Nếu nói thái độ thân thiết của bác sĩ đối với Tần Lạc trước đó là vì tưởng hắn là con cưng của viện trưởng bệnh viện Ái Khang, vậy, đợi tới khi hắn lại đi ra thì thái độ của bọn họ đối với hắn chính là phát ra từ nội tâm khâm phục, tôn kính.
"Tần Lạc, sao rồi?" Cam Vân đón hỏi, lấy khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau trán rịn mồ hôi của con.
Cho dù là một nữ nhân có địa vị thế nào thì thân phận hàng đầu của nàng vẫn mãi mãi là mẹ của con mình, vợ của chồng mình. Thấy con đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên của bà là đau lòng giúp hắn lau mồ hôi. Ngay lúc này, bà sớm đã quên bên cạnh còn có một đám cấp dưới của bà, đã quên mất thân phận viện trưởng bệnh viện Ái Khang của mình từ lâu.
Động tác của Lâm Hoán Khê tuy nhanh nhưng vẫn chậm một nhịp, thấy mẹ chồng tương lai đang giúp Tần Lạc lau mồ hôi, nàng lại giữ khăn ướt đã rút ra ở trong tay.
Cam Vân dường như cũng cảm nhận được mà quay đầu lại, cười nói với nàng: "Sau này, những chuyện như vậy sẽ phải do con làm rồi. Cô không thể ở cạnh hắn thường xuyên, đành giao đứa con này cho con chiếu cố vậy".
Lâm Hoán Khê cười cười, không nói gì cả.
"Bác sĩ Tần, San San thế nào rồi? Có sao không ạ?" Vợ chồng Lý Minh Cường cũng chạy tới, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Không sao cả, đã nôn những thứ ăn buổi trưa ra toàn bộ. Có lẽ bây giờ thân thể có chút suy yếu. Các người trước tiên khoan hãy quấy rầy nàng, tôi sẽ bảo y tá truyền cho nàng dịch dinh dưỡng".
"Vâng vâng. Chúng tôi nghe lời cậu cả. Cũng không dám... tùy tiện cho nàng ăn thứ gì nữa". Lý Minh Cường liên tục gật đầu.
"Chúng con đi trước đây". Tần Lạc nói với Cam Vân.
Cam Vân biết Tần Lạc vận Thái Ất Thần Châm là việc vô cùng hao phí tinh lực, nên cưng chiều nói: "Con với Hoán Khê sớm về nghỉ ngơi đi. Mẹ bảo lái xe đưa các con đi".
"Không cần đâu ạ, tự bọn con lái xe về là được rồi". Tần Lạc từ chối.
Đợi tới khi Tần Lạc đã rời đi, mấy bác sĩ này mới rối rít mở miệng khen ngợi.
"Đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử (cha hổ không sinh con chó), đứa con của Cam viện trưởng chúng ta cũng thật xuất sắc. Tuổi còn trẻ mà đã có y thuật như thế. Đợi thêm một thời gian nữa, thì chắc chắn sẽ là tay thánh của nước ta".
"Đúng vậy. Chúng ta nhiều người như vậy xúm quanh San San nghiên cứu đã hơn nửa ngày vẫn không biết nguyên nhân, thế mà sao cậu ta chỉ mới tiến vào xem, liền nhìn ra vấn đề là ngộ độc thức ăn nhỉ? Chúng ta sao lại không nhìn ra được chứ?"
"Đúng là cao thủ dùng châm. Các người thấy khí độ vận châm vừa rồi của cậu ta không? Nhanh, chuẩn, ổn. Rất có phong phạm đại gia của nhất phái".
Cam Vân mỉm cười cảm ơn. Tuy ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
Làm bậc cha mẹ, có người nào mà không thích con mình được người ta khen ngợi chứ?
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đi vào thang máy, lúc thang máy chuẩn bị xuống lầu, thì thấy có hai thanh niên đứng ở cửa phòng bệnh, lén lút nhìn vào trong phòng bệnh.
Một người định đẩy cửa đi vào, nhưng bị người phía sau giữ chặt. Hai người nhỏ giọng nói chuyện gì đó, do khoảng cách quá xa, Tần Lạc cũng không nghe rõ lắm.
Khi Tần Lạc thấy người đứng ở phía trước cầm cameras chụp bên trong, hắn mới trong lòng cả kinh.
Hắn bước nhanh qua, hỏi: "Các anh đang làm gì thế?"
Hai người rõ ràng bị thất kinh, không ngờ động tác của mình bị người ta thấy.
Bọn họ liếc nhau, ra vẻ bình tĩnh nói: "Chúng tôi đến thăm bạn. Sao thế?"
"Ai là bạn của các anh?" Tần Lạc hỏi. Chẳng lẽ vì mất đi tin tưởng đối với việc chữa trị, nên có người tiết lộ tình huống của mình cho người quen, để cho bọn họ tới thu thập chứng cớ chuẩn bị khởi tố sao?
