“Bác sĩ Vương, tôi bệnh rồi.” Phùng Kiến Vũ ngồi đối diện, chớp chớp đôi mắt to không ngừng phóng điện tới Vương Thanh.
Vương Thanh liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ rồi lạnh lùng cúi đầu hỏi: “Lại chỗ nào không thoải mái?”
Phùng Kiến Vũ mím môi trầm mặc một chút rồi nói: “Dạo này thời tiết nóng bức, thi thoảng khó chịu trong người, khẩu vị không tốt, thức ăn cũng nuốt không trôi.”
“...”
“Bác sĩ Vương, anh nói xem tôi nên làm thế nào đây?”
“Chịu, bó tay...”
“Vậy bác sĩ Vương buổi tối đi ăn cơm cùng tôi được không? Như vậy khẩu vị của tôi có thể sẽ tốt hơn a~”
Vương Thanh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ một lúc, gật đầu. Phùng Kiến Vũ vừa rồi còn bộ dạng cau mày rầu rĩ không vui lập tức thay đổi, đứng dậy vẫy tay tươi cười tạm biệt Vương Thanh~~
A a a a a, cậu ấy hẹn mình ăn cơm rồi!!
——————–
“Bác sĩ Vương, tôi bệnh rồi.” Từ hôm cùng đi ăn tối đến nay đã hai ngày, Phùng Kiến Vũ lại lần nữa xuất hiện trước mặt Vương Thanh, đôi mày thanh tú nhíu nhíu lại, bộ dạng rầu rĩ không vui.
“Lần này là chỗ nào?” Vương Thanh dường như tập mãi thành quen rồi, tiếp tục làm việc của mình không buồn ngẩng đầu.
“Bác sĩ Vương, hôm nay lúc tôi ra ngoài không cẩn thận ngã trật chân.”
“Trật chân rồi? Có nghiêm trọng không?” Vương Thanh nhíu mày, rõ ràng lúc đi vào còn nhảy nhót tưng bừng mà...
“Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng, chỉ là tôi trật chân thế này không tiện về nhà...” Phùng Kiến Vũ vô cùng đáng thương nói. Vương Thanh đang trầm mặc xoa bóp bàn chân căn bản không hề bị thương của Phùng Kiến Vũ, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cậu.
Vương Thanh nói: “Vậy cậu chờ tôi một lúc, hết giờ làm tôi đưa cậu về nhà, xem như đáp lại lần trước cậu mời tôi ăn cơm.”
“Ai nha, bác sĩ Vương, sao lại khách khi như thế!!”
“Ồ? Không khách khí cũng được sao?” Vương Thanh vừa rửa tay vừa buồn cười hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, đối với tôi còn khách khí làm gì!” Phùng Kiến Vũ thoải mái đáp. Nhưng khi nghe Vương Thanh nói câu tiếp theo liền thay đổi thái độ!
“Vậy không khách khí nghĩa là tôi không cần tiễn cậu về nhà rồi!”
“Đừng nha, bác sĩ Vương, tôi bị bệnh mà...” Phùng Kiến Vũ biểu tình đáng thương nhìn Vương Thanh. Vương Thanh lau khô tay, đem áo blouse trắng vắt lên ghế, cầm lấy chìa khóa và ví trên bàn, vỗ vỗ đầu Phùng Kiến Vũ lãnh đạm nói: “Đi thôi.”
Phùng Kiến Vũ cười vui vẻ như sóc nhỏ trộm được hạt thông, lắc lư đi theo phía sau Vương Thanh. Vương Thanh liếc mắt nhìn cậu, trong lòng không khỏi kêu gào: Thật đáng yêu!! Thật muốn hôn cậu ấy một cái!! Bất quá hôm nay có thể đến nhà cậu ấy ngồi một chút!!! Ân, vậy tiện thể làm cho cậu ấy bát canh giò heo.
——————–
“Bác sĩ Vương, tôi bị bệnh......”
“Lại bệnh?” Vương Thanh lắc lắc cổ có chút đau nhức, xem giấy đăng ký khám bệnh của Phùng Kiến Vũ......Này là lần thứ ba trong tuần rồi đi? Mặc dù tôi rất muốn nhìn thấy cậu, thế nhưng có thể đừng cứ sinh bệnh chạy đến bệnh viện được không a......
“Ân...... bệnh rồi.”
“Chỗ nào hông thoải mái?” Vương Thanh dựa vào ghế nhìn Phùng Kiến Vũ bĩu môi dùng ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên bàn làm việc của mình.
“Dạo này đêm dài đằng đẵng, bạn bè bên cạnh đều có đôi có cặp. Đêm đêm chỉ mình tôi chăn đơn gối chiếc khó ngủ, thường xuyên nửa đêm tỉnh dậy một mình chờ đợi trời sáng, bóng tối bao trùm lấy tôi... Bác sĩ Vương, tôi cảm thấy nếu cứ như vậy mãi tôi liền phát điên mất.”
“......” Vương Thanh ho nhẹ một tiếng......
“Bác sĩ Vương, anh nói xem tôi nên điều trị như thế nào?”
“Chịu, bó tay......” Vương Thanh ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại đang rít gào: Mau nói cần tôi làm bạn trai cậu!!
Phùng Kiến Vũ than khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Vương Thanh, ủy khuất nói: “Bác sĩ Vương, thật sự bó tay sao? Lẽ nào bệnh của tôi đã hết cách cứu chữa?”
“Kỳ thực cũng không phải không có cách......”
“Cách gì?” Phùng Kiến Vũ sáng mắt lên.
“Cậu cần tìm bạn gái......”
“Nhưng mà tôi không thích con gái.”
“Vậy cậu cần tìm bạn trai!”
“Bạn trai? Tôi biết chạy đi đâu mà tìm a~?” Phùng Kiến Vũ đau thương nói, không vui nhoài người nằm lên bàn Vương Thanh.
Tôi a tôi a tôi a!!!
Cuối cùng, trong lúc Vương Thanh mong đợi, Phùng Kiến Vũ mở miệng: “Nếu không thì bác sĩ Vương, anh làm bạn trai tôi đi!”
“Được.”
......
“Bác sĩ Vương......”
“Làm sao?”
“Xem ra tôi thật sự sinh bệnh rồi!”
“?” Vương Thanh ngẩng đầu đầy nghi hoặc.
“Quá nhanh rồi, quá nhanh rồi!! Tim đập quá nhanh rồi, tôi phải đi khám trái tim nhỏ của mình...... Chốc nữa sẽ quay lại đón anh tan tầm...... ” nói xong Phùng Kiến Vũ mở cửa chạy mất, bỏ lại Vương Thanh một mình trong phòng vui đến phát điên!!!
A a a a a a, cuối cùng, cuối cùng có thể ở bên cậu ấy rồi!!