thể trực tiếp trả lời câu hỏi được.
Hắn cảm giác sự tình có chút khó khăn: "Trong tay anh có bản báo cáo chuẩn đoán lúc trước anh làm cho hắn không?"
"Có."
Bùi Chu gật gật đầu, giao ra phần báo cáo vừa nãy chẩn đoán.
"Có cái này thuận tiện hơn rất nhiều." Nhân viên công vụ cầm phần báo cáo chẩn đoán, tầm mắt quét qua, lại nhìn về phía Bùi Chu nói: "Tôi có thể đem phần này chẩn đoán này cầm đi không? Tôi cần phải giao cho tổng bộ để tiến hành so sánh dữ liệu, xác nhận một chút thân phận của tộc nhân Sách Qua này."
"Tất nhiên là được." Bùi Chu phi thường phối hợp đáp ứng.
Nhân viên công vụ nở nụ cười hàm hậu, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề: "Cám ơn anh rất nhiều, tôi sẽ xin chính phủ chi trả phí điều trị cho anh liền, nếu như xác nhận được tộc nhân Sách Qua này là quân nhân mất tích trên chiến trường thì chính phủ còn có thể có thêm tiền thưởng cho anh."
Bùi Chu cười cười: "Tôi cũng không có hy vọng xa vời sẽ được thưởng tiền, nhưng có lẽ người nhà của tộc nhân Sách Qua này chắc hẳn đang rất lo lắng, các anh có thể giúp hắn tìm người nhà càng nhanh càng tốt, cũng giúp tôi đem tiền thuốc men thanh toán là được rồi."
Nhân viên công vụ bỏ tờ báo cáo vào cặp công văn, nờ nụ cười nhìn anh: "Tất nhiên rồi! Đó là trách nhiệm của chúng tôi!"
Nhân viên công vụ nhìn đồng hồ rồi nói: "Giờ tôi phải đi! Nếu như vị người Sách Qua này tỉnh lại, nhớ thông qua quang não liên hệ đến ban ngành liên quan của chúng tôi!"
"Tôi hiểu rồi."
Bùi Chu lễ phép nói tạm biệt: "Hẹn gặp lại."
...
Quay đầu lại, Bùi Chu liền nhìn thấy hồ ly tiên sinh đang ngồi trước khoang trị liệu, ngẩng đầu lên, đôi mắt mị hồ nhìn chằm chằm khoang trị liệu, không biết đang suy nghĩ gì.
Chắc hẳn là đang thay cái vị người Sách Qua kia lo lắng đi.
Bùi Chu cười cười, đi lên phía trước ôm lấy nó, ngữ khí thả nhẹ nhàng: "Yên tâm đi, hắn không có việc gì, nhưng hẳn là có thể phải trị liệu lâu một chút, dù sao hắn bị thương, so với ngươi khi đó thương thế còn nặng hơn đó."
"Gruu!" Hồ ly tiên sinh trong lòng ngước cổ lên, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, tựa như đáp lại lời của anh.
Bùi Chu nhướn mày nhìn tiểu tử trong lồng ngực mình, nội tâm mềm mại đến rối tinh rối mù.
Hồ ly tiên sinh nhà mình thật đúng là một nhóc hồ ly tâm địa thiện lương.
Thế nhưng ngoài miệng anh lại nhẹ nhàng trách cứ: "Cưng nhìn mình một chút xem, đem thân thể làm cho bẩn như vậy, đi, anh mang cưng đi tắm."
Hồ ly tiên sinh đang nằm ổ thoải mái nằm trong lồng ngực bỗng giật mình một cái, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Bùi Chu, lộ ra một chút ý tứ hàm xúc không rõ: "..." Ngay cả cái đuôi xoã tung cũng không thèm lay động nữa.
Vẻ ngoài nhân tính hóa khiến cho Bùi Chu vui vẻ, vội vã bảo đảm: "Yên tâm, yên tâm, lần này anh đảm bảo sẽ không sờ chin chin của cưng đâu..."
Vừa nghe thấy sẽ không sờ bé trứng, không biết là thất vọng hay là yên tâm, hồ ly tiên sinh khẽ "Gruu" một tiếng, toàn bộ thân hồ uể oải nằm xuống, cái đuôi xù xoã tung đều lười chuyển động, tổng thể đều hiện ra bộ dáng không hăng hái làm gì hết.
