Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 70: Nam nhân tự tin




Trong phòng hội nghị khói thuốc mịt mù, Tần Lạc an tĩnh ngồi ở trong góc.

Đây là hội nghị lớn đầu tiên mà hắn tham gia sau khi tới đại học trung y dược làm giáo sư, hơn ba mươi trung y lão sư của toàn khoa đều tề tựu đông đủ.

Tuy Quách chủ nhiêm không hút thuốc, nhưng trong khoa lại có mấy lão sư nghiện thuốc.

Quách Nhân Hoài nhíu mày, dùng ngón tay gõ gõ bàn, nói: "Các nam đồng chí dập thuốc đi. Có nữ đồng chí ở đây! Mọi người giữ ý một tí."

Lời chủ nhiệm nói không thể không nghe, một số lão sư có tư cách cũng nhao nhao dập những điếu thuốc hoặc dài hoặc ngắn vào gạt tàn.

Quách Nhân Hoài rất thỏa mãn với biểu hiện của mọi người, mở bản ghi chép ở trước mặt mình ra, nói: "Hôm nay triệu tập mọi người tới đây, là có hai chuyện muốn thương lượng với mọi người. Chuyện đầu tiên là đoàn đại biểu của trường đại học Thiên Sâm của nước Mỹ muốn phỏng vấn trường học của chúng ta. Công tác tiếp đãi đoàn đại biểu lần này do trường học thống nhất an bài. Nhưng đối phương chỉ đích danh muốn tham quan học viện trugh y dược của chúng ta. Hơn nữa, có khả năng có muốn dự thính tiết học của một lão sư."

"Người ngoại quốc có thể nghe hiểu Trung văn ư?" Có lão sư đưa ra nghi vấn.

"Bọn họ cho dù có thể nghe hiểu Trung văn thì cũng chẳng nghe hiểu Trung y." Có người cười nói.

"Đúng vậy, tùy tiện lôi bọn họ tới một phòng học, cũng khiến cho bọn họ nghe đến ngớ người."

Quách chủ nhiệm lắc đầu, sắc mặt trở nên trầm trọng: "Các người nghĩ vậy là sai rồi. Lần này đội trưởng của đoàn đại biểu đại học Thiên Sâm là bác sĩ Jack. Tôi đã đọc qua tư liệu giới thiệu về ông ta, ông ta là một bác sĩ khoa não rất có tiếng ở nước Mỹ, có thể nói tiếng Trung lưu loát. Quan trọng hơn là, ông ta cũng có chút nghiên cứu về trung y."

"Chuyện đoàn đại biểu lần này tới tham quan học viện trung y dược của chúng ta, chính là ông ta đề xuất. Các đồng chí không thể không cảnh giác. Nếu bị người Mỹ chê cười, mặt mũi của chúng ta còn biết để vào đâu? Lãnh đạo cấp trên cũng sẽ đề xuất phê bình đối với biểu hiện của khoa chúng ta. Nói không chừng còn có người phải gánh trách nhiệm vì chuyện này đấy."

Nghe Quách chủ nhiệm nói như vậy, tất cả mọi người đều thu lại vẻ cười cợt trên mặt. Cảm thấy những người nước ngoài lần này là có chuẩn bị mà đến.

"Mọi người nói đi! Lão sư nào có lòng tin dạy tiết của mình? Không cho đám người ngoại quốc đó xem thường chúng ta!" Quách chủ nhiệm phát huy đầy đủ chế độ dân chủ, mặt mày tươi cười hỏi.

"Tôi dạy Trung y dược cơ sở lý luận, tôi có lòng tin có thể giảng tốt. Nhưng, cái này không có biện pháp biểu hiện ưu thế của trung y chúng ta trước mặt những người Mỹ đó!" Có lão sư lên tiếng giải thích. Bắt đầu tách mình ra khỏi cái chuyện phiền phức này.

"Tôi dạy Ôn bệnh học, cũng không đủ tính thực tiễn."

"Tôi thì muốn chuẩn bị tốt một chút, tẩy lễ tinh thần cho bọn họ một lần, nhưng tôi lại dạy Học thuyết các nhà."

