Trần Thương sững sờ, do dự một chút, quan sát Tỉnh Nhiên, trong lòng thầm hiện lên một câu nói nhưng lại không phát ra tiếng: Bác sĩ Tỉnh, chúng ta thật ra là người từng trải....
Nhìn Trần Thương không nói lời nào, dứt khoát lưu loát nói: "Thật!"
Tôi về Đông Dương, tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn làm một chủ nhiệm, tôi muốn chế tạo ra một đội ngũ chuyên về ngoại khoa lồ ng ngực tại Đông Dương, xây dựng một đoàn đội... Hi vọng có thể mời cậu gia nhập cùng chúng ta!"
Trần Thương sững sờ: "Cái này... Bác sĩ Tỉnh, trong đoàn đội đó bao gồm những ai?"
Mặt Tỉnh Nhiên đỏ lên, xấu hổ cười một tiếng: Hiện tại chỉ có tôi, về sau sẽ có tôi và cậu.”
Trần Thương cười nói: "Không cần vội, tôi đang ở Tỉnh Nhị Viện rất tốt, như nếu sau này bác sĩ Tỉnh có gì cần trợ giúp thì vẫn có thể gọi điện thoại cho tôi, ngược lại nếu sau này tôi có gặp phải vấn đề gì không giải quyết được, cũng mong bác sĩ Tỉnh có thể xuất thủ tương trợ"
Tỉnh Nhiên gật đầu: "Nhất định rồi!"
Một bữa cơm ngồi đến hai giờ, hai người uống hai chai bia.
Căn bản Trần Thương nghĩ là Tỉnh Nhiên có thể uống được bia, vì dù gì cũng là cậu ta ngỏ ý mời trước, thật không ngờ mới uống được hai ngụm đã bắt đầu sặc.
Tỉnh Nhiên ngượng ngùng nói: "Tôi rất ít khi uống bia rượu, nhưng hôm nay đi ăn một bữa với bác sĩ Trần, cũng được coi như buổi làm quen thân, cảm thấy nếu không uống chút thì sẽ không phù hợp với không khí”
Trần Thương lập tức cười, bác sĩ Tỉnh này thật sự là người sống nội tâm
Nhưng đến khi uống hết hai chai, Tỉnh Nhiên đã vội vàng lắc đầu, biểu hiện chóng mặt không thể tiếp tục uống thêm.
Đỡ Tỉnh Nhiên vào xe, Trần Thương đột nhiên lại cảm thấy có chút thấp thỏm. ngôn tình hay
Dù sao... Cảnh Nghiên tựa hồ cũng không thích uống rượu.
Lắc đầu, Trần Thương cảm thấy, hẳn là Cảnh Nghiên không thích chính mình uống rượu!
Không sai!
Hôm nay Tỉnh Nhiên tâm tình đặc biệt tốt, học giả Trần Thương khẽ hát, quả nhiên tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
Đánh một giấc ngon lành đến giữa trưa, lúc tỉnh dậy, Tỉnh Nhiên đi tới mở cánh cửa, lập tức nhìn thấy sắc mặt xanh xám của Cảnh Nghiên xuất hiện ở cửa ra vào, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt không có ý tốt.
Nhìn khắp người Tính Nhiên toàn hương vị lầu và mùi rượu, lập tức sững sờ!
Hung hăng khịt khịt mũi, Cảnh Nghiên lập tức nổi trận lôi đình!
"Anh giỏi đấy Tỉnh Nhiên, biết tôi không cho ăn cơm cho nên ra ngoài lêu lổng chơi bời
"Còn uống đúng không?”
"Ái chà chà nhìn xem anh giỏi chưa kìa”
"Lão nương đây đang tính xem xét anh là lăn đầu. phạm sai lầm, đang tính tha thứ cho anh nên mới cố ý về sớm để nấu một bữa ăn ngon, thật không ngờ, Tỉnh Nhiên anh cũng không tầm thường nha!"
"Nói, đi ăn với ai?"
Tỉnh Nhiên lập tức nghẹn lời.
"Anh...".
Cảnh Nghiên biến sắc: "Anh cái gì mà anh!"
Tỉnh Nhiên: "Trần..."
Cảnh Nghiên: "Trần cái gì trần!"
Lúc giao ban sáng thứ sáu, Lý Bảo Sơn báo với mọi người một tin tức, nói thiết bị hiển vi khoa cấp cứu phòng phẫu thuật bên khoa ngoại đã có đầy đủ.
"Gần đây sẽ dần dần khai triển đối với công tác phẫu thuật và điều trị các bệnh về ngoại thương tay, tiểu Trần, bây giờ cậu là quân chủ lực, phối hợp với chủ nhiệm An, thật tốt hoàn thành phòng phẫu thuật ngoại khoa tay”
Trần Thương gật đầu đáp ứng.
Điều này khiến mọi người trong khoa có chút hiếu kỳ.
Đến cùng là Trần Thương đã học được kĩ năng phẫu thuật ngoại khoa tay ở đâu?
Trần Thương vừa đáp ứng, bỗng nhiên thanh âm hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.
[ Đinh! Hành trình ngoại khoa tay: Hoàn thành 500 lần khâu gân bắp thịt, thu hoạch được một phần phục kiện chỉ nam gân bắp thịt. ]