"Anh là ai?" Thanh niên mang kính đen lộ vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm Tần Lạc, hỏi lại. Tần Lạc nhìn ra được, hai người kia rất cảnh giác, cũng rất chuyên nghiệp, không giống bình thường.
"Tôi là bác sĩ bệnh viện này". Tần Lạc nói.
"Bác sĩ? Nhìn anh cũng chẳng giống. Mà nói tiếp, bác sĩ sao lại làm thế? Chẳng lẽ bệnh viện có quy định, không cho người ta đến thăm bạn sao?". Thanh niên đeo kính đen cười lạnh nói.
Thanh niên mặc áo Nike đen phía sau lo lắng sợ đồng bọn của mình phát sinh xung đột với người ta, khiến cho người khác chú ý nên nhanh chóng lôi cánh tay gã, ý bảo gã nói ít vài lời.
"Chúng ta đi thôi. Nói nhiều với hắn làm gì?" Nam mặc nike nói.
Thanh niên đeo kính đen lườm Tần Lạc một cái, hai người chuyển thân bỏ đi.
"Từ từ". Tần Lạc gọi.
"Anh muốn gì?" Hai người lui về sau từng bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Lạc.
"Xóa những cái ảnh các anh chụp đi". Tần Lạc nói.
"Ảnh chụp? Ảnh chụp gì?" Hai người giả bộ không biết nói. Bọn hắn đã định giấu cameras ở trong túi áo. Nhưng động tác mờ ám này đều bị Tần Lạc thấy cả.
"Xóa những cái ảnh các anh chụp trong phòng bệnh này". Tần Lạc nói. Hắn không có thời gian dây dưa với mấy người này ở đây.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì nữa. Triệu Cường, chúng ta đi". Nam mặc áo nike nói xong, kéo thanh niên đeo kính đen còn định phản kích đi.
Tần Lạc đi về trước từng bước, chặn phía trước bọn họ, đưa tay nói: "Giao cameras ra đây".
Nam đeo kính đen rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận nói: "Anh dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi giao cameras ra? Anh có biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là phóng viên của "Tin mới N+1". Chúng tôi nhận được tin, nói bên này thu nhận và giúp đỡ một đám người bệnh nặng. Chúng tôi có quyền tiến hành khai thác sâu chân tướng sự việc. Anh không có quyền bảo chúng tôi xóa sạch ảnh chụp".
Sao lại có phóng viên? Chẳng lẽ chuyện này đã lộ ra ngoài?
Là ai tiết lộ cho phóng viên nhỉ? Nếu không thì tại sao lại có thể có phóng viên tới đây điều tra chứ?
"Chuyện cũng không phải như các anh tưởng tượng đâu. Hai anh nếu có thời gian, hy vọng các anh có thể cho tôi một vài phút, tôi có thể kể hoàn toàn chân tướng sự việc cho các anh biết". Tần Lạc cười ha ha nói. Nếu chuyện này bị truyền thông hiểu sai, hậu quả thật khó lường.
Hắn muốn dùng lý lẽ để những phóng viên này hiểu. Xin bọn họ làm rõ chân tướng mọi chuyện, rồi dựa theo sự thật mà đưa tin.
"Chân tướng? Anh nói là chân tướng à? Tôi dựa vào cái gì mà tin anh chứ?" Thanh niên đeo kính đen không vui nói: "Chân tướng là gì, chúng tôi tất nhiên sẽ điều tra. Không cần anh phải quan tâm. Sao, chẳng lẽ anh còn định giữ chúng tôi lại à?"
"Tôi không có ý này. Chỉ là muốn mời các anh đến văn phòng ngồi một chút. Các anh có thắc mắc gì cũng có thể đặt câu hỏi, chúng tôi nhất định có thể cung cấp tỉ mỉ đáp án tin cậy xác thực nhất". Tần Lạc kiên nhẫn nói.
"Thật xin lỗi. Chúng tôi không có thời gian". Kính đen nói. "Nếu không dám cản người, vậy thì hãy nhanh tránh sang một bên đi. Đừng đứng giữa cản đường".
Tần Lạc thở dài, nói: "Tôi muốn xin các anh sau khi đã tìm hiểu rõ chân tướng sự việc rồi hãy đưa tin, bút có thể giết người, lực ảnh hưởng của dư luận các anh rõ ràng hơn ai hết".
Nghe Tần Lạc khen ngợi ngành của bọn họ, hai phóng viên trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, hai người liếc nhau, nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là Tần Lạc. Coi như là một trong những người phụ tránh sự kiện lần này. Các anh có vấn đề gì, cũng có thể hỏi tôi". Tần Lạc nói.
"Chúng tôi biết rồi. Anh đưa số điện thoại cho chúng tôi đi. Chúng tôi có thời gian sẽ tìm anh là được". Thanh niên mặc áo nike nói.
