Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 714: Cấp cứu khẩn cấp!: Trong nước có rắn !




Lý Mãnh mặc dù khiến cho người ta có cảm giác như cậu ta da dày thịt nhiều, nhưng nói gì thì nói vẫn là thân thể của một người bình thường. Cậu ta dùng da thịt mình để tiếp xúc một cách thân mật như vậy với lưỡi dao sắc bén đó .... Cậu ta đã thua. Lưỡi dao đâm thẳng vào lưng cậu ấy.

Cái cảm giác đau đớn đó khiến cho cậu ta toàn thân co giật hết cả lên, nhưng cậu ta vẫn giang rộng hai tay, dí chặt Tần Lạc ở phía dưới rồi gào lên : " Mau bảo vệ thầy Tần! .... Mau gọi cảnh sát đi!"

Không phải là đầu óc cậu ta phản ứng nhanh nhạy chỉ thoáng một cái đã nhìn ra được mục tiêu ám sát của cô ả là Tần Lạc, mà là cậu ta hiển nhiên cho rằng mục tiêu của những người này chính là Tần Lạc .... Hôm qua không có, hôm kia cũng không có. Vậy sao hôm nay Tần Lạc quay lại mà bọn chúng lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa trong đám người này thì cũng chỉ có Tần Lạc là có giá hơn cả. Bọn chúng không phải đến để tìm cái phiền phức từ đám sinh viên này chứ?

Vút!

Lại một tiếng "Vút" nữa phát ra. Người da đen đó liền rút con dao găm đâm ở lưng của Lý Mãnh ra, tiếp tục dí lên cổ của Lý Mãnh.

Con dao găm của cô ta hình bầu dục, ngoài chắc trong rỗng, đầu nhọn hoắt, sắc bén vô cùng. Một khi mà đâm vào thân thể của người ta thì máu tươi sẽ chảy ra từ phần nhọn hình tròn ở giữa, tạo cho người ta một vết thương vô cùng nghiêm trọng. Nếu mà bị cô ta đâm vào cổ, thì với tốc độ máu chảy một cách kỳ lạ của loại dao găm này, thì e rằng Lý Mãnh chết chắc rồi.

Tần Lạc bị Lý Mãnh đè mạnh ở phía trên, rồi lại được cậu ta bảo vệ như thể gà mẹ bảo vệ gà con vậy, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn học sinh của mình vì cứu mình mà phải chết cơ chứ?

Hắn gầm lên một tiếng, hai tay hai chân đồng thời dùng sức nhấc người Lý Mãnh lên rồi lật sang một bên .... Hắn phải tự mình đối mặt với cô ả sát thủ này. Chỉ khi nào giải phóng được chân tay thì mới động thủ được. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hơn nữa, Đại Đầu và Jesus còn đứng ngay gần đó, chỉ cần mình có thể gắng gượng thêm vài giây thì hai người bọn họ có thể kịp thời chạy đến.

Nhưng tốc độ của ả sát thủ da đen kia quả là nhanh hết chỗ nói, thân thể cũng vô cùng nhanh nhạy, linh hoạt. Cô ả vừa nhìn thấy cơ thể của Lý Mãnh được Tần Lạc hất ra thì sắc mặt vui hẳn lên, sau đó lưỡi dao găm bèn hướng thẳng về phía lồng ngực của Tần Lạc.

Tần Lạc làm gì có chuyện lại để cho cô ta được như ý? Hắn vẫn nằm yên dưới đất rồi hất tung chân lên, muốn dùng đôi chân này để mê hoặc sự công kích của ả sát thủ người da đen.

Ả sát thủ da đen không chịu dễ dàng bỏ qua chiến quả như vậy. Thấy lưỡi dao của mình và lồng ngực của Tần Lạc bị đôi chân của hắn tách ra, cô ta bèn nắm chặt lấy con dao găm đâm thẳng vào đùi hắn.

Dù gì thì đâm vào đâu cũng là đâm, cô ta phải tấn công bằng được lên người của hắn mới được.

Khi thấy đã sắp thành công đến nơi rồi thì đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả sau gáy.

