Giữa trưa, tuy bây giờ là mùa đông nhưng dưới ánh mặt trời mặt biển vẫn lóng lánh như phủ lớp áo màu xanh da trời.
Sau khi nghe Vision nói ra thân phận thật của mình, Monho hơi giật mình nhưng cũng không quên thẳng thắn hẹn thời gian cùng địa điểm gặp với tôi.
Đây là một quán cà phê lộ thiên gần biển, khung cảnh rất thanh tĩnh. Tôi ở ngay đây đợi một người tôi đã biết tất cả của hắn nhưng lại chưa được gặp người – anh Monho.
Trước khi tôi ra ngoài Vision cứ luôn phàn nàn vì sao cậu ấy không thể đi cùng tôi, thậm chí còn nói muốn dẫn theo Austria đến đây gặp Monho – nếu đúng là vậy thì không cần nói chuyện gì nữa. Tôi nói với cậu ta.
Sau đó Vision lại cực kỳ bất mãn nhìn tôi – “Tôi muốn hai cái bánh ngọt lớn phủ chocolate!” Cuối cùng, tôi vì một điều kiện như vậy mới đạt được thỏa thuận với cậu ta.
Tôi không hiểu, đàn ông như cậu ta sao lại thích ăn đồ ngọt như vậy chứ? … Còn là càng ngọt càng thích… Như tôi thì hoàn toàn không chịu được thực phẩm quá ngọt. Nhưng đây không phải trọng điểm, điều tôi muốn biết là – sao tên này ăn lại không bị mập chứ? Nhớ là chocolate con gái tặng trong lễ tình nhân đều bị cậu ta ăn tươi nuốt sống, của tôi cũng là cậu ta giải quyết giúp, nhưng sau đó cậu ta lại không tăng một cân. Đây có tính là một loại sinh vật kỳ tích không?
Tôi có thể xác định, nếu bị những mỹ nhân béo đang không ngừng giảm béo trong phòng tập biết cậu ta như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ bị các cô ấy hùa nhau đè chết…
“Xin chào, anh là Dr. Dead?” Lúc tôi đang hào hứng ảo tưởng cảnh Vision bị một đám ‘mỹ nữ’ giày vò, một giọng nam đột ngột cắt ngang mộng tưởng hão huyền của tôi.
Tôi nhìn lại, là một người đàn ông tóc bạch kim với đôi mắt màu xanh da trời – anh ta là Monho Svenson Holeczy.
“Xin chào, anh chính là ngài Holeczy?” Tôi cười lịch sự với hắn, cũng mời hắn ngồi.
Đợi nhân viên ghi món ăn xong rời đi, Monho mới lần nữa nói với tôi.
“Bác sĩ, đã nghe danh từ lâu giờ có thể gặp mặt mới biết lời bên ngoài nói đều không giả.”
“Bên ngoài nói cái gì?” Tôi nhấp ngụm cà phê, vừa gập tờ báo trong tay vừa hỏi.
“Một người đàn ông đẹp trai.” Hắn cười. “Chúng ta không cần dài dòng, có gì cứ việc nói thẳng – bác sĩ, các anh làm sao biết thân phận của tôi?”
Quả nhiên không phải đèn cạn dầu. Nhưng, nói như vậy lại càng dễ…
“Việc này… Anh phải đồng ý với tôi không truy cứu tôi mới có thể nói với anh.” Tôi ngồi thẳng người, đổi tư thế ngồi nhàn nhã ban đầu. “Nhưng anh yên tâm, ngoài tôi và giáo sư Leffenster thì không ai biết anh – là ai.”
Hắn suy tư một lúc mới gật đầu. “Vậy anh tìm tôi ra cũng nhất định có lý do của anh đi? Anh muốn giao dịch gì với tôi sao? Bác sĩ.”
“Đúng vậy. Nhưng, tôi có một việc phải xác nhận trước – tại sao anh phải ẩn náu bên cạnh Wayne?” Nếu điểm này xác định, vậy chuyện sau đó dễ làm hơn nhiều.
“Việc này…” Lúc này hắn lại nhăn mày, dáng vẻ như buồn rầu không biết có nên nói đáp án cho tôi không – nhưng tôi biết, hắn muốn mượn lời tôi nói ra để kiểm tra rốt cuộc tôi đã biết bao nhiêu, lại đoán được bao nhiêu.
“Có phải tổng bộ các anh nghi ngờ anh ta bán rẻ ICPO không?” Người ta đã hi vọng như vậy rồi… Nếu tôi không lật bài hình như hơi không biết điều.