Tần Lạc nào dám để họ rời đi. Có một vài tờ báo lá cải vì lượng tiêu thụ, luôn theo đuổi nhãn cầu kinh tế nên có chút vô lương, đặt dạng tiêu đề dọa người, rồi dùng dạng tiêu đề đó đưa tin. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hơn nữa, vì để có thể làm một mục đăng nhiều kỳ hoặc là chuyên đề, để sự kiện mình đưa tin được xã hội hưởng ứng thật lớn, bọn họ có đôi khi thậm chí cố ý đưa tin xuyên tạc, cắt câu lấy nghĩa. Như có lần phỏng vấn một danh nhân rồi, bọn họ chỉ lấy nửa câu đầu, nửa câu sau bị bọn họ "vô tâm" bỏ qua. Sau đó, danh nhân kia bị công chúng mắng như mắng chó, khổ không nói nên lời. Cho dù giải thích như thế nào, thì vẫn có rất nhiều công chúng thà chết cũng chỉ tin bài tin đầu tiên của truyền thông.
Chân tướng à? Còn ai quan tâm đến chân tướng chứ?
Tất cả mọi người sa vào trận đánh nước miếng thống khoái, còn đương sự cụ thể nghĩ gì, thì có liên quan gì tới bọn họ chứ?
Tần Lạc biết, hôm nay nếu bọn họ rời đi thì Tần gia và bệnh viện Ái Khang có thể ngày mai đã bị đăng lên giấy rồi.
"Các anh nói điều kiện đi, phải làm sao mới có thể xóa bỏ ảnh chụp?" Tần Lạc cười hỏi.
Tuy hắn cho tới bây giờ vẫn luôn không tán thành cách mua tiếng nói truyền thông, nhưng mà hắn càng không hi vọng Tần gia bị truyền thông bôi bác.
Tần gia không phải là Tần gia của Tần Lạc, cũng không phải là Tần gia của Tần Tranh, mà là Tần gia của tất cả người họ Tần. Người Tần gia bôn ba khắp nơi vô số, hành y giúp đời, cứu người trong lúc ốm đau bệnh hoạn.
Thanh niên đeo kính đen sửng sốt, nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh có thể trả được giá bao nhiêu?"
Rồi sau đó nghĩ một chút, lại nói thêm: "Quên đi, bàn với loại người như anh cũng không được cái gì. Nếu chúng tôi muốn bàn, cũng sẽ không bàn với anh. Tránh ra để chúng tôi đi. Nếu không, đừng trách ngòi bút của tôi vô tình viết về tác phong thô bạo của bệnh viên Ái Khang các anh đấy. Lúc đó, anh có hối hận cũng đã muộn, còn có ai ngu ngốc mà tới bệnh viện các anh xem bệnh chứ?"
Tác phong thô bạo? Tần Lạc bị những lời này đâm một nhát.
Hắn vẫn luôn có thái độ dựa trên nguyên tắc dàn xếp ổn thỏa, nói nhỏ khuyên nhẹ, nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, dùng lý lẽ giải quyết chuyện này, tránh phát sinh mâu thuẫn xung đột gì đó với các bạn phóng viên.
Nhưng không ngờ hắn lại bị chụp cái mũ "tác phong thô bạo" lên đầu, chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng, dùng bút giết người là không cần chịu trách nhiệm sao?
"Không thể nói thế được, thái độ của tôi vẫn luôn rất hòa nhã". Tần Lạc nhìn thanh niên đeo kính đen nói: "Nếu các anh không tin, bây giờ tôi có thể cho các anh biết cái gì mới gọi là tác phong thô bạo chân chính".
Tần Lạc lách nhanh như chớp, chỉ một thoáng đã chụp cổ thanh niên đeo kính đen. Sau đó đưa tay lấy từ trong ngực của hắn một cái cameras mini, đập mạnh vào tường.
Rắc!
Vang lên một tiếng giòn tan, cameras mini bị đập nát.
Tần Lạc xoay người lại, nói với nhân viên trị an đang vội chạy vào bệnh viện: "Dẫn hai người bọn họ đi vào văn phòng viện trưởng. Tôi muốn tới đó nói cho bọn họ biết, cái gì gọi là chân tướng".
"Anh là ai?" Bảo vệ trị an lộ vẻ mê hoặc mà hỏi, do lúc Cam Vân nói thân phận của Tần Lạc với các bác sĩ, bọn họ không có ở đây.
Bây giờ, tự nhiên lòi ra một người ra lệnh cho bọn họ, vậy mặt mũi của bọn họ vất đi đâu chứ? Hai gã bảo vệ cũng lộ ra khí tiết bản thân nên có.
"Nó là con tôi". Cam Vân vội đi tới, lớn tiếng nói.
Thấy giám đốc đích thân tới, hai bảo vệ này cũng không dám có bất cứ nghi ngờ gì nữa, mỗi người tóm một gã, xách hai phóng viên kia lên.
Ở góc tối an toàn ở lối đi có một nam nhân đang đứng trầm mặc. Từ đầu tới cuối, gã đều không nhô đầu ra.
Mãi cho đến khi tiếng bên ngoài hành lang xa dần, tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, gã mới thông qua khe hở lối thoát hiểm nhìn ra bên ngoài. Sau đó liền vội vã rời đi, đến vô ảnh, đi vô tung, không để lại bất cứ dấu vết gì.