"Vào giây phút này, tất cả mọi người đều vội vã cuống cưồng chú ý ca phẫu thuật này!
Căng thẳng!
Ngạt thở!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, chờ đến khi bắt đầu phẫu thuật.
Bởi tất cả bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc là vì sao mà chủ nhiệm Hạ lại có thể ưu ái một người trẻ tuổi đến như thế.
Để một học sinh thực hiện quá trình khâu lại động mạch chủ đã bị tổn hại.
Trong khi đó... Thời gian khâu động mạch chủ khẳng định là phải càng nhanh cảng tốt!
Không có nhanh nhất, mà chỉ có càng nhanh!
Nhưng còn một việc nữa, khâu động mạch chủ cũng cần phải cảng dày càng tốt.
Với tư cách là đầu mối then chốt trong việc lưu thông máu của cơ thể, thì đây chính là một trong những nơi máu lưu thông mạnh mẽ nhất, nếu muốn có thể thành công thì nhất định phải khâu cho thật kiên cố!
Vì vậy nên lần khâu lại này, không phải tầm thường, cực kỳ khó khăn!
Chính là vì ca phẫu thuật này cực kỳ khó khăn, nên... Đây cũng là chuyện mọi người lo lắng nhất.
Một thực tập sinh cậu có thể làm à?
Có phải chủ nhiệm điên rồi hay không?
Để một cái thực tập sinh làm phẫu thuật? Trong lòng Cát Hoài cũng hết sức phức tạp.
Bởi vì với tư cách là một bác sĩ ngoại khoa tim, anh cũng luống cuống và sợ hãi.
Nhiệm vụ nặng, thời gian eo hẹp, hệ số nguy hiếm lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút là ca phẫu thuật sẽ thất bại mang tới nguy hiểm rất lớn cho người bệnh. Mà thất bại không thể văn hồi chính là tử vongt
Vì lẽ đó, nhất định phải thành công không cho phép thất bại.
...
Ngay cả lão sư chủ nhiệm Hạ cùng lãnh đạo chủ nhiệm Mạnh đều do dự, huống chỉ là mình.
Thế nhưng anh lại muốn tiếp nhận!
Dù sao đây là thời khắc chứng minh năng lực mình, cũng là nhiệm vụ cứu mạng quang vinh.
Nếu như nói lúc triệu hoán sư tỏa sáng là trên sân khấu WCG thì thời khắc một bác sĩ ngoại khoa tỏa sáng chính là trên bàn phẫu thuật trị bệnh cứu người!
Tâm tư của anh lại bị Hạ Cao Phong xem thấu!
Ông hiểu rất rõ học sinh của mình.
Trước bàn phẫu thuật lâm trận lùi bước, đây là điều tối ky!
Nếu như chính bản thân anh đều không có lòng tin.
Vậy anh lấy cái gì cho người khác lòng tin
Anh không thể lùi bước!
Anh đã là hi vọng cuối cùng cứu sinh mệnh của người bệnh, làm sao anh có thể lui bước?
Nếu như anh lùi lại, bước tiếp theo chính là vực sâu không đáy đối với người bệnh!
Lúc này, Cát Hoài nhìn Trần Thương bước lên phía rước tràn đầy tự tin, ý chí chiến đấu sục sôi, giống như chiến thần!
Cát Hoài không khỏi hâm mộ khí thế cùng tâm tính Trần Thương, loại nghé con mới đẻ không sợ cọp này.
Kỳ thật, Trần Thương là người không biết sâu cạn à?
Tất nhiên không phải.
Tự tin của anh bắt nguồn từ tín nhiệm đối với năng lực của mình, chiến đấu với từng ca phẫu thuật giành lại những thành công chân thực!
Khi Trần Thương cạnh tranh cùng Cát Hoài, Hạ Cao Phong cố ý nói Cát Hoài thẳng, còn trong lòng lại âm thầm khen ngợi Trần Thương.
Hạ Cao Phong quá hiểu rõ Cát Hoài cực kỳ hiếu thăng, nhưng lại khuyết thiếu lòng tự tin, quyết đoán!
Vì trợ giúp Cát Hoài, ông không muốn đả kích anh, cho nên lúc đó mới ẩn giấu đi chân tướng.
Biết con không ai khác ngoài cha, biết đồ đệ không ai bằng sư phụ.
Cho dù là lão sư nào cũng đều thực tình chân ý hi vọng học sinh có thể trở nên nổi bật, có thể Trường Giang sóng sau đè sóng trước!
Thế nhưng giờ khắc này, Hạ ao Phong vẫn không nhịn được thở dài.
Cát Hoài, cậu bao giờ mới có thể trưởng thành?