“Làm sao anh biết?” Monho nghe tôi nói vậy đầu tiên biểu cảm rõ ràng khựng lại, sau đó thay bằng thái độ bình thản nhìn tôi chăm chú.
“Phỏng đoán, nếu đây là thật thì tôi có thể nói cho anh biết, các anh sai rồi. Wayne không phải phản đồ – nhưng… Có lẽ anh ta cũng bị phản đồ chân chính lợi dụng…” Chỉ là, người kia có thể xem như phản đồ ư? … Hắn vốn cũng không phải người của ICPO mà nhỉ? …
“Anh dựa vào đâu mà nghĩ như vậy?” Cảm xúc của hắn bắt đầu hơi kích động – có lẽ hắn cho rằng tôi coi hắn như khỉ mà đùa giỡn nhỉ? Ha ha… Người này phản ứng có hơi quá khích còn rất đáng yêu.
“Anh bình tĩnh lại trước được không? Anh như vậy chúng ta không thể nói nữa. Thưa anh.” Tôi nói. “Nguyên nhân cụ thể tôi vẫn không thể nói với anh, bởi vì, tôi bây giờ vẫn chưa thể khẳng định trăm phần trăm – mà khẳng định này, tôi cần anh giúp đỡ. Đây, chính là nguyên nhân tôi muốn tìm anh.”
Nói xong tôi phát hiện hắn đã thoáng bình tĩnh nhìn tôi, nhưng đôi mày vẫn nhăn tít lại – đột nhiên, biểu cảm này của hắn khiến tôi nghĩ tới chủng loại cú mèo nào đó.
“Tại sao tôi phải tin anh?” Hắn hỏi, trong giọng đầy nghi vấn.
Chơi vui thật…
Phản ứng của hắn khiến tôi không nhịn được phì cười, tôi vội vờ ho vài tiếng để lấp đi sự thất lễ nho nhỏ này.
“Khụ ừm… Thế này anh Monho, tôi nghĩ tuy anh mang nhiệm vụ điều tra Wayne có phải phản đồ không, nhưng việc cấp bách của anh bây giờ là tìm ra đám buôn lậu ma túy kia đúng không?” Tôi mỉm cười thả chén sứ trong tay. “Mục đích của tôi với anh trên cơ bản là giống nhau – chỉ cần anh chịu giúp tôi, chậm nhất là đến ngày Noel tôi có thể đặt nội ứng cùng đám buôn lậu ở trước mặt anh.”
“Anh chắc chắn như vậy sao?” Hắn cau mày hỏi.
“Bởi vì… Trên tay tôi có một con mồi cực tốt.” Tôi cười.
“Mồi?”
“Không biết ngài có biết là, tôi nhặt được một người đàn ông mất trí nhớ ở bờ biển – trên tay anh ta cầm một thứ quan trọng – chìa khóa màu đen chân chính.”
“Cái gì?!” Monho dường như vô cùng bất ngờ với lời tôi nói, nhưng vẫn coi như giữ hình tượng không nhảy dựng khỏi ghế.
“Đồng ý hợp tác với tôi không? Chỉ cần anh chịu phối hợp với tôi, bây giờ tôi có một phương pháp, có thể khiến quý ngài nội gian thân yêu kia tự mình đưa người sau lưng hắn và hàng đến trước mặt chúng ta.”
Sau khi tôi nói xong là một khoảng im lặng.
Monho chống tay lên cằm, hàm răng vô thức gặm móng tay cái – đây dường như là động tác quen thuộc của hắn lúc phiền não…
“Anh đã biết ai là nội gian à?” Khoảng mười phút sau, lúc tôi vừa gọi nhân viên cho tôi thêm một ly cà phê, Monho rốt cuộc kết thúc trầm tư của hắn – nhìn nét mặt hắn, tôi đã thuyết phục thành công hắn rồi.
“Tôi biết rõ con người hắn, nhưng hắn chân chính là ai tôi không biết. Song tôi đã có kế hoạch khiến hắn tự lộ thân phân.”
“Vậy…” Hắn lại chần chừ vài giây, sau đó đứng dậy vươn tay với tôi. “Được rồi, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, bác sĩ.”
…
“Bánh ngọt.” Vừa vào phòng đã thấy Vision ngang nhiên ngồi trong phòng khách của tôi, đang gõ bàn phím của mình. Nhưng vẫn không quên đòi đồ ăn khi tôi vừa vào cửa.
Cho cậu ta cái trợn mắt cháy xém, tôi tức giận quăng hai hộp bánh ngọt tới trước mặt cậu ta.
“Được chưa?” Con heo này đúng là phiền.