Cái cảm giác nguy hiểm này cô ta không còn lạ lẫm gì nữa. Cô ả liền vồ về phía trước, mượn sức từ đôi chân của Tần Lạc nhảy vụt qua.

Phụt!

Một đao của Đại Đầu xôi hỏng bỏng không, ả da đen kia đã thoát khỏi đó. Tốc độ và độ mềm dẻo của cơ thể người này khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình thon thót, bình sinh chưa thấy bao giờ.

Ả da đen nọ liền biết rằng cơ hội ám sát tốt nhất đã bị thất bại khi có một người to con như Lý Mãnh ngăn lại. Bây giờ thấy vệ sĩ của hắn xông đến gần thì biết là không thể được như ý mình muốn nên cũng không ham chiến nữa bèn chui ra bên ngoài qua khe hở giữa các sinh viên, sau đó biến mất ở con đường náo nhiệt trước cổng trường.

Đại Đầu không dám truy đuổi theo vì cậu ta lo rằng cô ả vẫn còn đồng đảng, vì vậy mà vẫn đứng bên cạnh Tần Lạc nhìn ra xung quanh với con mắt cảnh giác.

Tần Lạc lật người lại, nhìn vào khuôn mặt xanh xao tái nhợt, mồ hôi mồ kê đầm đìa của Lý Mãnh, lớn tiếng nói : " Lý Mãnh. Em thế nào rồi?"

" Thầy Tần .... Em không sao .... A ....." Lý Mãnh mở to mắt ra nói. Vốn dĩ còn muốn cười lên một tiếng để tỏ vẻ là mình không sao, nhưng không ngờ là làm động đến vết thương nên đau quá, cứ xuýt xoa mãi không thôi.

Tần Lạc giơ tay ra sờ vào vết thương của cậu ta ở sau lưng thì thấy máu trên tay mình biến thành màu đỏ sẫm pha đen, liền nói : " Được rồi. Không được nói gì nữa!"

Nói xong bèn quay ra nói với Đại Đầu : " Đỡ cậu ấy lên vai tôi đi."

" Để tôi cõng cho." Đại Đầu nói.

" Để tôi cõng. Cậu nhìn xung quanh đi." Tần Lạc nói. Nếu trong lúc Đại Đầu cõng Lý Mãnh mà cô ả người da đen kia lại xuất hiện thần không biết quỷ không hay thì làm thế nào?

Đại Đầu nghe vậy thì không tranh giành nữa, liền đỡ Lý Mãnh dậy rồi đặt lên lưng Tần Lạc, sau đó hai người đỡ người khổng lồ dậy rồi một trước một sau chạy về phía bệnh viện.

Sự việc xảy ra quá nhanh, thời gian lại vô cùng ngắn ngủi. Cho đến tận giờ phút này thì những lãnh đạo và những sinh viên vây kín xung quanh mới có phản ứng.

" Mau báo cảnh sát!" Lệ Vĩnh Cương sa xầm nét mặt lại nói. Có sự việc như thế này xuất hiện ở trong trường thì một hiệu trưởng như ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm, hơn nữa lại còn có học sinh bị thương. Nếu mà xảy ra chuyện gì thì sự việc lại càng trở nên gay go hơn. " Gọi điện thoại đến bệnh viện trực thuộc đi. Bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để phẫu thuật."

" Ông ơi. Cháu đi xem xem thế nào." Lâm Hoán Khê nói với Lâm Thanh Nguyên.

" Đi đi!" Lâm Thanh Nguyên cũng lo lắng đáp lại. " Xem Tần Lạc có sao không. Cũng đừng để cho con cháu nhà người ta xảy ra chuyện gì nhé."

Lâm Hoán Khê gật gật đầu rồi để Tần Tranh lại cho Lâm Thanh Nguyên chăm sóc, nàng cũng bước nhanh về phía bệnh viện.

Tần Lạc không được gọi là cao lắm, thân hình thì không được coi là rất to mà gầy gầy mới đúng. Trông hắn giống như một anh thư sinh trói gà không chặt vậy. Nhưng hắn lại rất khỏe. Cõng một người nặng đến hơn một trăm kg ở trên lưng mà vẫn chạy như bay, không hề có cảm giác nặng nề gì cả.

