Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 54: Hấp dẫn trí mạng




Trên đường về, Tần Lạc vẫn đang chìm đắm trong cảnh mình bị Trần Tư Tuyền hôn trộm. Lúc nói chuyện với Lệ Khuynh Thành cũng vẫn bộ dạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đó, khi Lệ Khuynh Thành đùa giỡn phản ứng cũng không còn nhạy bén nữa.

Thậm chí, lúc nàng mở miệng quyến rũ, Tần Lạc cũng không rõ những lời này có ý gì nốt.

Nhưng không ngờ tài xế taxi lại bị yêu tinh kia câu dẫn, xe luôn đi theo lộ tuyến chữ S. Chạy nhanh kinh hồn giống như coi đó là một trò chơi tốc độ.

"Linh hồn nhỏ bé bị câu mất rồi sao? Không thì bây giờ chúng ta về, mua cho cậu vé máy bay đi Đài Loan? Bây giờ nếu đuổi theo, có lẽ vẫn còn kịp đó". Lệ Khuynh Thành nhìn thấy bộ dáng si ngốc mãi của Tần Lạc, véo mạnh ở trên đùi hắn một cái.

"A. Cái gì?" Tần Lạc bị đau, lúc này mới phản ứng lại.

"Tôi nói, người cũng đã đi mất bóng dáng rồi, cậu còn muốn si ngốc tới khi nào". Lệ Khuynh Thành tức giận nói.

"Tôi không có si ngốc à". Tần Lạc nói. Hắn đang suy nghĩ vấn đề rất bình thường mà.

"Đáng lẽ nên chụp lại bộ dạng si ngốc của cậu lúc nãy".

Tần Lạc cười xấu hổ. Bất cứ kẻ nào mất đi lần đầu tiên, cũng sẽ biểu hiện như hắn.

Hắn cũng coi như là kiên cường, bạn coi những cô gái trong phim đi, người nào không cẩn thận bị mất đi lần đầu tiên không phải đều khóc sướt mướt tìm cái chết sao?

Nhìn thấy biểu tình của Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành ** nhích lại cạnh Tần Lạc, hơn nửa người dán sát trên người hắn, bộ ngực sữa mềm mại cũng cẩu thả tỳ trên tay hắn. Lệ Khuynh Thành thổi hơi như lan ở lỗ tai hắn nói: "Được con gái hôn cảm giác tuyệt chứ?"

"Ừ". Tần Lạc gật đầu. Đột nhiên, hắn mở to hai mắt nhìn, hỏi: "Cô nói gì thế?"

Lúc Trần Tư Tuyền hôn trộm hắn, nàng không phải đã rời khỏi đó rồi sao? Sao lại biết chuyện này?

Chẳng lẽ Trần Tư Tuyền nói cho nàng biết? Không thể. Nàng không có lý do kể chuyện này cho Lệ Khuynh Thành. Huống hồ, nàng sau khi đã đăng ký, sợ là di động cũng không được phép mở ấy chứ.

Rõ ràng là nói rời đi, rồi lại trốn một bên nhìn lén. Loại hành vi này thật là khiến người ta khinh thường mà.

Khó trách có tiền bối giáo dục chúng ta: Thà tình nguyện tin trên đời có quỷ, cũng đừng bao giờ tin vào cái miệng của đàn bà.

"Đừng giả bộ. Tôi thấy hết". Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói. "Tiểu đệ đệ, cậu thật lợi hại nha. Mới gặp Tư Tuyền của chúng ta hai lần, đã biết dụ dỗ khiến người ta yêu thương nhung nhớ, chủ động dâng môi thơm. Thật đúng là nhìn không ra đó".

"Chúng tôi chẳng qua chỉ là nói lời tạm biệt của bạn bè mà thôi". Tần Lạc chột dạ giải thích. "Giống như người Mỹ lúc gặp mặt có thể hôn môi nhau thôi".

"À. à. Tôi hiểu rồi. Các người không có chút quan hệ nào. Là quan hệ trai gái thuần khiết". Lệ Khuynh Thành lộ vẻ thành thật nói.