Ánh mắt của Chu lão sư quét qua mặt Tần Lạc, lên tiếng: "Tôi cảm thấy, tiết học của lão sư tiểu Tần rất có tính đại biểu. Trung y chẩn đoán học mà, có thể chẩn đoán cho những vị khách quý của chúng ngay tại lớp, nhất định có thể làm cho đám người nước ngoài đó chấn động."

Chu lão sư đẩy Tần Lạc ra không phải là muốn tốt cho hắn, mà hắn biết rằng, loại chuyện này thuần túy là làm chỉ tốn sức chứ chẳng có lợi lộc gì.

Không có danh dự và phần thưởng thì cũng không sao, nhưng nếu biển hiện không đủ để khiến đám người Mỹ đó hài lòng, có thể sẽ bị trường học trừng phạt.

Quan trọng là đám người Mỹ đó cực kỳ thích xoi mói. Hơn nữa, nói không khéo thì họ sẽ không hài lòng, rồi sẽ trực tiếp nói cho lãnh đạo của mình biết.

Lãnh đạo không được nở mặt nở mày trước đám người ngoại quốc, tất nhiên sẽ khiến ngươi tối tăm mặt mũi. Lúc trước cũng có lão sư muốn mượn cơ hội này để thể hiện trước mặt người ngoại quốc, thế nhưưng, mỗi một lần đều thảm bại mà về.

"Đúng, Tần lão sư rất khá, lúc anh ta vừa tới đã chẩn đoán cho học sinh cả lớp. Y thuật rất cao minh mà!"

"Đúng vậy, Tiểu Tần lão sư tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Có thể gánh vác được trọng trách này."

"Tôi cũng đồng ý để Tần lão sư chủ giảng."

Quách Nhân Hoài sắc mặt bình tĩnh nhìn Tần Lạc, hỏi: "Tần lão sư, ý kiến của mọi người tương đối nhất trí. Đều đề cử anh giảng một tiết thực tiễn cho khách nhân nước Mỹ cho chúng tôi. Anh có vấn đề gì không?"

Tần Lạc ngẩng đầu nhìn lão sư đang ngồi, sau cũng, ánh mặt chiếu lên người Quách chủ nhiệm, cười nói: "Nếu không ai có ý kiến gì khác thì cứ để tôi giảng đi."

Cổ nhân nói: Dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân. (Đã không muốn thì chớ đẩy cho người khác)

Chút mánh khóe này của bọn họ không lừa được Tần Lạc. Chuyện mà bọn họ không muốn làm thì cực lực cổ vũ mình đi làm. Thực sự là vô cùng đáng hận.

"Ài, Tần lão sư, anh nói vậy là không đúng rồi. Ai mà không muốn thể hiện trước mặt khách ngoại quốc chứ? Nhưng bọn tôi đi giảng những thứ mang tính lý luận. Bọn họ có thể nghe hiểu được ư?"

"Chúng tôi sao lại không muốn làm chứ? Chúng tôi rất muốn làm. Nhưng chúng tôi nhường cho cậu cơ hội này, là muốn chiếu cố cho người trẻ tuổi."

"Đúng vậy, người trẻ tuổi phải biết nắm cơ hội."

Tần Lạc híp cười nói: "Lời của các vị tôi nghe hiểu rồi. Các vị không phải là không muốn làm, là làm không tốt. Đã như vậy, thì tôi phải cảm tạ sự tài bồi của các vị lão sư rồi."

"Sao cậu lại nói vậy? Có ý gì đây? Cậu là người mới, có tư cách gì mà nói những lời đó?" Chu vẻ mặt tức giận mắng.

Người trẻ tuổi này đúng là vô pháp vô thiên, hoàn toàn không nể mặt bọn họ gì cả.

Quách Nhân Hoài thấy trong phòng hội nghị hơi bắt đầu ầm ĩ, lấy tay vỗ vỗ bàn, nói: "Mọi người yên lặng. Chúng ta là thảo luận, không phải bảo các người cãi nhau."

Thấy mọi người yên tĩnh. Quách Nhân Hoài nói: "Nếu tất cả mọi người đẫ đồng ý để Tần lão làm chủ giảng, Tần lão sư cũng không phản đối. Vậy chúng ta sẽ thống nhất xác định, đến lúc đó sẽ do Tần lão sư chủ giảng. Tần lão sư quay về chuẩn bị cho tốt đi. Đến lúc đó lãnh đạo của khoa có thể sẽ tới dự thính, đây là cơ hội rất tốt để thể hiện."