Tất nhiên là bây giờ cũng chẳng có ai còn tâm trí nào mà quan tâm đến cái này nữa. Ai nấy đều lo lắng cho thương thế của Lý Mãnh.

Bệnh viện trực thuộc của Đại Học Y Khoa Thủ Đô là bộ môn cấp hai của Đại học này, chỉ cách có một con đường với Đại Học Y Khoa này mà thôi. Không ít sinh viên tốt nghiệp từ trường Đại Học Y Khoa này ra đều trực tiếp vào luôn trong bệnh viện trực thuộc đó để thực tập hoặc làm việc.

Tần Lạc cõng Lý Mãnh chạy vào bên trong cổng bệnh viện thì thấy một đám bác sĩ mặc áo blue trắng đẩy theo chiếc xe phẫu thuật chờ sẵn ở đó rồi.

Tần Lạc biết là lãnh đạo trong trường đã gọi nói cho bên này biết trước rồi nên liền đặt luôn Lý Mãnh lên đó rồi nói : " Có khi là đã thương vào nội tạng rồi, cần phải phẫu thuật gấp."

Máu không phải là màu máu tươi, mà là đỏ thẫm, như thế đủ để thấy vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

" Chúng tôi biết phải làm thế nào!" Một vị bác sĩ lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó nhanh chóng đẩy Lý Mãnh vào phòng phẫu thuật.

Tần Lạc cũng chẳng thèm so đo với anh ta làm gì mà vẫn dính chặt ở bên cạnh Lý Mãnh. Hắn cũng là bác sĩ, nếu bệnh tình của Lý Mãnh có gì đột biến thì mình cũng có thể kịp thời ra tay.

Đợi cho đến khi xe vào trong phòng phẫu thuật rồi thì Tần Lạc liền bị ngăn lại đằng sau. Hắn ngồi luôn xuống chiếc ghế dài bên ngoài cửa phòng mà mặt cứ đần ra.

" Thầy Tần. Lý Mãnh thế nào rồi ạ?" Tiểu Hoa hai mắt ướt nhòa bước đến trước mặt Tần Lạc hỏi với giọng điệu bi thương.

Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái rồi an ủi cười nói : " Yên tâm đi, Lý Mãnh sẽ không làm sao đâu. Cơ thể của cậu ấy khỏe lắm, chẳng khác gì một con trâu cả, mà cũng không thương đến chỗ nào trọng yếu, cấp cứu lại kịp thời .... Sẽ không sao cả đâu."

Tần Lạc biết Tiểu Hoa và Lý Mãnh đang yêu nhau, vì vậy mà hắn không muốn làm cho Tiểu Hoa quá lo lắng. Theo như hắn dự đoán, thì nếu những vị bác sĩ này mà không phạm phải sai lầm gì trong quá trình phẫu thuật thì Lý Mãnh sẽ không vấn đề gì. Đây cũng là lý do mà hắn không cố đi theo vào bên trong phòng phẫu thuật.

Nếu Lý Mãnh mà nguy cấp đến tính mạng, thì cho dù có để Đại Đầu phải dí súng vào đầu bọn họ thì hắn cũng phải bắt bọn họ cho hắn vào bên trong cùng. Đôi khi, Tần Lạc quả thật là rất giống với cậu nhóc không tuân thủ quy củ như Bạch Phá Cục đã nói.

" Đều tại em!" Tiểu Hoa khóc lóc vô cùng thương tâm. " Em không nên nói cho anh ấy biết những việc đó mới đúng."

" Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc quan tâm hỏi.

" Cha mẹ em biết em và Lý Mãnh yêu nhau thì vô cùng tức giận. Bọn họ bắt em phải đoạn tuyệt với Lý Mãnh .... Đáng lẽ em không nên nói cho anh ấy biết chuyện này mới đúng nhưng em lại nghĩ là có gì khó khăn thì hai người nên cùng nhau đối mặt .... Nếu anh ấy mà không khỏe trở lại thì em cũng không muốn sống nữa. Hu hu hu hu ...." Tiểu Hoa vốn vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng áy náy với bạn trai mình. Giờ đây Lý Mãnh còn chưa biết sống chết ra sao thì lại càng đau lòng hơn nữa.

