Đồng Thành Tú là cổng diễn đàn lớn nhất khu Dương Thành, đồng thời cũng là diễn đàn mà dân mạng cả khu Hoa Nam thích vào nhất. Diễn đàn bao gồm khu thu âm Bát Quái, món thập cẩm Minh Tinh, khu thảo luận Tinh Tọa, khu công vụ chính phủ, bản quyển... Cho dù là thành phần trí thức, học sinh, hay là nhân viên làm việc nhà nước, đều thích xem tin tức ở chỗ này.
Thậm chí, có đôi khi một ít tin tức của chính phủ cũng sẽ được công bố trên trang này, càng thuận tiện cho công chúng nắm rõ mọi động thái đúng lúc.
Tối qua, một hội viên mới đăng ký một cái ID diễn đàn tên là "Yêu sách liều chết" đăng một topic trên Quán Thủy Bát Quái, tên topic nghe càng rợn cả người: Trung y thế gia hay là Độc dược thế gia?
Cái thiệp này đầu tiên là giới thiệu địa vị y học thế gia của Tần gia trước, tiếp theo thì giới thiệu sự kiện ngộ độc thực phẩm của Hôn Tâm, ở trong bài văn công kích trắng trợn xí nghiệp Hôn Tâm là thương gia lòng dạ hiểm độc.
Mà pháp nhân đại biểu cho xí nghiệp Hôn Tâm là Tần Lam, Tần Lam lại là con gái của dược vương Tần Tranh, mũi dùi của người đăng chỉ vào thẳng Tần gia có trăm năm y học thế gia. Hóa bút thành kiếm, từng chữ đều chứa sát cơ.
Người đăng cũng rất có tài viết sâu sắc đan xen hóm hỉnh, khúc cuối còn bổ sung một câu trong bài văn: Xin mọi người giúp tôi đẩy topic này lên, để càng thêm nhiều người biết bộ mặt đáng ghê tởm của Tần gia - loại trung y thế gia giả nhân giả nghĩa này. Nếu hết ngày mai mà có một vạn người đẩy topic, tôi liền đăng ảnh của người bị hại.
Vì thế, trong lúc nhất thời ở Đồng Thành Tú gió lửa nổi lên bốn phía, tiếng mắng liên miên. Vô số người không hiểu rõ chân tướng liền nhảy ra công kích chửi rủa, nhục mạ cha mẹ vợ con người ta. Thậm chí, yêu cầu mọi người ra thịt thành viên Tần gia, xé chúng thành tám mảnh, bộ dạng đuổi tận giết tuyệt.
Qua sự thống kê của diễn đàn, topic này trong vòng một tiếng người kích vào xem vượt quá năm vạn, tỷ lệ trả lời hơn năm nghìn, thậm chí còn có người thấy diễn đàn bên này rầm rộ, cũng rốt rít đăng bài văn này.
Trong lúc nhất thời, mồi lửa bị châm khắp nơi, Tần gia thành cái bia cho mọi người chỉ trích, như chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Thái Lâm là bí thư của Cam Vân phát hiện topic này đầu tiên, lúc này liền báo tình huống cho Cam Vân luôn quan tâm chuyện này. Ngày hôm qua sau khi hai phóng viên đi, Cam Vân lo bọn họ sẽ không chịu bỏ qua, cho nên thuận miệng phân phó bí thư một tiếng, bảo nàng hôm sau chú ý các báo chí đại truyền thông.
Thái Lâm cũng đăng ký làm hội viên Đồng Thành Tú, trà trộn vào diễn đàn đã năm năm. Sau khi thấy topic này trên Bát Quái, phản ứng đầu tiên chính là thầm kêu hỏng bét. Đợi tới khi nàng xem xong toàn bộ topic, tay chân đã lạnh lẽo.
Bởi vì đêm qua có tắm nước lạnh một lần, cho nên hôm nay Tần Lạc thức dậy tương đối trễ. Ngay cả rèn luyện sáng sớm cũng quên mất. Hắn đang ôm tiểu mỹ nhân thơm ngào ngạt ngủ say trong lòng thì điện thoại trên bàn vang lên.
Tần Lạc với lấy nhìn, số gọi tới là của mẹ.
"Mẹ, sao sớm thế đã gọi điện vậy?" Tần Lạc đầu còn có chút mơ màng lập tức tỉnh táo ngay, hắn biết, nếu không có chuyện đặc biệt, Cam Vân sẽ không bao giờ gọi điện thoại tới quấy nhiễu người đang mộng xuân lúc này.
Mấy ông già bà già bây giờ đều rất tinh minh, cũng rất hiểu những chuyện như vậy. Biết người trẻ tuổi buổi tối còn phải làm việc, cho nên buổi sáng ngủ nướng là chuyện rất bình thường. Nên trong tình huống bình thường sẽ không quấy rầy.
"Tần Lạc, sự việc không được tốt". Giọng nói Cam Vân rất nghiêm túc nhưng không lộ vẻ luống cuống. Quản lý xí nghiệp mấy năm đã luyện tính cách bà thành cứng cỏi trấn định. "Những phóng viên kia vẫn lộ chuyện ra".