Nhưng hiển nhiên nó đã đáp ứng đi tắm.
...
Mấy phút sau, cửa phòng tắm mở ra.
Bùi Chu dùng chiếc khăn lông trắng rộng rãi mềm mại ôm lấy hồ ly tiên sinh ướt nhẹp đi ra, thả nó ở trên ghế salon, sau đó tỉ mỉ dùng khăn mặt lau khô, lấy máy sấy thổi khô lông.
Cuối cùng Bùi Chu còn dùng bông ngoáy tai phục vụ chu đáo thay hồ ly tiên sinh móc lỗ tai, một bên hí ha hí hửng nói: "Manh Manh ngày hôm nay thật ngoan, ngày hôm nay tắm rửa có thể phối hợp như thế..."
Hồ ly tiên sinh một mặt bình tĩnh hưởng thụ Bùi Chu phục vụ, thảnh thơi vung vẩy đuôi to: "..."
"Được rồi, ráy tai lấy ra sạch sẽ, Manh Manh nhà ta lại trở thành một cục cưng thơm ngát rồi!" Bùi Chu đem bông ngoáy tai vứt vào trong thùng rác, rồi ngắm nhìn cục cưng hồ ly nhà mình, càng nhìn càng thấy yêu thích, ngay cả cái lỗ tai nhòn nhọn đầy lông kia cũng đều yêu thích không muốn buông tay.
Hồ ly tiên sinh mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn anh, hắn nên làm gì với cái người thanh niên nhân loại nhiệt tình như lửa này đây?
Thôi bỏ đi, là bạn lữ nên cũng chỉ có thể cưng chìu mà thôi.
"A?" Cái này là cái gì?
Hồ ly tiên sinh nghiêng nghiêng đầu liền thấy cậu thanh niên nhân loại mi thanh mục tú từ trong túi của mình móc ra một cái dây chuyền màu bạc có gắn một cái thẻ nhỏ màu đen và đeo lên cổ hắn.
Không thể thích ứng được trên cổ của mình nhiều hơn một vật khó hiểu, hồ ly tiên sinh theo bản năng không ngừng ở trên ghế sa lon cọ loạn, muốn đem cái vật kia cọ cho rơi xuống.
Vừa nãy hắn tinh mắt nhìn thấy trên tấm thẻ rõ ràng có viết chữ, hắn càng thêm tò mò nhân loại kia rốt cuộc viết gì đeo cho mình?
"Trời trời, mày đừng có lộn xộn, ta còn chưa kịp buộc chặt cho mày nữa." Bùi Chu không nghĩ tới hồ ly tiên sinh từ trước đến giờ thật biết điều lúc bị đeo vòng cổ sẽ phản ứng kịch liệt như thế, nhất thời thất thủ, dây còn chưa kịp thắt chặt đã để cho nó giãy giụa cởi ra.
"Bịch —— "
Sợi dây chuyền bạc rơi xuống ghế salon, hồ ly tiên sinh mới vừa rồi còn nhảy nhót tưng bừng đột nhiên bất động, nó cúi đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào tấm thẻ đen khắc chữ.
Bởi nguyên do ở đế quốc thú nhân không có thói quen nuôi thú cưng, cho nên hắn căn bản không biết vật trước mắt này là cái gì.
Chỉ thấy quanh viền tấm thẻ đen có hoa văn phục cổ có một dòng chữ nhỏ được viết bằng ngôn ngữ thông dụng của tinh tế.
—— Manh Manh của Bùi Chu.
Hồ ly tiên sinh hoàn toàn ngây dại, đôi mắt ngập nước không chớp lấy một cái, hắn hắn hắn... Hắn thuộc về Bùi Chu?!
Là một chàng thú nhân độc thân 68 năm, hắn chưa từng nhận được lời tỏ tình trực tiếp như vậy!
Này, này, chuyện này... Đây chính là tín vật đính ước trong truyền thuyết đi?
