Bác Sĩ Thần Thông

Chương 289




Ngay lúc này, Từ Nhu gấp rút bất an bước chân lên bậc thang, chạy đến bên cạnh Trương Chí Tân, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Trương, có người muốn gặp ngươi!"

Trương Chí Tân sững sờ, quay người nói: "Bảo hắn chờ một lát."

Từ Nhu lo lắng nói: "Đối phương đi theo Hồ tiên sinh tới."

Trương Chí Tân nghe thấy Hồ tiên sinh, hơi sững sờ, nhẹ gật đầu, sau đó vội vàng đứng lên xuống lầu.

Bệnh viện chỉnh hình Chí Tân mặc dù nói là do Trương Chí Tân quản lý, nhưng chân chính chủ nhân ở đây là Hồ tiên sinh, nói trắng ra chính là ông chủ của mình.

Vội vàng xuống lầu, đến phòng tiếp tân, Trương Chí Tân nhìn thấy Hồ Truyện Kim ngôi ở đó, đang cười tủm tỉm nói chuyện với một người đàn ông.

Người đàn ông này so sánh Hồ Truyện Kim rõ ràng đẹp trai hơn rất nhiều, trang điểm cũng tương đối lịch lãm, một thân trang phục bình thường, cao to cũng rất có khí chất.

Hai người đàm tiếu hết sức tùy ý, xem ra địa vị cũng không kém, là một thổ hào.

Trương Chí Tân cười nghênh đón tiếp: "Hồ tiên sinh, ngài hôm nay thong thả?”

Hồ Truyện Kim gật đầu đứng dậy, cười nói: "Ta tới xem bệnh viện một chút, cũng muốn đến gặp ngươi."

"Đã lâu không đến, không nghĩ tới bệnh viện càng xử lý càng tốt, Chí Tân a, đều nhờ công lao ngươi, khổ cực ngươi, ta cảm thấy cần phải cho viện trưởng ngươi nhiều tiền lương hơn một chút."

Trương Chí Tân cũng nở nụ cười.

Nói đến đây, Hồ Truyện Kim mới giới thiệu: "Đây là Quách Vĩnh Lượng Quách tiên sinh, là ông chủ siêu thị Mỹ Lâm của Thị trấn An Dương chúng ta, Quách tiên sinh, đây chính là Trương Chí Tân mà ta nói với ngươi."

Quách Vĩnh Lượng đứng dậy đi tới, chủ động lên tiếng chào Trương Chí Tân.

"Chào viện trưởng Trương!"

Siêu thị Mỹ Lâm là chuỗi siêu thị ở Thị trấn An Dương, rất lớn, ở Thị trấn An Dương có bốn năm chỉ nhánh.

Trong lòng Trương Chí Tân mặc dù hiếu kỳ vì sao Quách Vĩnh Lượng lại đến đây, nhưng y nguyên cười nắm tay.

Lúc này, Quách Vĩnh Lượng mới chậm rãi nói: Hôm nay, ta tới là muốn gặp người yêu của ta, ta đi công việc một tuần, về nhà không tìm được nàng, kết quả sau khi nghe ngóng, mới biết là đến đây chỉnh dung, cái này khiến ta tức giận."

"Ngươi nói xem chỉnh cái gì nữa chứ? Đây không phải tìm chỗ tiêu tiền của ta sao?”

Hồ Truyện Kim cười nói: "Phụ nữ đều có chút lòng yêu thích cái đẹp, hơn nữa hiện tại chỉnh hình phổ biến như thế, ai không muốn thử một chút."

Quách Vĩnh Lượng thở dài: "Không phải đạo lý này... Lão Hồ, ta nói với ngươi, cha mẹ ta ngươi cũng biết, †ruyền thống người cách mạng thế hệ trước, trong mắt sao có thể nhịn được cái này! Hai người bọn hắn quá cổ hủ, sao có thể tiếp thu được vật này!"

"Lại nói, ta cũng không phải không hiểu rõ chỉnh hình, ta cũng không sợ lão Hồ ngươi chê cười, ta bình thường không có chuyện gì làm thì thích lên mạng xem trực tiếp, nhìn từng nữ minh tinh dáng dấp thủy linh, thế nhưng vừa thấy mặt, tên kia chỉnh cái quái gì, một nhựa cây silic cùng axit hyaluronic kết hợp trong suốt! Đặc biệt là sau khi cởi trang, không thể nhìn!"

"Hơn nữa, ngươi nói ta cũng là người làm ăn, Phương Phương thường xuyên đi theo ta tham gia các hoạt động, nếu thật là chỉnh người không ra người quỷ không ra quỷ, mặt mũi của ta phải đặt ở đâu!"

Hồ Truyện Kim gật đầu nói: "Đúng vậy, lão gia không Tiếp thụ được, nhưng ngươi cũng phải lý giải cho Phương. Phương một chút."

"Phụ nữ đều có chút lòng thích cái đẹp, ngươi nói ngươi thành công như thế, lại thường xuyên đi công tác, về đến nhà còn xem các tiểu cô nương livestream, Phương Phương người ta sẽ nghĩ như thế nào? Còn không phải lo lắng tại vì mình tuổi già, nhan sắc suy giảm cho nên mới bị ngươi lạnh sao?!"

Quách Vĩnh Lượng lắc đầu: "Lão Hồ, bệnh viện chỉnh hình là ngươi mở, ta cũng không nói cái gì, nhận việc nói chuyện, mục đích hôm nay ta tới cũng rất rõ ràng, chính là muốn trưng cầu ý kiến một chút, có thể chỉnh trở về hay không, ta cũng biết hiện tại tới đã chậm, khả năng Phương Phương đã chỉnh xong, nhưng ý tứ của ta là dù không thể trở về giống như trước thì cũng chỉnh thành không sai biệt lắm, cha mẹ ta thấy thì có thể nói là hóa trang, đừng cho lại gọt xương đệm cái mũi cái gì, làm một đống lớn! Khiến cho người không ra người, quỷ không ra quỷ, về nhà mẹ của ta đều nhận không ra!"