Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 756: Sự khác biệt giữa người đẹp và giai nhân!




Khi Tần Lạc mặt xong quần áo rồi ra mở cửa thì Trần Tư Tuyền đã không còn ở đó nữa.

"Cô ấy đi rồi." Tần Lạc quay vào nói với Lệ Khuynh Thành.

"Chắc là về phòng rồi, chúng ta cũng mau qua đó xem sao. nhân viên cũng sắp đi làm rồi." Lệ Khuynh Thành nói. sau đó nàng dùng một chiếc khăn sạch bao đầu mình lại. rồi cứ mặc mỗi bộ đồ ngủ đó quay trở lại phòng làm việc kiêm phòng ngủ của mình.

Thân hình uyển chuyển cùng cặp mông đầy đặn của nàng lắc lư theo nhịp bước đi, quyến rũ vô cùng.

Tần Lạc đột nhiên thấy mình thật là may mắn, may mà mình không phải ngày nào cũng sống bên cạnh nàng, nếu không thì e rằng chắc sẽ giống với vị Hoàng Đế phong lưu "từ giờ trở đi không lên triều" nữa rồi.

Trần Tư Tuyền đang ngồi ở bàn làm việc và dùng máy vi tính của Lệ Khuynh Thanh chơi điện tử. thấy hai người bước vào phòng thì cố ý làm ra vẻ tức giận, nói: "Hai người thật là quá đáng quá đấy, không để cho người ta ngủ à? Đêm hôm khuya khoắt mà còn nghe thấy hai con mèo hoang kêu điếc hết cả tai."

Mặc dù Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành mây mưa với nhau ở ngay phòng kế bên. nhưng hiệu quả cách âm của căn phòng này vô cùng tốt, hơn nữa Lệ Khuynh Thành còn cố kìm nén tiếng kêu của mình lại, vì vậy mà Trần Tư Tuyền không thể nghe thấy gì được_mà cho dù có kêu lên thì cũng không đến mức "điếc hết cả tai" như nàng nói.

Tần Lạc còn đang nghĩ xem dùng lý do gì để giải thích, thì Lệ Khuynh Thành đã phản kích lại rồi: "Nguyên nhân mà cậu không ngủ được không phải vì bọn mình ồn quá, mà là vì một con mèo cái như cậu đang đến thời kỳ hồi xuân mà lại không có con mèo đực nào nằm bên cạnh phải không?"

Nàng đẩy Tần Lạc một cái rồi nói với Trần Tư Tuyền: "Những lời tối qua mình nói với cậu vẫn có hiệu nghiệm đó. Nếu cậu muốn thì mình cho cậu mượn dùng đấy."

Trần Tư Tuyền nhìn Tần Lạc tủm tỉm cười, giảo hoạt nói: "Anh ấy mệt cả đêm rồi còn dùng được nữa không?"

"_" Tần Lạc rất muốn gào lên rằng "anh có thể", nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì hắn đúng là cũng có phần oải thật rồi.

Thấy điệu bộ bối rối của Tần Lạc thì hai người phụ nữ liền nhìn nhau rồi phá lên cười.

Chẳng có việc gì nhục nhã hơn việc bị phụ nữ cho rằng mình không thể. Tần Lạc có cảm giác xấu hổ đến độ không thể ngẩng đầu lên nổi nữa.

"Mau thu xếp đi. chúng ta đi ăn cơm." Tần Lạc nói.

"Đúng rồi đấy. mau đi ăn cơm thôi, mìrih đói muốn chết rồi đây này. nếu không thì minh cũng chẳng chạy đến làm phiền hai người đâu. Thật là đáng ghét." Trần Tư Tuyền nói.

Bên cạnh thẩm mỹ viện không xa có một nhà hàng Đậu Tương Vĩnh Hòa, ba người liền tiến thẳng về phía đó. Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành chiến với nhau cả đêm. còn Trần Tư Tuyền thì tự lực cánh sinh cả đêm liền, nên ai nấy trong bọn họ đều đói lã người.

