Trần Thương thực sự không muốn rời giường, quỷ mới biết nửa đêm canh ba Tân Duyệt gọi điện thoại cho mình để làm gì.
Nhưng khẳng định không phải chuyện gì tốt!
Nhưng nghĩ đến bài luận văn « cấy ghép lá gan » kia, Trần Thương vẫn quyết định rời giường xem thử có chuyện gì.
Trong đêm mặc ác ngắn tay và quần đùi có chút lạnh, sau khi đến bệnh viện, Trần Thương đã nhìn thấy. Ngôn Tình Xuyên Không
Tần Duyệt đứng tại cửa ra vào chờ hắn.
"Trần Thương, mau tới đây!" Tân Duyệt nhỏ giọng hô!
Trần Thương hiếu kỳ chạy chậm đi qua: "Có chuyện gì?
Tần Duyệt chỉ vào trong phòng: "Có người bị bệnh thần kinh."
Trần Thương sững sờ, kinh ngạc vài giây, sau đó chững chạc đàng hoàng nói: "Người bị bệnh tâm thần tới thì có quan hệ gì với việc nửa đêm gọi ta rời giường không?"
"Không phải ngươi nên gọi nội khoa thần kinh đến hội chẩn sao?"
Tần Duyệt bĩu môi: "Có gọi nội khoa thần kinh xuống hội chẩn, thế nhưng họ nói người này không giống bị bệnh tâm thần, không cho nhận lên."
Trần Thương nhíu mày: "Đi thôi, cũng đã đến đây rồi, vào xem có chuyện gì."
Tần Duyệt gật đầu: "Ngươi cẩn thận một chút, ta thấy người bệnh này cứ tự lải nhải một mình."
Trần Thương quay người, hắn cảm giác được Tân Duyệt có chút sợ, đành phải bài tiết thêm 1 ml adrenalin, giống như can đảm + 1? Dũng khí + 1? Khí khái nam nhân + 12
Đi vào đại sảnh khoa cấp cứu, Trần Thương nhìn thấy một người đàn ông què đang lắc lư trong đại sảnh, hết sờ chỗ này đến sờ chỗ kia, đi bộ khập khiễng, trên người mặc một áo màu đỏ sau lưng, màu sắc cũ kỹ, giày vải màu đen trên chân đã rách mấy chỗ, nhìn qua rất giống một kẻ lang thang.
Người đàn ông giống như cảm thấy hứng thú với mọi thứ ở đây, thận trọng sờ lấy, đi bộ cũng cẩn thận, nhìn thấy giày của mình đang mang làm bẩn sàn nhà, vội vàng cởi giày ra, cúi người, dùng quần áo lau đến khi sạch sẽ.
Trần Thương nhìn thoáng qua Tần Duyệt.
Thật chẳng lẽ chính là bệnh tâm thần?
Y tá đã sớm nhanh như chớp không biết đi đâu, lúc này, người đàn ông nghe thấy sau lưng có động tĩnh.
Bỗng nhiên quay người lại!
Trần Thương lập tức trợn tròn mắt!
Mẹ nó?
Chỉ thấy trước ngực người đàn ông đang cắm một dây kẽm thật dài!
Lần này, Trần Thương quả thực giật mình, trách không được Tân Duyệt gọi điện thoại cho mình.
Thế nhưng...
Tần Duyệt gọi điện thoại cho mình, nhưng mình có thể gọi điện thoại cho ai...?
Người đàn ông không lớn tuổi lắm, Trần Thương đoán chừng khoảng ba mươi tuổi, đầu trọc.
Trần Thương cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chào. ngươi, ngươi là đến khám bệnh hả?"
Nghe thấy Trần Thương hỏi vậy, người đàn ông như không có gì, ngược lại con mắt nhìn chằm chằm Tân Duyệt, nhìn trừng trừng, nhìn làm cho Tần Duyệt hốt hoảng.
Lúc này, bỗng nhiên người đàn ông cười: "Bác sĩ thật là đẹp..."
Tần Duyệt nghe thấy câu nói này, không chỉ có không vui, trong lòng càng luống cuống, xấu hổ cười một tiếng: "Ngươi cũng đẹp mắt, ngươi cũng đẹp mắt..."
Người đàn ông nghe thấy Tần Duyệt nói, bỗng nhiên ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Lúc tuổi còn trẻ, ta cũng rất đẹp trai..."
Lúc này Trần Thương mới nhìn rõ, Tân Duyệt đang mặc áo blouse trắng, vì vậy người bệnh không để ý đến mình.
Hắn vội vàng đứng lên, trở lại văn phòng, cầm lấy áo trắng treo ở trên ghế, mặc vào đi ra.