Tiếp theo, lại chuyển đề tài, hỏi: "Cậu nói coi, con của các người gọi tôi là chị, hay gọi là dì thì thích hợp hơn? Gọi chị đi, như vậy có vẻ trẻ. Nếu gọi dì thì chẳng phải là bảo tôi già rồi sao".

"..."

Cô gái này, nói chuyện luôn dọa người như vậy.

Trở lại Khuynh Thành Quốc Tế, đám nữ nhân kia đã đi gần hết. Chỉ còn Nhiễm Ngọc và tiểu Dật đang ngồi trên ghế salong nói chuyện phiếm.

Thấy hai người đi vào, Nhiễm Ngọc nói: "Tiễn Tư Tuyền đi rồi à? Vừa rồi mình gọi điện cậu ấy còn tắt mấy. Vụ án của cậu ấy điều tra đã có kết quả rồi. Người đàn bà kia là một tiểu thư Giang Nam, được người ta thuê tới bôi nhọ danh dự của Tư Tuyền".

"Là ai thuê?" Lệ Khuynh Thành nhéo lông mày hỏi.

"Lâm Tam".

"Là ai?" Lệ Khuynh Thành lộ vẻ nghi hoặc hỏi.

"Là một tên côn đồ. Nói là theo đuổi không thành, nên muốn trả thù Tư Tuyền". Nhiễm Ngọc cười lạnh nói: "Điên, hắn cũng không soi gương xem tính tình mình thử. Dựa vào hắn, mà muốn theo đuổi vương hậu đùi đẹp của chúng ta sao? Tần Lạc của chúng ta thì còn tàm tạm. Còn hắn hả. Không có cửa".

Lệ Khuynh Thành lắc lắc đầu, nói: "Tên Lâm Tam kia nhất định là kẻ bị người ta đẩy ra chết thay. Người bí ẩn chân chính đứng sau phải là tên khốn kiếp bảo Tư Tuyền bồi rượu kìa".

"Mình cũng đã nghĩ tới điểm này. Nhưng Lâm Tam kia rất mạnh miệng. Dù tra hỏi như thế nào cũng không chịu nói. Cũng chỉ có thể coi hắn là thủ phạm chính để xử thôi". Nhiễm Ngọc bất đắc dĩ nói. "Hơn nữa, cho dù có thể tra ra độc thủ đứng sau thì sao? Giải thích? Hay là bảo bồi thường chút tiền? Ôi, con gái muốn ra mặt làm một vài chuyện thật gian nan".

"Đúng thật". Lệ Khuynh Thành gật đầu đầy vẻ đồng cảm.

"Cậu không cần lo lắng về vấn đề này. Cho tới giờ đều là cậu chiếm tiện nghi của người ta, làm gì có người nào dám chủ động chạy đi tìm chết chứ? Ai dám trêu chọc nhện độc nhà cậu, không chết thì cũng bị lột da". Nhiễm Ngọc cười trêu.

"Mình làm gì có bản lĩnh bảo người ta lột da? Cỡi áo quần thì còn chấp nhận được. Có phải không hả, tiểu đệ đệ?" Không chịu nổi, Lệ Khuynh Thành lại dẫn chiến hỏa tới chỗ Tần Lạc.

"Tôi không biết". Tần Lạc vội lắc đầu.

Thầm nghĩ, nếu cô lấy đao đặt trên cổ tôi bức tôi cỡi áo quần, tôi cũng phải nghe lời cô thôi.

Nếu so với tính mạng, thì trinh tiết thật không đáng gì.

"Thật chịu không nổi đôi gian phu các người***. Mình với tiểu Dật hẹn nhau đi dạo phố rồi, hai người các cậu cứ hô phong hoán vũ đi". Nhiễm Ngọc cười mắng.

"Chị Khuynh Thành, anh Tần Lạc, hai người các người cứ từ từ chơi đùa nha". Tiểu Dật từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhăn mặt với hai người.

"Tiểu Dật, em ít lui tới với Nhiễm Ngọc một chút. Bằng không sớm muộn gì cũng học phải cái xấu thôi". Lệ Khuynh Thành nói với theo các nàng.

