Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 93: Love’s Sorrow




“Đương nhiên em muốn rồi!” Lâm Thiên đáp thật to.

Phó Tinh Hà ừ một tiếng, “Anh sắp tan ca rồi, ở nhà đợi anh nhé.” Đổi lại là trước đây, nếu được tặng vé như vậy, Phó Tinh Hà sẽ tặng luôn cho các bác sĩ khác trong khoa. Nhưng đi nghe hòa nhạc với Lâm Thiên, giống như đi hẹn hò vậy, hắn rất ít khi chủ động sắp xếp các buổi hẹn hò như vậy, phần lớn thời gian họ ra ngoài, đều là do Lâm Thiên sắp xếp.

Buổi hòa nhạc được tổ chức ngay trong nhà hát lớn nằm giữa trung tâm thành phố, có một nhóm tứ tấu đàn dây từ Pháp tới. Người đứng đầu dàn violin trong đó bởi ngoại hình rất giống Glenn Gould, nên mọi người trong giới cũng gọi anh ta là Gould.

Khoảng thời gian Lâm Thiên học violin, cũng thường bay một mình đi khắp thế giới, chỉ để nghe các buổi hòa nhạc như vậy. Có một thời gian anh rất si mê âm nhạc, nhưng sau đó nhận ra trách nhiệm của mình là kiếm tiền, kinh doanh, nên sau khi được ông nội chú ý đến, anh cũng dần đặt sự nghiệp âm nhạc xuống.

Anh biết rõ mình không thể coi nghệ thuật như cơm ăn. Đã mấy năm rồi, anh không bước vào nhà hát.

Vị trí vé bệnh viện tặng nằm ở chính giữa, lúc nhóm tứ tấu đàn dây lên sân khấu, ánh đèn trong phòng hòa nhạc trở nên mờ tối, chỉ để lại một chùm đèn trên sân khấu. Trong bóng tối, bàn tay Lâm Thiên lặng lẽ nắm lấy tay Phó Tinh Hà.

Danh sách các bài biểu diễn đều là các bài kinh điển trên thế giới, phía trước có rất nhiều người lấy di động ra chụp ảnh, sau đó những người này lập tức bị nhắc nhở, bởi yên lặng và cấm quay phim chụp hình là quy định hàng đầu trong phòng hòa nhạc.

Bởi vậy nên suốt quá trình, ngoại trừ lúc nghỉ giữa các bản nhạc ra, Lâm Thiên không nói với bác sĩ Phó câu nào, chỉ ở dưới lặng lẽ nắm chặt bàn tay hắn, nắm đến mức lòng bàn tay mình rịn mồ hôi cũng không buông ra.

Lâm Thiên học cái này, bởi vậy nên anh nghe đến là chăm chú. Nhưng Phó Tinh Hà thì không, có thể nói hắn mù tịt về khoản này, nhưng vì Lâm Thiên, Phó Tinh Hà đã chuẩn bị trước, hắn tìm hiểu rõ ràng nhà soạn nhạc, hoàn cảnh sáng tác, người diễn tấu, hắn đều biết rõ ràng. Lượng bài tập lớn như vậy, nhưng Phó Tinh Hà cũng không cảm thấy quá nhàm chán, chí ít không cần người giới thiệu, cũng biết câu chuyện đằng sau ca khúc này.

Ví dụ như ba đoạn nhạc trong bản “Liebesleid” của Fritz Kreisler, như chương nhạc cuối bản Caprice No. 24 của Niccolò Paganini, cùng với bản Concerto cho violon cung Mi mà Lâm Thiên thích nhất. Những bản nhạc này hắn đều biết rõ.

Buổi hòa nhạc chỉ có nửa tiếng, chưa tới mười tiết mục, lúc ra khỏi phòng hòa nhạc, còn chưa tới mười giờ tối. Lâm Thiên không xếp hàng mua CD bản có chữ ký như những người khác, mà anh hòa vào đám đông, từ từ bước xuống cầu thang.