Trải qua một đêm tình ái, Lệ Khuynh Thanh vốn dĩ đã đẹp thướt tha. giờ đây lại càng trở nên diễm lệ hơn. Mặt mày rạng rỡ. môi đỏ hồng hào, quả đúng là một nữ yêu tinh khêu gợi, động lòng người.

Trần Tư Tuyền thẩm thở dài một tiếng, hỏi: "Khi nào thì gọi điện cho đạo diễn Kim thế?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Bây giờ đây."Lệ Khuynh Thành nói xong liền rút di động trong túi ra gọi cho Kim Đức Thụy, nói là Tần Lạc đã nghĩ ra phương án quảng cáo cho đợt tuyên truyền bột dưỡng Kim Dũng rồi. báo ông ta mau đến đây thương lượng bàn bạc về chuyện quay phim chụp hình.

Kim Đức Thụy nghe nói Tần Lạc là người nghĩ ra phương án mới thì lập tức đòi Lệ Khuyrih Thành tiết lộ cho một chút nội dung, nhưng Lệ Khuynh Thành không chịu, đòi ông phải đến rồi mới chịu nói cho nghe. Kim Đức Thụy vội vàng cúp điện thoại, có lẽ là đã trên đường đến thẩm mỹ viện rồi.

Khi mấy người Tần Lạc ăn sáng xong quay về, thì thấv chiếc Mercedes Benz của đạo diễn Kim Đức Thụv cũng vừa mới dừng lại ở trước cổng của viện thẩm mỹ.

Người đàn ông sắc mặt hồng hào đẩy cửa ra bước nhanh về phía này nói: "Là sáng kiến gì vậy? Mau nói cho tôi biết đi."

"Đạo diễn Kim làm sao mà vội vàng thế chứ?" Lệ Khuynh Thành cười đùa nói. "Điều này chẳng giống với phong cách của một người đạo diễn cấp quốc tế như anh chút nào. Cho dù có xúc động đến đâu, mong mỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải giả bộ như chưa có gì chứ."

"Hề hề. mọi người đều là người một nhà mà, tôi cũng không cần phải chịu đựng một cách đau khổ như thế chứ. Tôi lập nghiệp thế nào. mọi người không phải là rõ hơn ai hết đó sao? Lần trước của Tần Lạc đã khiến cho tôi đạt được giải thướng lớn về sáng ý quảng cáo toàn cầu, nổi danh khắp thế giới, nhưng về sau mặc dù quay rất nhiều quảng cáo lớn nhỏ. nhưng chẳng có cái nào có thể đạt tới cao độ như vậy. Người bên ngoài nói nọ nói kia cũng không ít, nói tôi may mắn này. nói là mèo mù vớ được cá rán...v...v.."

Kim Đức Thụv vỗ vào ngực mình bồm bộp nói: "Bây giờ tôi cũng mong mỏi lắm, chỉ mong lần này hợp tác với mấy người, kinh điển lại một lần nữa được lặp lại thôi."

"Nhất định sẽ không làm anh phải thất vọng đâu." Trần Tư Tuyền cười khanh khách nói.

"Thật vậy sao?" Kim Đức Thụy xúc động hỏi lại.

"Lên lầu xem kịch bản đi." Lệ Khuynh Thành dứt khoát nói.

Khi Kim Đức Thụv cầm lấy tập văn kiện rồi đọc đi lại đọc lại thì cuối cùng cũng đập vào tập văn kiện đánh bộp một cái, lớn tiếng nói: "Tốt quá rồi. quá là quá tốt Lần quảng cáo này mà không hot thì không còn gì gọi là thiên lý nữa."

"Anh cũng thấy hay à?" Tần Lạc cười nói. Dù gì cũng là tác phẩm mà mình làm ra, có thể được một người chuyên nghiệp như vậy tán thành, xem trọng thì hắn cũng cảm thấy hãnh diện vô cùng.

