Trong con ngươi của cậu,
Tôi nhìn thấy nước mắt của hắn.
Trong con ngươi của tôi,
Cậu chờ mong được cứu chuộc.
Chúng ta đều chờ đợi an bình cuối cùng,
Nhưng còn lại,
Chỉ có nỗi sợ hãi…
Chúng ta đều là tội nhân…
… …
“Chào ngài, ngài là Dr. Dead phải không? Tôi là Davi Ishali Quelite, người phụ trách vụ án này.”
Vị cảnh sát trẻ tuổi đầy hứa hẹn kia hơi nghiêng người, tôi nhìn thấy phía sau còn một người đàn ông khác. “Đây là đồng sự của tôi, cậu ta cũng là Hoa kiều. Kiều Lý, vị này chính là bác sĩ Dead.”
Sau khi bắt tay, tôi liền vào thẳng vấn đề ── tôi vẫn chưa quên kỳ nghỉ của tôi. Tôi không phải loại người sẽ hăng hái đem những ngày nghỉ trân quý của mình để giúp con heo Vision kia giải quyết phiền toái a.
“Tình huống cụ thể vị thiếu gia Leffenster kia đã nói sơ cho tôi biết, hiện tại, có thể cho tôi xem tư liệu về người chết và báo cáo các anh đã điều tra được hay không?”
Hai người cảnh sát lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Cũng không thể trách bọn họ được. Thông thường những người khác sẽ xem tư liệu về bệnh nhân trước, nhưng bác sĩ quái lạ tôi đây không xem người bệnh mà ngược lại muốn xem bản ghi chép vụ án, khó trách bọn họ vẻ mặt sững sờ ngốc ngốc như vậy.
Chẳng qua, điều đó cũng không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của họ…
Rất nhanh, một chồng tư liệu về người bị hại được đặt trên bàn làm việc tạm thời của tôi.
“Đây là người thứ nhất bị hại, là ông chủ của một tập đoàn mại dâm, bốn mươi hai tuổi, nam ── toàn bộ người bị hại đều là nam giới.” Cảnh sát Kiều ngồi xuống bên cạnh tôi, giải thích sơ qua đống tư liệu về người bị hại. Sau đó, tôi mới phát hiện, anh ta là một chàng trai rất xinh đẹp, đôi mi nhỏ mảnh, mắt xếch hai mí, đồng tử đen như bảo thạch sáng ngời, làn da tinh tế trắng hơn so với người phương Đông bình thường, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mà cương nghị ── tuy dùng những từ này để hình dung một người đàn ông có điểm kỳ quái, nhưng anh ta thật sự rất được.
Ngay khi tôi đang nghĩ loạn về dung mạo anh ta thì anh ta đã “giới thiệu” người xui xẻo bị giết thứ tư.
“Dalls Lillen Fladoki, 39 tuổi, là một linh mục.”
“Bốn người bị hại trước đều là người Pháp?… Những người sau đó đều là bạn tình đồng tính…?” Kéo lực chú ý về vụ án ── tôi cũng không muốn mình giống heo Vision thấy cái gì là ăn cái đấy, dù tôi không phản đối tìm người cùng giới xinh đẹp như thế để chơi ── tôi chỉ ra vài chỗ khiến người khác khó hiểu ── Lại thanh minh lần nữa, tôi cũng không phải có ý nghĩ kì quái gì đối với anh Kiều đây…
“Phải. Tuy không có bất kỳ liên hệ gì giữa những người bị hại, nhưng tin rằng không có kẻ sát nhân khác.”
“Các anh đã kiểm tra nghiêm túc bốn người Pháp kia chưa?” Giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết, phía sau bốn người này nhất định có chuyện xưa thú vị nào đó.
“Những người này đều từParisđến Luân Đôn, có người tới du lịch, có người đến nghỉ hoặc để công tác. Không có điểm chung gì cả. Đặc biệt là địa vị xã hội của bọn họ đều vốn xuất phát rất bình thường. Hẳn là trùng hợp a… Nhưng có chút kỳ quái, trừ bốn người này, những người khác đều là bạn tình…” Trên mặt anh bạn Kiều kia lộ ra nghi hoặc ── xem ra cảnh sát cũng không phải toàn những kẻ ngu.