Nếu Lý Mãnh mà ra đi đem theo mối hận suốt đời này, thì Tiểu Hoa chẳng phải cả đời này cũng khó mà có thể cởi mở tấm lòng mình ra được sao?

Tần Lạc cau mày lại hỏi : " Sao cha mẹ em lại bắt em đoạn tuyệt quan hệ với Lý Mãnh?"

" Vì họ không thích Lý Mãnh. Còn nói anh ấy là .... Nói anh ấy là không có tiền đồ gì cả." Tiểu Hoa quẹt đi hai hàng nước mắt, nói. Học sinh của hắn trước giờ vẫn coi hắn như một người bạn, nên có tâm sự gì cũng đem nói cho hắn nghe.

Tần Lạc thở dài một tiếng. Hắn biết Tiểu Hoa là con nhà giàu có. Lần trước sinh nhật nàng ít nhất cũng phải bỏ ra cả vạn nhân dân tệ ấy. Làm gì có mấy gia đình bình thường mà có thể làm lễ sinh nhật cho con gái mình một cách xa xỉ như vậy chứ?

Tần Lạc mặc dù không biết hoàn cảnh gia đình của Lý Mãnh, nhưng nhìn cách cậu ta ăn mặc thì không giống với một người có tiền. Mặc dù vẫn luôn nói rằng xã hội hiện giờ đã vô cùng văn minh, nhưng vẫn còn vô số bậc cha mẹ vẫn rất chú trọng quan niệm môn đăng hộ đối. Bọn họ tất nhiên là sẽ không cho rằng một người nhìn có vẻ ngốc nghếch như Lý Mãnh lại có thể xứng được với cô con gái cưng của bọn họ.

" Đừng nghĩ như vậy vội." Tần Lạc nói. " Bây giờ cái quan trọng là đợi cho Lý Mãnh thoát khỏi nguy hiểm cái đã. Còn chuyện về sau thì để về sau chúng ta cùng tính với nhau. Nếu vẫn không được nữa thì tôi sẽ nói chuyện với gia đình em một lần xem sao."

" Dạ, cảm ơn thầy." Tiểu Hoa khẽ đáp lại. Hai mắt nàng lúc này đã đỏ au.

Lâm Hoán Khê vì đi giầy cao gót nên chạy có phần hơi chậm. Nàng bước đến bên cạnh Tần Lạc rồi ngồi xuống, đưa tay ra nắm lấy tay hắn, ân cần hỏi : " Anh có bị thương ở đâu không?"

" Anh không sao." Tần Lạc nắm lại tay nàng để cho nàng có cảm giác an toàn rồi đáp lại. Mình bị người ta đánh lén như vậy thì chẳng có ai lo lắng, sợ hãi hơn nàng cả.

" Thế cậu ấy thế nào? Cậu ấy thế nào rồi?" Lâm Hoán Khê hỏi. Nàng cũng biết là có một học sinh dùng cơ thể mình để đỡ cho Tần Lạc, vì vậy mà nàng cũng không hy vọng học sinh đó sẽ phải chịu bất kỳ thương tổn gì.

" Chắc là không vấn đề gì đâu." Tần Lạc nói. " Cũng may mà bệnh viện cách trường không xa nên không trì hoãn thêm một giây phút nào cả. Anh còn cầm máu giúp cậu ấy trước rồi nữa ...."

" Có biết là ai muốn hại anh không?" Vẻ bình tĩnh thường ngày của Lâm Hoán Khê cũng không thể che đậy được độ tức giận của nàng. " Vì sao bọn chúng lại muốn làm vậy? Nơi này còn là trường học nữa. Bọn chúng thật là to gan."

" Anh không biết đó là ai." Tần Lạc cười nhạt nói tiếp. " Nhưng có người sẽ biết!