"Cậu phải tin vào độ chuyên nghiệp của tôi chứ." Kim Đức Thụy mắt sáng như sao nói, ông ta nhìn Tần Lạc mà cứ như đang nhìn một kho vàng phát sáng lấp lánh vậy. "Mặc dù tôi không thể viết ra những từ hàm xúc, cảm động như vậy, nhưng tôi biết rõ những kịch bán thế nào thì khi quay xong sẽ hot_Đây không phải là quảng cáo mà là những lời tình tứ nói với người yêu mà. Tần huynh đệ, tôi cảm thấy trên thế giới này chẳng có ai hiểu được tâm tình phụ nữ bằng cậu đâu."

Lệ Khuynh Thanh nhìn Tần Lạc cười hì hì. đùa nói: "Đạo diễn Kim, nếu anh mà cũng tìm cho mình mười mấy. hai mấv hồng nhan tri kỷ như anh ấy. thì anh cũng có thể viết được ra những kịch bản cảm động như vậy rồi."

"Tôi không thể làm được điều đó đâu. không thể làm được" Đạo diễn Kim lắc đầu nói. "Phụ nữ bên cạnh tôi cũng không ít. chưa biết chừng còn nhiều hơn cả Tần huynh đệ một chút nữa cơ_nhưng chất lượng thì không ra làm sao cả. Tôi chẳng có cách nào để có thể quen biết những người đẹp cấp bậc như Lệ tổng giám đốc hay Trần Tư Tuyền tiểu thư đây."

Trần Tư Tuyền được ông ta khen thì phổng hết cả mũi, nói: "Anh là đạo diễn, bên cạnh lúc nào chẳng có người đẹp vây xung quanh, muốn có gì mà không được chứ?"

"Ài. cũng không thể nói như thế được chứ." Kim Đức Thụy nói. "Trong cái làng giải trí này thì thiếu gì người đẹp, nhựng lại thiếu giai nhân. Người đẹp với giai nhân thì khác gì nhau? Chỉ cân ngũ quan đẹp mắt. thân hình thon gọn. phổng phao là được gọi là người đẹp, nhưng trong cả nghìn người đẹp thì chưa chắc đã tìm được một giai nhân_Đó chính là vấn đề tu dưỡng và khí chất của từng người."

"Đạo diễn Kim có học vấn thật đấy. Nếu anh không nói thì chúng tôi cũng chẳng biết đâu." Lệ Khuynh Thành cười hơ hớ nói. Nàng tất nhiên là biết sự khác biệt giữa người đẹp và giai nhân như thế nào. nàng nói vậy cũng chỉ là muốn đả kích hành vi không lành mạnh, tham thú mới mé của mấy tay đạo diễn thôi.

"Hề hề, người có học vấn thực sự thì vẫn là Tần huynh đệ. Người ta toàn nhìn được giai nhân thôi, chẳng có ai là người đẹp cả_thế mới là lợi hại thực sự." ông ta sớm nhìn ra quan hệ mập mờ giữa Tần Lạc và Lệ Khuynh Thanh, vì thế mà câu nói này chính là thầm ca ngợi Lệ Khuynh Thành.

Qủa nhiên, Lệ Khuynh Thành chỉ cười mà không nói gì cả.

Phụ nữ dù có thông minh đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể kháng lại được những lời xu nịnh, châu báu ngọc ngà hay dụ dỗ.

Tần Lạc bảo mọi người tiến hành sửa đổi phương án này của hắn, nhưng mọi người đều thấy rẳng chẳng thể sửa thêm được nữa. Có cảm giác như thể thêm một chữ thì dài quá, còn giảm đi một chữ thì lại ngắn quá vậy, vì vậy mà mọi người liền quyết định dùng luôn phương án quảng cáo này.

Sau khi quyết định xong những vấn đề như nam nữ nhân vật chinh và thời gian quay, địa điểm quay. thiết kế thời trang..V..V... thì cũng đã đến thời gian ăn trưa rồi. Buổi trưa Kim Đức Thụy đòi mời mọi người một bữa hải sản bằng được, xem ra ông vô cùng tự tin về lần quảng cáo lần này.

Ăn cơm xong, Kim Đức Thụy liền quay về chuẩn bị công tác quay chụp cho ngày hôm sau. Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền phải quay về tập đoàn để họp, Tần Lạc sau khi chia tay bọn họ xong thì bảo Đại Đầu lái xe đến đại học Nhân Dân Trung Quốc.