Gió thu se lạnh thổi tới, Lâm Thiên kéo áo khoác mình lên.

“Lâm Tiểu Thiên,” Phó Tinh Hà dang tay ôm lấy vai anh, đảm nhận nhiệm vụ của khăn quàng cổ, “Em có thích hẹn hò như vậy không? Nếu em thích, lần sau anh lại đưa em đi.”

Lâm Thiên nghiêm túc gật đầu, “Anh à, làm gì với anh em cũng thích cả, chỉ cần bên anh là em vui rồi.”

Lâm Thiên cũng thường xuyên tỏ tình như vậy, những khi đó Phó Tinh Hà sẽ mỉm cười, xoa đầu anh, hoặc sờ vành tai mềm mại của anh, hoặc hôn anh nồng thắm. Nhưng hôm nay hắn lại trả lời: “Anh cũng vậy, em cũng biết anh ngoài công việc ra thì không có sở thích gì khác, càng không nói tới đi nghe hòa nhạc, kết quả rất được, đi với em, chuyện gì cũng khiến anh vui.”

Hóa ra hai người không nói lời nào, nắm tay nhau giữa đám đông, chuyện nhỏ vậy thôi nhưng cũng đủ mang lại hạnh phúc.

— Lúc hắn nghe nhóm tứ tấu đàn dây đàn bản Liebesleid, đột nhiên Phó Tinh Hà nghĩ như vậy.

Về đến nhà, việc đầu tiên Lâm Thiên làm là cho Hope ăn, sau đó lại dắt nó đi dạo trong sân. Lúc anh làm những việc này, Phó Tinh Hà đều đi theo anh. Lâm Thiên dắt nó đi dạo một hồi, đột nhiên Hope lại chạy tới trước mặt Phó Tinh Hà lắc đầu vẫy đuôi, chỉ thiếu điều đứng lên chắp tay vái!

Lâm Thiên buồn bực nói, “Em đối xử với nó tốt như vậy, sao nó lại bám anh hơn cả em chứ, bác sĩ Phó, sao Hope có vẻ thích anh hơn nhỉ?” Nhưng trước mặt cún con, bác sĩ Phó luôn xụ mặt, ánh mắt lạnh lùng giống nhưng đang nói đừng có tới gần tao. Hắn không sờ nó, càng không hôn nó, cùng lắm thì lúc đi giày, hắn lấy mũi giày gãi gãi cằm cún con mà thôi.

Mà bác sĩ Phó như vậy, lại khiến cún con vẫy đuôi cầu xin trước mặt hắn, Hope kêu ăng ẳng hai tiếng, đột nhiên bổ nhào về phía trước, sau đó chạy ra phía trước năm mét, rồi lại chạy trở về bên Phó Tinh Hà, giống như đang diễn kịch câm hài vậy.

Bởi biểu diễn dễ hiểu như vậy, nên Phó Tinh Hà liền hiểu ra, nói: “Nó không bám lấy anh, mà nó muốn anh chơi trò chơi với nó.”

Lâm Thiên bừng hiểu ra, “Bác sĩ Phó, anh nói là ném đĩa á?”

Dường như Hope nghe hiểu được, lại sủa ăng ẳng một tiếng. Phó Tinh Hà rất ghét tiếng chó sủa, nhưng khi chú cún trong nhà này sủa hắn lại không cảm thấy đáng ghét, có lẽ bởi vì nó được Lâm Thiên chọn trúng, do một tay Lâm Thiên nuôi.

Lâm Thiên cười nói: “Bảo sao, cục cưng ngoan, để ba ba đi lấy đồ chơi cho con nhé.” Anh vừa dứt lời, liền nhận ra mình lại mắc sai lầm rồi!

Phó Tinh Hà liếc nhìn anh một cái, Lâm Thiên liền lè lưỡi, vội vã xoay người bỏ chạy, thấy anh bán moe như vậy, Phó Tinh Hà dễ dàng tha thứ cho anh.