Phản ứng đầu tiên của Tần Lạc là không tin được. Hôm qua Hạ Dương chạy tới bệnh viện, gọi điện trước mặt đông đảo mọi người cho chú của gã. Người chú kia Tần Lạc biết, cũng thường xuyên thấy tên của gã trên tin tức và báo chí bản địa. Gã là một trong những ông chủ tòa thành thị này, khâu giám sát dư luận này cũng thuộc phần gã phụ trách.
Nếu gã đánh tiếng, còn ai dám không nể mặt gã chứ?
"Là nhà truyền thông nào lộ ra? "Tin tức N + 1" sao?" Tần Lạc nhớ rõ, lúc ấy hai phóng viên từng nói, bọn họ là phóng viên của nhà truyền thông này. Về sau, Hạ Dương cũng hỗ trợ gọi điện thoại bảo người tra thử. Nhà truyền thông này quả thật có hai người này.
Chỉ là bọn hắn không biết, bởi vì một câu nói của Hạ Dương, mà vận mệnh của bọn hắn cũng đã phát sinh thay đổi.
"Không phải. Không phải báo đăng". Cam Vân nói. "Là trên truyenfull.vn, ở diễn đàn Đồng Thành Tú lớn nhất Dương Thành, bây giờ tin tức này đã truyền tới cái trang web lớn. Còn là đầu đề trên website có chút sức ảnh hưởng trong nước".
Lúc điện thoại của Tần Lạc vang lên, Lâm Hoán Khê cũng đã thức dậy. Sau khi nghe Tần Lạc và mẹ chồng nói, nàng thò đầu từ trong chăn ra, nhìn Tần Lạc đầy vẻ lo lắng.
Xem ra, chuyện xấu nhất cũng đã xảy ra. Tần gia, lại một lần nữa bị người ta đẩy ra nơi đầu ngọn sóng.
Nếu xử lý sơ suất một chút thôi thì Tần gia có thể sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Còn chuyện nào có lực ảnh hưởng ác liệt hơn sự kiện tập thể ngộ độc thức ăn chứ?
Người đăng topic kia xem ra rất oán hận Tần gia, muốn lập tức đánh chìm Tần gia.
"Bây giờ con tới bệnh viện ngay đây". Tần Lạc nói.
"Ừ. Mẹ ở bệnh viện chờ con". Cam Vân nói. "Chuyện này, đừng cho ông con biết. Tránh cho ông con lo".
"Con biết mà". Tần Lạc nói.
Lúc Tần Lạc phóc xuống mặc quần áo, Lâm Hoán Khê cũng nhặt áo lót dưới mặt đất bị Tần Lạc vứt tối qua lên. Tần Lạc đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nói: "Hôm nay nhiệt độ lại hạ, khí trời bên ngoài lạnh, em ngủ thêm một lát đi".
Lâm Hoán Khê lắc đầu, nói: "Không cần đâu. Em không ngủ được".
Tần Lạc biết chuyện mà Lâm Hoán Khê đã quyết định thì rất khó thay đổi, cũng không khuyên nữa. Hai người rửa mặt qua loa một phen, rồi sau đó đi nhanh xuống lầu.
Tần Tranh và Lâm Thanh Nguyên đang ở trong viện ăn điểm tâm nói chuyện phiếm thì thấy hai người mới sáng sớm đã ra ngoài, liền lên tiếng hỏi: "Sao sớm vậy đã muốn ra ngoài thế? Dù thế nào cũng phải uống bát cháo cho ấm người rồi mới đi chứ".
"Gia gia. Hạ Dương mời bọn cháu ăn sáng ở bên ngoài". Tần Lạc nói dối.
Tần Tranh gật đầu, không nói thêm gì nữa. Lâm Thanh Nguyên cũng chỉ nhìn cháu gái của mình cười tủm tỉm, thấy nàng xấu hổ, liền biết nàng và Tần Lạc đã sớm đột phá chướng ngại giữa nam nữ, cũng không tức giận, mà chỉ vui mừng.
Tần Minh ngồi cạnh hầu hạ hai lão già đừng lên, nói: "Sáng sớm, cũng khó bắt xe. Để tôi lái xe đưa các người đi".
Tần Lạc biết Tần Minh là người nhà mình, hơn nữa, hắn thường xuyên đi hỗ trợ bệnh viện, chuyện này cũng chẳng thể giấu diếm được gã. Nên cũng không từ chối, để gã mở xe chở bọn họ tới bệnh viện.
"Sao bây giờ lại tới bệnh viện thế?" Tần Minh cười hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Trong bệnh viện có chút chuyện". Tần Lạc cười khổ nói. "Sợ lão gia tử lo lắng, nên mới lấy cớ là đi ăn sáng".
Nghe bệnh viện xảy ra chuyện, sắc mặt Tần Minh cũng trầm xuống, vừa chuyên tâm lái xe, vừa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không".