Hồ ly tiên sinh ngây ngẩn cả người hai giây, đầu óc trống rỗng, vốn được chữa trị đầy đủ nửa tháng, thật vất vả mới ổn định được tinh thần lực, nhưng giờ bỗng "Ầm" một tiếng, như sao chổi va vào địa cầu, trong nháy mắt ánh lửa ngút trời, không thể áp chế.
"Chỉ số IQ như ngọn núi lở: -1-1-1-1-1-1..."
"Gruu~~~!!!" Bộ lông dựng đứng, hắn phát ra một tiếng kêu xấu hổ đến cực điểm, hồ ly tiên sinh trong nháy mắt xoay người, đem cái mông tròn vo lông bù xù đối diện với Bùi Chu, trái tim của hắn không tiền đồ mà cứ "bang bang" nhảy cực nhanh, một luồng cảm giác nóng bỏng nhanh chóng hiện lên trên má, ẩn giấu dưới bộ lông dày đặc là cả mặt hồ ly hồng thấu, thậm chí ngay cả tai đều lộ ra chút ửng đỏ.
"Ngao ngao~!" Làm sao, làm sao đột nhiên đưa tín vật đính ước thế này!?
Lại để cho hắn mang theo sợi dây chuyền có khắc lời tâm tình quê mùa đi ra ngoài rêu rao khắp nơi, cái tên nhân loại này không thể tú ân tú ái điệu thấp một chút sao?
Không thể chấp nhận được! Không thể chấp nhận được!
Chính mình rốt cuộc có muốn hay không đáp ứng em ấy? Có nên hay không nên đáp ứng lời tỏ tình này?!
Hồ ly tiên sinh buồn bực ở trên ghế salon dẫm dẫm móng vuốt hai cái, phát ra thanh âm "bịch bịch", bên trong đôi hồ đồng chất chứa cảm xúc phức tạp đến khó có thể dùng lời diễn tả được.
Bùi Chu vẻ mặt ngẩn ngơ: "..." Tại sao tự dưng kích động như thế?
Dần dần những bắp thịt căng chặt trên người cũng từ từ giãn ra, cái đuôi to cũng cứng ngắc thành hình kem que, chầm chậm rồi sau đó mạnh mẽ vung vẩy... Hiển nhiên là đã có quyết định.
Thời khắc này, hồ ly tiên sinh bỗng nhiên ý thức được rằng hoá ra cảm giác bị vô lễ khi in dấu quyền sở hữu một cách thô bạo lên người khác, cư nhiên... cũng không tệ!
Bùi Chu quan sát thấy bộ dáng của hồ ly tiên sinh phi thường biệt nữu, nghĩ rằng hành vi của mình mạo phạm đến đối phương, trong lòng cũng có chút hổ thẹn.
"Được rồi, nếu mày không thích..." Anh mím mím môi, cố gắng cầm lại vòng cổ: "Quên đi, không mang vòng cổ cho mày nữa."
"Ngao~!" Đưa tín vật đính ước rồi làm sao có thể thu hồi được nữa!
Ai biết, hồ ly tiên sinh đột nhiên xoay người, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai duỗi ra một cái móng vuốt lông xù xù, kiên định đặt tại trên tấm thẻ đen xuyên qua dây chuyền bạc.
Hồ ly tiên sinh ngẩng đầu, đôi hồ đồng hẹp dài mang đầy tính xâm lược cực lớn nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Chu, phát ra thanh âm tuyên cáo giữ chủ quyền, cái thẻ này là của tôi!
"Ngao!" Nhân loại, em không đem vật này cho tôi, còn muốn đưa cho ai? Cái tên sói ngu xuẩn trưa hôm nay sao?! Bởi tâm tình quá mức kích động, hắn thậm chí còn nhe ra hai cái răng nanh nhỏ trắng sữa.
Bùi Chu nhìn biểu hiện của nó mà sững sờ, con ngươi toát ra một tia mờ mịt: "Mày, mày thích cái này hả? Nguyện ý đeo nó lên sao?"
Hồ ly tiên sinh ngạo nghễ ngẩng đầu, hừ, chin chin đều cho em sờ qua, người cũng cho em hôn qua rồi, chỗ nào cũng đều cho em xem qua... Em còn muốn thế nào!?
Hồ ly tiên sinh nản lòng thở dài một hơi, rốt cục thừa nhận chính mình là bại tướng trong tay thanh niên nhân loại này.