Lâm Thiên tìm đĩa ném, ở trong sân ngươi tới ta lui chơi với cún con cả một tiếng, Hope chạy tới chạy lui trong bụi hoa, cả người dính lá cây, nhưng cún con vẫn rất hăng hái, dường như không biết mệt là gì.

Lâm Thiên rót nước, đổ một ít thức ăn cho chó, sau đó xoa xoa đầu cún con, “Cục cưng ngoan, bọn ba phải vào nhà chơi, con ngủ ngon nhé.”

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Hope đứng bên ngoài căn nhà dành cho nó, nhìn ánh đèn xa xa dần dần tắt, đến khi căn biệt thự đã biến thành một con quái vật đen khổng lồ. Nó không kiềm chế được mà nghĩ: Các ba ba đang làm gì vậy? Hình như các ba ba có trò chơi hay lắm, nhưng lại không cho mình chơi cùng.. chẳng lẽ còn trò gì vui hơn cả ném đĩa ư?!

Lúc bấy giờ đã gần nửa đêm, Lâm Thiên không cùng bác sĩ Phó lên giường luôn, mà anh lên tầng, tìm mấy chiếc đàn violin mình cất di.

Anh mở ngăn kéo ra, lấy chiếc đàn vĩ cầm Cannone mà Giuseppe Guarneri tạo nên. “Anh à, có phải anh thích bản nhạc Liebesfreud kia không?” Lâm Thiên bắt đầu điều chỉnh âm của đàn.

“Sao lại nói như vậy?” Phó Tinh Hà ngồi trên chiếc ghế windsor, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tay phải Lâm Thiên cầm cây vĩ nói, “Đương nhiên là em nhìn ra được rồi, lúc đó anh quay đầu lén nhìn em có đúng không?”

Phó Tinh Hà cười cười, “Nếu anh đã lén nhìn em, sao em phát hiện ra được?” Đúng là hắn không biết Lâm Thiên đã nhận ra, bởi vì khi đó thoạt trông Lâm Thiên dồn hết sự chú ý vào âm nhạc, thậm chí còn nhắm mắt lắng nghe, không biết có phải do họ nắm tay nhau mà trái tim cũng được liên kết hay không, mà Phó Tinh Hà có thể thông qua Lâm Thiên, cảm nhận được một vài thứ trước đây mình không cảm nhận được trong âm nhạc.

Bởi hắn vẫn luôn nhìn anh chăm chú, nên anh không thể nhìn thấy, trừ khi là cảm nhận được.

“Em cứ biết vậy thôi,” Khóe môi Lâm Thiên cong lên, từ từ đặt cây vĩ lên cây đàn, “Để em kéo đàn cho anh nghe nhé.”

Gác lửng nhà Lâm Thiên là nơi cất giữ đồ, phần lớn chỉ trưng bày nhạc cụ, còn lại là những chiếc cúp Phó Tinh Hà đưa cho anh.

Sau khi chúng được đặt lên tủ kính phủ đầy bụi, ngày nào Lâm Thiên cũng lên nhìn, lau một lượt.

Những thứ này với anh mà nói đều là những đồ vật quý giá, nó cũng đều quý giá với bác sĩ Phó. Nhưng Phó Tinh Hà lại giao toàn bộ cho anh.

Cùng một bản nhạc, nhưng theo Phó Tinh Hà, Lâm Thiên diễn tấu mang lại cảm giác hoàn toàn khác với các âm nhạc gia. Tuy rằng giai điệu vẫn thế, nhưng khi qua tay Lâm Thiên, hiển nhiên càng mang lại cảm giác cộng hưởng với Phó Tinh Hà hơn một chút. Ánh trăng chiếu xuyên qua ô cửa gác mái, cây vĩ cầm như được phủ một lớp sơn bạc sáng óng, thân đàn được chiếu sáng rõ nhất. Cánh tay Lâm Thiên dường như cũng được in sắc trăng, tiếng đàn da diết chẳng ngừng thể như không biết mỏi mệt, không bao lâu sau, Phó Tinh Hà cảm giác như mình đã chạm được đến linh hồn của Lâm Thiên.

