Trần Thương ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chủ nhiệm đang vây quanh thành một vòng tròn hiểu kỳ: nhìn mình, hẳn chẳng những không chút khẩn trương, ngược lại còn có chút mong chờ.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm phẫu thuật này trước mặt mọi người.
Nói thế nào nhỉ?
Có vài người, trời sinh đã trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Chẳng qua đã làm 24 giờ nên cả người có chút mệt mỏi, Trần Thương đeo khẩu trang nhịn không được ngáp một cái.
Hãn lắc đầu, không thể để tinh thần như vậy mà làm phẫu thuật được, phẫu thuật thực quản khó hơn cất ruột thừa rất nhiều, căn phải tập trung nghiêm túc.
Nghĩ tới đây, Trần Thương mặt không đổi sắc mặc áo phẫu thuật vào, tự mang kỹ năng khôi phục!
Lập tức, Trần Thương cảm giác một trận rét lạnh, như bỗng nhiên có một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống... Nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly!
Trần Thương run một cái.
Cái này mẹ nó, cảm giác này... Cũng quá k1ch thích đi?
Trần Thương nghiến răng nghiến lợi, trong tiểu thuyết, kỹ năng khôi phục của các nhân vật chính đều không phải ân ân a a cực kỳ thoải mái sao.
Cảm giác như được tắm gió xuân vậy.
Thế nhưng đến lượt mình khôi phục, thì lại là cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm vào đùi, sau đó tạc một chậu nước đá ướt sũng hết cả người.
Được rồi, không quản quá trình thế nào, kết quả tốt đẹp là được, điều mà Trần Thương cần lúc này là bản thân được thoải mái, tỉnh thần tăng gấp bội, cảm giác mệt mỏi lập tức biến mất toàn bộ.
Cả người giống như vừa tỉnh ngủ, sau khi tắm rửa, tỉnh thần đây sảng khoái!
Quay người nhìn y tá, Trần Thương bỗng nhiên sững sở, sao nhìn người này hơi quen quen vậy ta?
"Đưa dao cho tôi."
Triệu Viện Viện nhìn Trần Thương, trong lòng có chút kích động, dù sao cảnh tượng hôm nay thật sự là quá hoành tráng, thấy không, một đám chủ nhiệm đứng xung quanh, ai mà không phải một người đứng
đầu tỉnh Nhị Viện, nghĩ đến buổi tối có thể đi về chém gió thoải mái, nên có hơi khẩn trương.
Phẫu thuật bắt đầu, Đào Mật cùng Lý Bảo Sơn chủ động tới hỗ trợ.
Đào Mật thuộc ngoại khoa tim, mặc dù tim ngực không phải là chuyên môn của lão nhưng dù sao vẫn biết những kiến thức cơ bản.
Cho nên giúp một chút cũng không phải vấn đề gì lớn.
Bác sĩ đưa dụng cụ vá thực quản cho Trần Thương biến hóa cùng ảnh hưởng cực lớn, phẫu thuật không ít lần đã sớm làm cho tài nghệ của hân trở nên điêu luyện.
Chậm rãi tách làn da, từng tăng từng tầng tiến hành phân tách.
Lý Bảo Sơn đã chuẩn bị kỹ càng bông căm máu nhưng lại kinh ngạc phát hiện, vết cắt chảy rất ít máu.
Lý Bảo Sơn nhạy cảm nhận thấy, cách Trần Thương mở miệng vết thương đã tránh đi mạch máu không cần thiết, mà giống như lại không ảnh hưởng đến việc tiến hành phẫu thuật.
Chuyện này rõ ràng cho thấy Trần Thương rất am hiểu về các mạch máu dưới lớp mô da.
Bất luận thao tác nào cũng đều không phải tình cờ, đều cần phải không ngừng luyện tập mà học tập rồi đưa đến kết quả.
Thật sự là một người để ý từng chỉ tiết nhỏ!
Nhưng mà... Luyện tập thế nào mới có thể có được kết quả như ngày hôm nay chứ?
Nghĩ tới đây...
Lý Bảo Sơn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái
Chỉ thấy Trần Thương cúi đầu, con mắt nhìn châm chằm vào vị trí căn phẫu thuật, cẩn thận tỉ mỉ, vô cũng nghiêm túc.
Lý Bảo Sơn nhịn không được cảm khái mấy phần, thật sự là một hạt giống tốt!
Nghiêm túc, tỉnh tế, thao tác để ý từng chỉ tiết nhỏ, đây chính là phẩm chất tốt đẹp mà một bác sĩ khoa ngoại nên có được!
Lý Bảo Sơn bỗng nhiên có chút tự trách cùng áy náy, mình tựa hồ quá không để mắt đến các bác sĩ trưởng thành trong khoa.
Nghĩ tới đây, hẳn thở dài...