Hắn giống như một vị tướng quân hết lòng trung thành với quốc vương, từ tư thế đứng thẳng chậm rãi nằm phục xuống, đồng thời ở trước mặt Bùi Chu... cúi xuống cái đầu cao quý của mình.
Cả người thuận theo ý tứ hàm xúc phục tùng.
Bùi Chu cầm sợi dây chuyền trong tay nhưng anh không có lập tức cử động, cảm xúc trang trọng và thành kính của đối phương làm trên mặt của anh toát ra một tia giật mình, như là có người ở trong lòng anh bỏ xuống một cục đá làm nổi lên gợn sóng.
"Chuyện này... Nghiêm túc như vậy sao?"
Anh, anh... chỉ là muốn đeo vòng cổ cho hồ ly nhà mình thôi mà.
Bùi Chu thần sắc sau vài lần biến hóa, cuối cùng kiềm chế lại một tia cảm giác cổ quái trong lòng, giơ sợi dây bạc trong tay lên, nửa người trên nghiêng về phía trước, đem sợi dây đeo lên cổ hồ ly tiên sinh.
"Từ giờ trở đi mày chính là hồ ly của ta rồi nha, bất luận chạy trốn bao xa, đều phải nhớ nơi này là nhà của mày, biết chưa?" Một bên hành động, Bùi Chu một bên ôn nhu nói, "Lúc thường cũng phải lanh lợi chút, nhìn thấy người mang ý đồ xấu phải trốn đi, cũng không thể để cho người ta lén lút ôm đi!"
"Ngao ngao!" Biết rồi! Sẽ không xảy ra!
Hồ ly tiên sinh nhìn chăm chú vào gương mặt ôn nhu của Bùi Chu, nhẹ nhàng há miệng đáp lại, tiện thể ưu nhã vung vẩy cái đuôi ro xoã tung của mình.
"Thật ngoan!"
Bùi Chu thoả mãn gật gật đầu, anh ngắm hồ ly tiên sinh đang nghiêng đầu trước mắt, đôi mắt ngập nước đầy vẻ mờ mịt, một bộ dáng ngoan ngoãn không chịu nổi làm anh cảm thấy được tim mình đều phải bị manh hóa, lập tức một trận tay chân ngứa ngáy khó nhịn, muốn... hít! Hít mạnh cái tên hồ ly tinh này!
Bùi Chu im lặng chốc lát, quyết đoán ra tay, một phát lật ngửa tên hồ ly tinh ngoan ngoãn này ra, chôn mặt vào bụng mềm đầy lông của hồ ly nhà mình, bộ dáng say mê mà hút cái đủ.
Hồ ly tiên sinh giãy giụa vùng vẫy bốn chân lông xù, cũng không dám lấy móng vuốt ra thương tổn tên nhân loại ngu ngốc này, toàn bộ thân hồ uất ức không chịu được.
Bùi Chu thì cả người mỗi một tế bào đều kêu sảng khoái, còn hồ ly mới vừa được anh tắm rửa đến thơm ngát, mỗi một sợi lông đều tản ra mùi vị dễ ngửi của động vật nhỏ, hoà trộn cùng mùi sữa tắm... A! A a a a! Thật là thơm!!!
Đợi đến lúc Bùi Chu buông tay ra, cả bộ lông của hồ ly tiên sinh đều bị làm cho rối loạn, mang dáng vẻ cô gái nhà lành bị côn đồ ức hiếp, Bùi Chu cười híp mắt nhìn nó từ trên ghế salon nhảy xuống, rồi giống như lần trước chật vật chạy trối chết.
Ai biết được lần này hồ ly tiên sinh chỉ là dung túng mà liếc anh một cái, giống như đang nói "Hít đủ rồi?", trong ánh mắt mang theo khí tức sủng nịnh của bá đạo tổng tài, sau đó mạnh mẽ vươn mình một cái, đứng thẳng ở trên ghế salon lắc lắc bộ lông, sau đó liền nằm úp sấp xuống híp mắt lại, dáng vẻ lười biếng ngáp một cái.
Ôi chao?... Cái phong cách này không đúng nha?
Lần này làm Bùi Chu đột nhiên có chút bối rối.
——-
26/09/2021