Tiếng đàn phiêu xa thật xa, giai điệu bay bổng lên nóc nhà, chạm tới những hàng rào bên ngoài ngôi nhà mới dừng lại, dường như những giai điệu chỉ chịu quẩn quanh trong ngôi nhà thân thuộc của họ, không muốn để những người khác nghe thấy.

Bản nhạc Liebesfreud này cũng không dài, chẳng mấy chốc là kết thúc, Phó Tinh Hà tặng anh một tràng pháo tay, nói tiếng đàn anh hay lắm.

Lâm Thiên lại cất đàn vào chiếc tủ kính, “Trước đây thầy dạy nhạc thường khen tài nghệ của em, nhưng thầy bảo tiếng đàn của em thiếu tình cảm, sau đó em thực sự nhận ra điều này, cũng nhận ra rằng mình không thích hợp với công việc này, dần dà đặt âm nhạc xuống.”

Lâm Thiên thở dài một hơi nói, “Nhưng mà giờ em lại có chút cảm hứng rồi, bác sĩ Phó à, sau này em chỉ biểu diễn cho anh nghe, anh là khán giả duy nhất của em.”

Thực ra với tài nghệ violin của Lâm Thiên, có thể vào được một vài dàn nhạc tốt, chỉ là không vào được các dàn nhạc hàng đầu, nhưng với ngoại hình của anh, chẳng cần nhiều kỹ năng, cũng dư sức nổi tiếng rồi. Nhưng nếu anh chỉ kéo đàn cho hắn nghe, như vậy Phó Tinh Hà cũng cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng làm một người chồng, hiển nhiên hắn muốn độc chiếm Lâm Thiên cho riêng mình thôi.

Hắn thích Lâm Thiên nói hai từ “duy nhất” này.

Sáng hôm sau, lão Ngô như thường lệ đợi ngoài cửa, đầu tiên ông lái xe đưa bác sĩ Phó tới bệnh viện, xe dừng lại trước cổng bệnh viện, đang là thời gian các y bác sĩ đi làm, mọi người đều trông thấy một chiếc xe dài đến bá đạo. Mà họ cũng nhìn thấy người bước từ trên xe xuống, hóa ra chủ nhiệm Phó có lai lịch lớn tới vậy.

Lâm Thiên hạ cửa kính xe, “Hôm nay có ca phẫu thuật hả anh, trưa em mang cơm qua nhé?”

Phó Tinh Hà gật đầu, luồn tay qua ô cửa, xoa xoa đỉnh đầu anh, “Đừng làm nhiều quá, kẻo mệt.”

Đôi mắt Lâm Thiên cong cong, anh nói vâng, “Anh đi làm đi, anh xem đồng nghiệp của anh đều đang nhìn về phía bên đây kìa.”

Giờ đồng nghiệp của Phó Tinh Hà, còn chưa biết chuyện Phó Tinh Hà là đồng tính, chỉ biết hắn đã kết hôn, hơn nữa còn rất chung thủy với vợ mình. Phó Tinh Hà vẫn giữ thái độ cũ, cảm thấy chuyện này chẳng là gì, không cần phải che giấu. Thế nhưng Lâm Thiên nghĩ cho hắn, đợi bác sĩ Phó đứng vững ở bệnh viện rồi, mình mới quang minh chính đại lộ diện.

Sau đó, lão Ngô đưa Lâm Thiên tới công ty.

Giờ mỗi tháng Lâm Thiên chỉ tới mấy lần, thực ra anh hoàn toàn không cần phải đến công ty, nhưng mà Lâm Thiên rảnh quá, anh cũng phải kiếm việc cho mình làm chứ? Ví dụ như tới công ty đi một vòng, ví dụ như nghiên cứu xem có hạng mục nào có tiền đồ, có thể đầu tư không.