Nước mắt thi nhau trào ra.
Nhà bọn họ chỉ có một mình Văn Văn, làm sao lại có thể đang tốt đẹp lại xảy ra chuyện chứ?
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nếu như Văn Văn thật xảy ra chuyện... Cái nhà này... Còn là nhà sao?
Kết cấu gia đình 4- 2- 1 vốn là dị dạng.
Nói câu không dễ nghe, cha mẹ của Lưu Văn Quân chỉ có một cô con gái, hiện tại con gái đột nhiên bởi vì sinh con mà xảy ra chuyện, bọn họ tình nguyện không cần đứa bé này!
Trương Dược quay người nhìn sang bố mẹ vợ, hít sâu một hơi, xoa xoa nước mắt trên mặt, kiên định đi tới.
Lúc này, hẳn không thế lâm vào bộ dạng này, hẳn phải gánh vác trách nhiệm đối với gia định này, hẳn phải thay Văn Văn chăm sóc tốt cho bố mẹt
Dù cho....
Cho dù là...
Nghĩ tới đây, Trương Dược thậm chí không còn dám tiếp tục nghĩ.
“Cha, mẹ, hai người đừng lo lắng, Văn Văn nhất định không có chuyện gì, yên tâm đi!"
Lời này mới ra, mẹ Lưu khóc càng mãnh liệt hơn, mới vừa rồi còn nức nở, hiện tại trực tiếp thành gào khóc.
Trương Dược thấy bố mẹ Văn Văn như vậy, cũng nhịn không được nữa, nước mắt ào ào chảy ròng: "Mẹ, người đừng khóc, con van cầu người, Trương Dược con xin thề, không cần biết Văn Văn thế nào, ngài đời này đều là ba mẹ của con, con sẽ hiếu thuận với hai người như với cha mẹ con."
Bố Lưu Văn Quân trông thấy mọi chuyện loạn thành một bầy, nhịn không được nói: "Được rồi, khóc cái gì mà khóc!"
"Đây là làm gì? Chỉ biết khóc khóc khóc, đây là bệnh viện, các người ước gì Văn Văn xảy ra chuyện hay sao? Đều yên lặng đứng chờ đợi đi”
"Trương Dược, tiểu tử ngươi là một người đàn ông, về sau là chồng Văn Văn, là cha của đứa bé, ngươi không thể cũng giống như mẹ ngươi khóc lóc sướt mướt, trời sập xuống ngươi cũng phải chống lên.
"Hơn nữa, bác sĩ cũng đã nói, chỉ là có chút nguy hiểm, người ta là bác sĩ thì cứ để người ta làm, đều thực hiện theo yêu cầu của bác sĩ đi, để chúng ta lúc này cũng chỉ có thể làm như vậy.."
....
Bên ngoài phòng phẫu thuật, tất cả mọi người trơ mắt nhìn cửa phòng phẫu thuật, lẳng lặng cùng đợi một tin tức tốt.
Nhưng bên trong phòng phẫu thuật lại là một phen gây cấn!
Hết thảy đều đang tiến hành đâu vào đấy!
Trương Tấn Phân đã tự thân ra tay, nhìn thấy người bệnh nói: “Con gái, cố lên! Không có chuyện gì!”
Lưu Văn Quân đã khóc đến không thể đi: "Bác sĩ tôi muốn nói, nếu như tôi xảy ra chuyện rồi, các ngươi có thể giữ con tôi lại hay không..."
Trương Tấn Phân cười cười: "Đứa nhỏ ngốc, hai người đều sẽ không có chuyện gì đâu, hơi dùng sức, dùng một chút lực là ra rồi, đứa bé vẫn khoẻ mạnh đây này.”
Lưu Văn Quân ô ô gật đầu: "Ừm... Vâng... Tôi biết rồi, a... Đau quá, bác sĩ tôi thật là không chịu nổi..
Lúc này, tìm của Lưu Văn Quân giống như bị dao cất, tra tấn nội tâm so với đau đớn của thân thể càng thêm khiến cô thống khổ!
Đứa bé nhất định phải được sinh ra an toàn.
Thế nhưng mà ngực cô thật đau quá!
Làm sao bây giờ?
Trương Tấn Phân nhịn không được chất vấn y tá: "Vừa rồi nói sẽ hội chẩn làm sao còn chưa tới? Cô mau thúc giục họ, điện thoại tôi ở bên kia!"
Nói xong, hai tay Trương Tấn Phân nâng đứa bé, khích lệ nói: “Con gái, tôi nói một hai ba, chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Lưu Văn Quân gật đầu, Trương Tấn Phân thận trọng dùng tay ôm đầu, chống đỡ...
Hai phút sau, bọn người Lý Bảo Sơn, Đào Mật, Dương Hiểu Minh nối đuôi nhau mà vào, đi đến.
Lúc này, đứa trẻ đã sắp chui ra, Trương Tấn Phân tiếp lấy cố vũ: "Cố gắng, cố lên! Cô gái, cháu rất tuyệt!"
Trình độ của Trương Tấn Phân rất lợi hại, những. năm này làm việc ở tỉnh Nhị Viện, đã đỡ đẻ cho không. chỉ ngàn người.