Tần Lạc cười cười, lại cúi đầu xuống quan sát vân tay của mình."

"Chuyện thứ hai có liên quan tới việc tham gia hội thảo nghiêm cứu trung y dược Trung Quốc. Hội thảo nghiên cứu trung y dược Trung Qốc mỗi năm một lần đều là thịnh hội của giới trung y chúng ta. Tới lúc đó tham gia hội nghị không chỉ có các giáo sư của các học viện trung y dược toàn quốc, còn có một số y học quốc thủ tới từ dân gian."

Quách Nhân Hoài ánh mắt lướt qua mặt các vị lão sư đang ngồi ở bàn tròn hội nghị trước mặt, cười nói: "Khoa trung y dược của trường đại học y khoa thủ đô chúng ta cũng lại một lần nữa nhận được lời mời của người tổ chức đại hội, cho chúng ta hai suất tham gia đại hội. Hơn nữa, trong hai lão sư tham gia đại hội của trường chúng ta còn có một người phải chuẩn bị phát biểu thật tốt."

Các lão sư bắt đầu thì thầm với nhau, nhao nhao nghị luận xem người nào có tư cách tham gia đại hội lần này.

Rất rõ ràng, đây là một cơ hội lộ mắt phi thường hiếm có. Tham gia hội nghị y học có tính toàn quốc, lại được phát ngôn trước mặt các đồng đạo trung y nổi danh nhất Trung Quốc, bản thân chính là một sự tình vô cùng vinh diệu.

Hơn nữa, tới lúc đó còn có lãnh đạo của bộ giáo dục và quan chức của bộ vệ sinh. Nếu có thể nhân được sự khen tặng của thượng cấp, thăng chức chính là một chuyện hết sức đơn giản.

Chỉ cần là người hơi có tư cách tham gia hội nghi lần này, trong lòng đều bắt đầu suy tính.

Chỉ có Chu lão sư là cúi đầu ngồi như Lã Vọng buông câu, trước khi mở họp, lão đã tìm Quách chủ nhiệm rồi. Quách chủ nhiệm đã đáp ứng cho lão một cái danh ngạch.

Quách chủ nhiệm lại gõ bàn một lần nữa, cười nói: "Mọi người yên lặng. Chúng ta trước tiên xách định chuyện nhân tuyển tham dự hội nghị đã, như vậy đi, tôi đề nghị một nhân tuyển trước. Mọi người có thể phát biểu ý của mình thoải mái."

Nghe thấy Quách chủ nhiệm muốn đề xuất nhân tuyển, ánh mắt của mỗi người đều chiếu về phía lão với vẻ chờ mong.

Tần Lạc cũng ngẩng đầu lên, muốn biết xem Quách chủ nhiệm sẽ đề xuất ai.

"Chu lão sư là người có tư cách trong khoa chúng ta, có thâm niên dạy học, trình độ nghiên cứu Trung y cũng khá cao. Tôi đề cưử ông ấy tham gia hội nghị, mọi người có ý kiến gì không?"

Mọi người đều biết Chu lão sư và Quách chủ nhiệm có quan hệ thân thiết, bình thường Quách chủ nhiệm đều luôn chiếu cố đến lão. Chu lão sư cũng là được yêu mến mà kiêu ngạo, trong phòng làm việc cũng luôn rất huênh hoang.

"Tôi không có ý kiến. Chu lão sư là cũng là cái đích mà mọi người đều hướng tới." Đinh lão sư là người biết a dua nịnh hót nhất trong phòng làm việc lên tiếng phụ họa trước tiên.

"Đúng vậy. Chu lão sư có nghiên cứu chuyên sâu đối với Nội kinh, nhất định có thể đại biểu cho khoa của chúng ta đưa lên một bài diễn giảng có quy cách cao trong đại hội." Lý lão giả có quan hệ khá thân với Chu lão sư cũng lên tiếng khẳng định.

"Cấp cho Chu lão sư một danh ngạch, chúng tôi cũng không có ý kiến." Phó chủ nhiệm Liêu Ngọc Phong của khoa cũng gật đầu đồng ý.