“Không có liên hệ gì sao?…” Một người là thương nhân buôn bán tình sắc, một người làm trong ngân hàng, người kia là nhà thiết kế nội thất có chút danh tiếng, người còn lại là linh mục… Quả thật những người này khó có điểm gì để có thể kết nối lại với nhau a… Cứ cho là người làm trong ngân hàng và thương nhân tình sắc còn có cơ hội gặp nhau, nhưng nhà thiết kế nội thất… Những người này không phải là không thể quen nhau… Nhưng khó có thể quen biết thân nhau đến mức thành một khối để bị kẻ sát nhân… Còn vị linh mục kia nữa… Khả năng thật sự không lớn… Nhưng nếu nói bọn họ bị giết chỉ là trùng hợp thì là chuyện không thể. Tại sao chỉ có bọn họ không phải là bạn tình, lại đồng thời là người Pháp? Tại sao hung thủ muốn giết bạn tình, nếu như chỉ để che dấu việc giết người thì sẽ không làm chuyện đó lưu loát sạch sẽ như vậy…
Một đống nghi vấn chất đầy trong đầu tôi, khiến tôi chìm vào trạng thái ngẩn người. Cho đến khi…
“Bác sĩ? Bác sĩ. Bác sĩ!” Người cảnh sát tên Davi xuất hiện, nhờ có tiếng gọi to của anh ta, tôi mới được kéo ra khỏi xoáy nước do những vấn đề kia tạo thành ── nhất là khi tôi đang muốn nắm bắt chút thời gian.
“Anh không sao chứ? Chúng tôi gọi mãi mà không thấy anh phản ứng.” Kiều tiếp lời, xem ra thời gian tôi ngẩn người không ngắn cho lắm. “A, thiếu chút nữa quên mất. Vị này là bá tước Levenda. Ngài ấy vừa mới tới.”
Anh ta nói xong, tôi mới phát hiện phía sau bọn họ là một thân sĩ[1] khoảng hơn ba mươi. Bộ dáng thuộc loại lương thiện, điềm đạm đáng yêu ── Đúng sở thích của heo Vision ── trên gương mặt anh ta hiện giờ đầy nôn nóng và lo âu… Tôi thật sự không muốn dùng từ “đáng yêu” để hình dung một người đàn ông trung niên hơn mình mười tuổi, nhưng dùng trên người bá tước Levenda lại thích hợp đến giật mình ── Khó trách, heo Vision nổi tiếng luôn sợ phiền phức lại có thể đích thân ra mặt… Chẳng qua, cậu ta cuối cùng còn làm phiền đến tôi…
“Chào ngài, Điện tiên sinh, rất hân hạnh được biết ngài. Ừm, tôi là Kenfen G.Levenda. Kia, cái kia, Duy[2] cậu ấy thường xuyên nhắc tới ngài… Cậu ấy còn nói ngài còn có một tên riêng rất thú vị… À…”
“Là ‘Bác sĩ triệu hoán tử vong’ phải không? Ha ha…” Heo Vision… Các người chết đi… Ha ha… Vừa rồi nghe thấy anh ta gọi Vision heo là Duy… Ha ha a… Xem ra anh ta thực sự là tình nhân của con heo kia.. Cũng khó trách anh ta khẩn trương như vậy. “Không sao, tôi không để ý đâu. Ngài không cần xấu hổ.” Còn biểu tình như bị bắt nạt kia nữa… …
“Cám ơn ngài.” Anh ta đúng là sinh vật đơn thuần, nhìn mặt hồn nhiên tươi cười không chút nào làm ra vẻ… Chà chà… Vision xem ra thật sự muốn chơi… Có lẽ có thể loại bỏ khả năng bị người giám hộ ngược đãi hoặc bị đối đãi không bình thường mà tạo thành tâm lý lệch lạc. “Cháu của tôi… Nó có thể phục hồi không? … Duy nói bệnh tình của nó không nhẹ…” Anh ta nhìn tôi. “Cậu ấy nói ngài rất có kinh nghiệm đối với những ca bệnh như vậy, xin ngài hãy cố hết sức!” Anh ta cúi người về phía tôi, bộ dáng có điểm rất giống một người tôi quen biết… Nhưng chính là nghĩ không ra… “Đứa bé kia từ nhỏ đã rất bất hạnh, ban đầu nghĩ rằng có thể khiến nó vui vẻ, hiện tại lại ra chuyện như vậy…”
“Bất hạnh? Làm sao bất hạnh? Sao trên tư liệu lại không có?” Tôi hỏi hai anh bạn cảnh sát đang đứng một bên. Nhìn bọn họ cũng lắc đầu, tôi liền xoay người dùng ánh mắt dò hỏi nhìn người khiến tôi nghi vấn kia.
Levenda có chút phức tạp cắn cắn môi dưới, nếp nhăn giữa lông mày cũng càng sâu hơn ── anh ta dường như vì mình không cẩn thận lỡ miệng nói ra mà không biết phải làm sao.
Tôi ho nhẹ một tiếng, nhìn y. “Thưa ngài, nếu ngài không nói ra toàn bộ sự thật, người cuối cùng bị hại, sẽ chính là cháu ngài.”
… …
[1] Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ. = Gentleman
[2] Tên của Vision trong Hán Việt là Duy Thâm. Bạn bá tước gọi là Duy, cách gọi thân mật a.