"Nếu xử lý không tốt, danh tiếng của Tần gia sẽ mất sạch". Tần Lạc nói. Đó cũng không phải là gã nói chuyện giật gân, mà là sự thật. Có lẽ, kết quả so với cái này còn khó khiến người ta có thể tiếp nhận hơn.
Nếu chuyện thật sự ầm ĩ, có lẽ, Tần Lam còn có thể chịu trách nhiệm hình sự. Lúc trước, ban giám đốc của sữa bột Tam Cẩu cũng không phải bị bỏ tù sao?
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tôi sao không biết chút gì vậy?" Tần Minh sốt ruột hỏi.
Tần Lạc suy nghĩ một chút, kể một lượt đầu đuôi câu chuyện cho Tần Minh biết. Tần Minh càng nghe càng kinh tâm, cuối cùng mặt xám như tro nói: "Đây đúng là một hồi gió lốc. Tần gia nếu không gánh được, thì sẽ xong đời".
"Nhất định có thể gánh được". Tần Lạc đưa tay vỗ vỗ vai gã nói: "Tần gia chính là chim hải âu trong bão tố. Có lẽ sẽ dầm mình, nhưng đợi sau khi đi qua bão tố, thì có thể bay càng cao xa".
"Hy vọng là thế". Tần Minh cười khổ. "Tôi đi với các người tới bệnh viện nha. Mặc dù tôi cũng không giúp được gì, nhưng mà tôi vẫn luôn xem mình là người của Tần gia".
Tần Lạc gật đầu, nói: "Anh vốn chính là người Tần gia. Tần gia chưa bao giờ xem anh là người ngoài".
Lúc gần tới bệnh viện, Tần Lạc lại gọi điện cho Hạ Dương ngay, cũng bất chấp chuyện quấy rầy mộng đẹp.
Quả nhiên, Hạ Dương còn đang ngủ. Sau khi tiếp điện thoại của Tần Lạc, thanh âm mơ màng nói: "Chỉ có cậu mới dám gọi cho tôi bây giờ thôi. Ngay cả mẹ tôi cũng không gọi điện cho tôi trước chín giờ sáng. Nếu là người khác, tôi đã sớm mở miệng mắng rồi đấy. Có chuyện gì thế?"
"Xảy ra chuyện rồi. Sự việc bị lộ ra rồi". Tần Lạc nói.
Hạ Dương giật mình một cái từ trên giường nhảy dựng lên, mắng to: "Mịa con bà nó. Là nhà truyền thông nào lộ ra? Rõ ràng đã đánh tiếng rồi, sao còn có người viết chứ?"
Tần Lạc cười khổ nói: "Cụ thể là ai lộ ra vẫn còn chưa rõ, nhưng mà bây giờ công chúng đã biết chuyện này. Có điều, không phải là do báo chí đăng mà là do diễn đàng Đồng Thành Tú lộ ra. Tạm thời chỉ là ở trên truyenfull.vn gây ra chú ý".
"Có phải là hai thằng nhãi hôm qua tới lừa gạt cậu không? Nhất định là bọn họ, người khác không biết chuyện này. Mịa con bà nó, bây giờ tôi sẽ đi bóp nát hòn trứng của bọn họ".
Hạ Dương tức khí từ trên giường nhảy xuống, mặt đầy sát khí nói. Nhưng người ta không biết là, đệ nhị tú Dương Thành có một sở thích không lớn không nhỏ: mê ngủ khỏa thân.
Vừa mới kéo cửa ra, liền thấy một cô nàng mặt tròn lộ vẻ kinh ngạc nhìn gã.
"Sao em lại tới đây?" Hạ Dương trừng mắt nhìn em mình nói.
"Em vì sao không thể tới?" Hạ Nguyệt Nguyệt tức giận nói: "Anh định cho em xem cái vật xấu xí kia bao lâu vậy?"
"Anh cho em nhìn gì?" Hạ Dương lúc này mới phát hiện mình không mặc quần. Vội trốn vào phòng.
Đợi tới khi gã ăn mặc chỉnh tề định đi ra ngoài thì Hạ Nguyệt Nguyệt hỏi: "Anh định đi đâu?"
"Đi tìm Tần Lạc. Có chút chuyện phải thương lượng. Em cần làm cái gì thì đi làm cái đó đi. Không nên đi theo anh". Hạ Dương nói.
"Anh muốn đi tìm Tần Lạc à? Vừa hay, em cũng phải đi. Đã gần một năm rồi, em vẫn chưa thấy mặt hắn. Anh cũng biết, hắn là bạch mã vương tử của em mà". Hạ Nguyệt Nguyệt ồn ào nói.
Không đợi Hạ Dương nói lời cự tuyệt thì Hạ Nguyệt Nguyệt đã uy hiếp nói: "Nếu anh không để em đi theo, em liền nói cho gia gia, anh cởi truồng trước mặt em".
"..."
Tiểu nữ sinh bây giờ, sao càng ngày càng lưu manh vậy chứ? Hạ Dương có chút nghĩ không thông.