Chủ nhiệm hết lòng, phó chủ nhiệm không phản đối. Chuyện này cũng chẳng khác nào một câu đã định. Những lão sư khác cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên nhao nhao hưởng ứng, thuận nước giong thuyền.

"Được. Vậy nhân tuyển đầu tiên đã được xác định là Chu lão sư." Quách Nhân Hoài rất hài lòng với thái độ của mọi người. "Chúng ta có hai danh ngạch, mọi người nói xem, còn nhân tuyển nào nữa?"

"Tôi đề nghị Lý lão sư. Ông ấy là lão sư của học viện trung y dược có tư cách nhất."

"Tôi đề nghị Đinh lão sư. Ông ấy lần trước không phải là có một bài luận văn được công bố trên báo chí y học cấp toàn quốc sao? Có thể trực tiếp đưa bài luận văn đó làm bài phát ngôn."

"Tôi đề nghị Thái lão sư. Y cổ văn của ông ấy dã từng được Lý bộ trưởng biểu dương. Tôi cảm thấy nên cho ông ấy một danh ngạch."

...............

Mọi người thi nhau nói, ý kiến không đồng nhất. Nhân tuyển thứ hai dã rơi vào trạng thái khó đẻ.

Quách chủ nhiệm nhìn Liêu Ngọc Phong phó chủ nhiệm ở bên cạnh, chuẩn bị phát ngôn ủng hộ nhân thủ mà hắn đề xuất.

Dẫu sao thì vừa rồi lúc mình đề cử Chu lão sư, hắn rõ ràng đã tỏ thái độ ủng hộ. Có qua có lại, mình theo lý nên giúp hắn một lần.

"Còn có ai có ý kiến bất đồng không?" Quách Nhân Hoài lần thứ hai nhìn khắp toàn trường, cất tiếng hỏi.

"Có." Tần Lạc ngẩng đầu lên, cao giọng nói.

Quách Nhân Hoài nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra. Hắn thấy tên tiểu tử này đúng là khắc tinh của mình.

Lão rất ghét tên Tần Lạc này, nhưng lại không thể không dùng hắn. Mà tính tình và cách thức xử sự của hắn rất có vấn đề, nói năng khắc bạc, làm việc thì nhỏ nhen, quan trọng nhất là hắn kiêu ngạo bất tuần, thực sự không phải là một thuộc hạ hợp cách.

"Tần lão sư, anh muốn đề nghị nhân tuyển ư?" Quách Nhân Hoài trầm giọng hỏi.

"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu.

"Anh muốn đề nghị ai?" Quách Nhân Hoài nghĩ thầm, bất kể là mày đề nghị ai, tao cũng sẽ phủ quyết hắn. Bất kể là thế nào, cũng không cho mày có cơ hội kết bè kết phái ở trong học viện trung y dược.

"Tôi đề nghị chính tôi." Tần Lạc nghiêm trang nói, không hề giống như đang nói đùa.

"Lý luận cơ sở của Chu lão sư tương đối vững chắc, thế nhưng, đến lúc đó trong những người tham gia hội nghị, người có lý luận cơ sở vững chắc nhất định có rất nhiều. Cũng chưa chắc có thể từ trong đột vây mà ra. Hơn nữa, mỗi lần khi trên đài giảng thứ gì đó buồn chán, người bên dưới nghe kiểu gì cũng lơ mơ buồn ngủ."

Tần Lạc không để ý đến ánh mắt giết người của Chu lão sư, tiếp tục nói: "Nhưng, tôi thì lại khác. Tôi là lão sư tốt nhất của học viện trung y dược. Hơn nữa, tôi có đầy đủ năng lực thực tiễn cực mạnh. Điểm này? Mọi người có ý kiến gì không? Tôi có thể đại diện cho trường đi giảng thứ gì đó mới mẻ và hữu dụng. Nếu như trường cấp danh ngạch này cho tôi, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chư vị lãnh đạo đối với tôi, sẽ làm rạng danh đại học y khoa thủ đô của chúng ta."

Mọi người đều trợn tròn mắt, quay sang nhìn nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đã từng thấy người không biết thế nào là xấu hổ, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ đến mức này.

Người khác đều cân nhắc nhau, tán tụng nhau. Hắn thì khác, trực tiếp vỗ mông ngựa cho bản thân mình luôn.