“Thế nào rồi? Bác sĩ tử vong thân yêu của chúng ta ra tay, chắc sẽ được chứ?” Vừa thấy bánh ngọt, cái mặt vốn đen như môn nghệ thuật quốc túy Trung Quốc của Vision – trở mặt như lật giấy thành lấp lánh ánh hào quang hạnh phúc.
Lắc đầu, tôi thực không chịu được vẻ mặt say mê kia.
“Bên Monho không vấn đề, hắn sẽ phụ trách trộm đổi người, chậm nhất trước trưa mai là ok. Bây giờ, chỉ cần Austria có thể thuận lợi phối hợp diễn, vấn đề có lẽ không lớn nữa.”
“Vậy còn còn lo lắng gì?” Đút bánh ngọt vào miệng, Vision lúng búng hỏi.
Ắc… Thật không hiểu tại sao có người lại thích loại đàn ông này… Mệt cho cậu ta còn là vạn người mê, bây giờ chả khác gì con heo đất…
Nhíu mày nhìn tướng ăn xấu chết của Vision, tôi trả lời.
“Sợ là sợ đến lúc đó hắn hành động trước hoặc là bất ngờ thay đổi chủ ý, chúng ta có thể ăn không xong chạy không kịp đấy.” Đúng vậy, tư tưởng con người luôn khó suy đoán nhất, tôi có thể phỏng đoán là theo thói quen hàng ngày đến phương pháp làm việc của hắn, nếu đối phương bỗng dưng tâm huyết dâng trào, tôi cũng hoàn toàn không thể… Lại càng đừng nói đối tượng phỏng đoán lần này tôi cũng không dám nói tôi rất hiểu hắn.
Vả lại, lần này còn có thể liên quan đến mạng nhỏ của mình, lo lắng cũng là đương nhiên.
“Không phải cậu rất tự tin với năng lực nắm bắt tâm lý của người khác đấy sao? Sợ cái gì?”
Thật sự không biết nên vui vẻ hay lo lắng vì tín nhiệm của cậu ta với tôi nữa – “Cậu tin tôi, nhưng tôi không nhất định sẽ tin mình. Vision, sự việc trên thế giới đều rất khó nói rõ, không phải cậu nghĩ thế này thì nó nhất định sẽ thế ấy, nhiều khi sự việc đều tồn tại ngoài ý muốn. Mà ngoài ý muốn, là điều nhân loại không thể khống chế. Tuy nhiên, tôi tin theo lối đi bình thường tôi nhất định có thể kéo ‘người kia’ cùng thứ hắn đang giữ gìn ra, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài dự định, sự việc khó nói lắm… Không phải tốt nhất, thì là xấu nhất… Tôi rất quý mạng nhỏ của mình. Vision.”
Tôi cười khổ với cậu ta.
Không ngờ, cậu ta lại vẫn không có cảm giác căng thẳng, còn thản nhiên ăn từng miếng bánh chocolate của mình.
“Cậu đã nói với Austria chuyện tôi muốn anh ta diễn kịch chưa?” Thấy cậu ta không phản ứng gì, tôi bèn hỏi cậu ta chuyện vừa rồi quên mất.
Vision như muốn phá hủy hoàn toàn hình tượng thanh nho nhã tài tuấn của mình mà vừa gật đầu vừa cắn một miếng bánh ngọt lớn – nói thực ra, nhìn cậu ta bây giờ chả khác gì một đứa bé ba tuổi ăn cơm.
“Nói rồi… Khụ… Lời thoại cũng cho anh ta học thuộc, chỉ chờ nhân vật chính còn lại xuất hiện là có thể trình diễn rồi… Nhưng tôi nói này Hàn… Sao cậu có thể nghĩ ra đống từ kia chứ? Người không biết còn tưởng là thật đấy…” Vừa ăn vừa nói kết quả chính là nghẹn, Vision uống một ngụm trà sau đó hỏi tôi.
“Cậu quản tôi…” Kỳ thật mấy câu ấy cũng không khó tưởng tượng, chỉ cần xâu chuỗi cả sự việc sau đó tổng hợp lại, hơn nữa phân tích và phỏng đoán đối phương, sự việc có thể dựng lại trong đầu – chỉ là, muốn đưa vào hiện thực dẫn cá cắn câu nhất định phải xóa bỏ phần có tranh luận và không thể khẳng định, thêm chút kỹ xảo, vậy trên cơ bản có thể đạt được hiệu quả như mình muốn…
3:57 phút, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, tôi bất giác nở nụ cười – vở kịch chính, sắp mở màn rồi…