Đại Đầu và Jesus đều không rõ vì sao lại chạy xe đến trước cổng trường thế này, Đại Đầu thì chẳng bao giờ hỏi. vì cậu ta lúc nào cũng chỉ tuân thủ mệnh lệnh của Tần Lạc. còn Jesus thì lại rất hứng thú với những cô thiếu nữ lượn qua lượn lại ở trước cổng trường_ Tần Lạc cảm thấy với một sát thủ uy danh hiển hách như anh ta thi hành vi của anh ta quả là làm mất thể diện cho cái nghề này của anh ta.

Làm gì có tên sát thủ nào suốt ngày thích ngắm nghía người đẹp như anh ta thế này chứ?

Dĩ nhiên là cũng không biết anh ta ngày trước vốn dĩ như vậy hay là sau khi đi theo mình xong thì thành như thế nữa. Tần Lạc không dám nghiên cứu sâu về vấn đề này, vì sợ rẳng mình làm hư người khác.

Tần Lạc nghĩ ngợi một lúc. đứng mãi ở đây ôm cây đợi thỏ cũng không phải là biện pháp hay. liền quay ra nói với Đại Đầu và Jesus: "Đi thôi, chúng ta vào bên trong trường dạo vài vòng."

"Ồ. Tôi thích trường học." Jesus hào hứng nói, từ lúc nào anh ta đã đứng chỉnh sửa xong quần áo trên người mình rồi. "Tôi nghĩ rằng những người có giáo dục cao như thế kia chắc chắn sẽ bước vào vòng tay của Chúa Jesus."

Tần Lạc cười hỏi: "Anh đến Trung Quốc lâu như vậy rồi, đã thêm được giáo đồ nào chưa?"

"Chúng tôi không quan tâm đến kết quả, chỉ quan tâm quá trình. Bất kể là có người vào hội hay không, nhưng Chúa có thể cảm nhận được tấm lòng của tôi với Chúa."

Tần Lạc thực sự không còn biết nói gì nữa. Lời của những tên tin quỷ thần này đúng là không thể tin được, bọn họ bất luận là nói gì thì đều có mặt chính diện hay phản diện, thậm chí là có rất nhiều mặt nữa là khác. Có lẽ bọn họ không phải là thần đồ, nhưng bọn họ nhất định là những tư tưởng gia hợp cách.

Tần Lạc tìm đến đúng địa chỉ mà Ngô Sương đưa cho hắn, hắn tìm đến lầu Giáo Học khoa Chính Trị Học Quốc Tế, ngăn một nam sinh lại hỏi: "Xin hỏi bạn có biết bạn Ngô Song Song học ở phòng học nào không?"

Cũng không biết cha mẹ nàng nghĩ gì mà đặt tên con gái lớn là Ngô Sương, còn con gái nhỏ là Ngô Song. Để phản biệt rõ ràng hơn thì họ liền thêm vào tên con gái nhỏ của mình một chữ Song nữa thành_Ngô Song Song.

Tần Lạc đến trường này là để tìm Ngô Song Song, xem xem có thể tìm được tin gì có tác dụng từ miệng của nàng không.

Có thể giải quyết chuyện cổ Vương trước khi dời Yến Kinh đi Thụy Điển là tâm nguyện lớn nhất của Tần Lạc.

"Bạn tìm cô ấy có việc gi?" Nam sinh nhìn Tần Lạc với ánh mắt cảnh giác hỏi.

"Mình là anh họ cô ấy, tìm cô ấy có chút việc." Tần Lạc giải thích. Vì sợ cậu nam sinh này nổi cơn ghen nên hắn liền nói mình là "anh họ' của nàng. Vì dù gì thì họ hàng cũng không thể kết hôn với nhau được mà.

"ồ." Nam sinh lúc này mới thoải mái nói: "Hôm nay cô ấy học môn chính ở phòng 207 ấy. anh đến đó mà tìm cô ấy......"