Đợi tới khi hai người cầm túi xách rời đi, phòng khách lầu hai vốn náo nhiệt chỉ còn hai người Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc.

Lệ Khuynh Thành đi từng bước về phía Tần Lạc, bộ ngực sữa phập phồng, đôi mắt quyến rũ như nước, dùng cánh tay huých huých Tần Lạc, hỏi: "Tiểu đệ đệ, bây giờ chỉ còn hai chúng ta. Cậu không muốn làm chút gì sao?"

"Hả?" Tần Lạc cảm thấy cổ họng của mình phát khô. Nói chuyện cũng không còn lưu loát. "Cô muốn làm gì?"

"Đáng ghét. Tôi là con gái. Còn có thể làm gì chứ".

"..."

Hai tay Lệ Khuynh Thành như linh xà quấn lấy cổ Tần Lạc, thân thể dính sát vào người hắn. Trừ bỏ lớp quần áo mỏng manh kia đi, hai người đã tiếp xúc thân mật rồi.

Trái tim Tần Lạc đập thình thịch bằng tốc độ phi của bảy mươi con ngựa, dường như chỉ cần hắn há mồm, là tim có thể nhảy ra.

Trán của hắn bắt đầu rịn mồ hôi, ngón tay cũng hơi run rẩy. Hắn bị Lệ Khuynh Thành bức lui từng bước một, mãi cho đến khi hắn mất thăng bằng, *** ngã lên ghế salong.

Người Lệ Khuynh Thành nghiêng tới trước, thân thể xinh đẹp đầy đặn ngã mạnh vào lòng Tần Lạc.

Ngón tay ngọc thon thon sơn màu đen vuốt ve đùi Tần Lạc, đôi má tinh xảo xinh đẹp như yêu tinh áp sát Tần Lạc.

Tần Lạc có cảm giác, môi nàng chạm vào lỗ tai mình.

Giọng nói Lệ Khuynh Thành êm ả, dịu dàng, nói nhỏ bên tai Tần Lạc: "Chi bằng, chúng ta..."

Tần Lạc sắp khóc rồi.

Sao lại có người hấp dẫn như cô chứ? Người ta cũng là đàn ông mà? Tiểu đệ đệ cũng có thể sử dụng bình thường đó.

Trong lòng của hắn đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nếu nàng đưa ra yêu cầu như vậy thì phải làm sao đây?

Đồng ý sao? Lương tâm hắn băn khoăn.

Hắn là một nam nhân thuần khiết. Là một nam nhân thoát khỏi những lý thú thấp kém. Là một nam nhân tràn ngập ảo tưởng hồn nhiên với tình yêu.

Hắn vẫn khát vọng tìm một cô gái thật lòng yêu nhau, ở đêm tân hôn, trong lúc nàng lấy khăn đỏ trên đầu mình xuống... nhầm, trong lúc mình lấy khăn đỏ trên đầu nàng xuống, nàng cởi bỏ dây trân của mình, mình mới toàn tâm toàn ý kính dâng lần đầu tiên cho nàng. Đó là thời khắc thiêng liêng tuyệt vời cỡ nào chứ?

Từ chối? Hắn lại không đành lòng.

Từ chối một cô gái, sẽ tổn thương cô gái đó. Hắn là một bác sĩ, một thầy thuốc kế thừa y đức văn hóa chính thống của Trung y. Trách nhiệm của hắn là chữa bệnh cứu phụ nữ, chứ không phải làm tổn thương phụ nữ. Nếu chọn như thế, sẽ là một loại vũ nhục đối với nghề nghiệp của hắn.

Mà quan trọng hơn, Lệ Khuynh Thành thật sự là một yêu tinh mê người. Bạn xem, bộ ngực của nàng lớn như thế, *** tròn như thế, môi ướt át như thế, khuôn mặt đẹp như thế...

Nếu lần này cự tuyệt, nàng nổi nóng, sau này không cho mình cơ hội nữa thì biết làm sao bây giờ?

Tần Lạc đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Chúng ta lên lầu ba đi".

Hắn biết, lầu ba là vương quốc riêng của Lệ Khuynh Thành. Có sô pha, giường, còn có bàn làm việc cỡ lớn đủ hai người nằm trên. Đến lúc đó, nàng muốn tra tấn mình ở chỗ nào cũng được.

"Lên lầu ba làm gì?" Lệ Khuynh Thành hỏi.

"Tôi thấy, nơi này không được thích hợp cho lắm. Sẽ có người nhìn".

"Nhìn thì nhìn sợ gì chứ?" Giọng Lệ Khuynh Thành ngọt lịm.

"Nhưng mà... sẽ rất ngượng". Tần Lạc thầm nghĩ, chẳng lẽ cô gái này thích làm chuyện đó trước mặt người khác sao?

"Ngượng? Chúng ta thoải mái nói chuyện phiếm, có gì mà phải ngượng?" Lệ Khuynh Thành giảo hoạt cười nói.

"Nói chuyện phiếm?" Tần Lạc mở to hai mắt nhìn.

"Đương nhiên là nói chuyện phiếm. Thế cậu nghĩ làm gì?"

"Này..." Trán Tần Lạc đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết, hắn bị cô gái này đùa giỡn rồi. "Tôi là muốn nói, chúng ta có thể lên lầu uống trà".

Lệ Khuynh Thành nghĩ một lúc, nói: "Cũng được. Vậy lên lầu đi".

"Không được". Tần Lạc liên tục xua tay."Đột nhiên tôi nhớ ra. Tôi còn có một vài chuyện cần phải giải quyết. Về trước đây".

Thượng Đế à, tôi có lẽ phải nhanh trốn đi.

Hoặc không thì, Người để cô gái này biến mất đi.

"Đừng đi vội". Lệ Khuynh Thành nói. Buông cổ Tần Lạc ra, người cũng bình thường lại. Nghiêm mặt nói: "Tôi còn có việc muốn thương lượng với cậu đây".

"Chuyện gì? Lần sau bàn không được à?" Tần Lạc nói.

"Không được. Phải bàn ngay bây giờ". Lệ Khuynh Thành cự tuyệt.

"Được rồi". Tần Lạc chỉ đành đáp ứng.

"Tôi đã làm sản phẩm theo phương thuốc cậu viết, đợi tới khi sản phẩm xuất hiện, sau khi qua quá trình cho ý kiến là có thể đưa vào sản xuất, tôi đã thương lượng với Tư Tuyền, nàng nói là rất cảm kích ân khám chữa bệnh của cậu, nên nàng sẽ làm người phát ngôn đại diện cho chúng ta miễn phí. Đến khi đó thì có thể đẩy thẳng phấn Nhộng Vàng dưỡng da vào thị trường". Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Hơn nữa, tương lai, tôi định thành lập một công ty thẩm mỹ. Chuyên môn dùng để kinh doanh nhãn hiệu sản phẩm này. Bao gồm sản xuất, phổ biến và đưa vào kinh doanh. Cậu không phải bị trường học đuổi việc rồi à? Thôi thì đừng làm giáo viên nữa. Hai chúng ta kết hợp, tôi phụ trách công ty kinh doanh quản lý, cậu phụ trách nghiên cứu ra sản phẩm".

"Chỉ cần cậu đồng ý, sau này cậu chính là nhị đương gia trong công ty. Đảm bảo cậu sẽ nổi tiếng, uống rượu ngon, dùng xe tốt nhất, chơi đùa cô gái xinh đẹp nhất".

Lệ Khuynh Thành kể hết thứ này tới thứ kia, thấy Tần Lạc vẫn đủng đỉnh buông câu, không có ý trả lời, tiếp tục dụ dỗ nói: "Nếu, tôi nói nếu thôi nhé. Nếu một ngày nào đó tôi tâm tình thoải mái, hoặc là tâm tình không tốt, nói không chừng sẽ thật sự đồng ý đi lên lầu ba với cậu. Lúc đó, cậu muốn cái gì thì được cái đó. Cậu thấy sao?"