Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 67




Phó Tinh Hà quay đầu lại liếc nhìn camera trong góc tường, hắn không chạm vào Lâm Chiêu, nên không sợ bị cậu ta vu khống.

Lâm Chiêu cũng mạng lớn, cũng may mà xảy ra chuyện ở bệnh viện. Sau khi cậu ta ngã, Phó Tinh Hà lập tức giúp cậu ta cầu cứu. Sau khi được cấp cứu, Lâm Chiêu đại nạn không chết, chỉ có điều nếu muốn hồi phục thân thể, thì phải chịu chút khổ cực. Lần này, cậu ta cũng chẳng còn tâm tư đâu để đi phá hoại tình cảm của người khác nữa.

Cậu ta cũng nhìn ra rồi, bác sĩ Phó vốn được dân chúng ca tụng kia, thực chất chỉ là ngữ lang sói! Hắn giống với Lâm Thiên, đều không dễ trêu chọc.

Dù cho Lâm Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng cũng không dám lại đi trêu chọc Phó Tinh Hà.

Đến khi thân thể đỡ hơn một chút, cậu ta lập tức chuyển viện, không dám tiếp tục ở lại bệnh viện đa khoa Hỗ thị nữa.

Nhưng bởi vì Lâm Chiêu xảy ra chuyện như vậy, khiến Lâm Hàn Hải cảm thấy thấp thỏm trong lòng, ông gọi điện cho Lâm Thiên, hỏi bóng hỏi gió có phải anh đã biết chuyện mẹ con Lâm Chiêu rồi hay không.

Giọng Lâm Thiên vẫn điềm nhiên như không: “Con biết.” Anh vẫn luôn biết Lâm Hàn Hải là người trăng hoa, nhưng Lâm Thiên cứ đinh ninh rằng ông đã biết hối cải hoàn lương, không ngờ nhân lúc Tần Vận mang thai, căn bệnh cũ của Lâm Hàn Hải lại tái phát, còn thêm cả đứa con riêng này.

Lâm Hàn Hải không nghe được điều gì qua giọng nói của Lâm Thiên, ông thấp thỏm tiếp tục truy hỏi: “Nó đắc tội con, dạy một bài học thì thôi, giờ A Chiêu nó nằm viện rồi, nó cũng không dễ chịu gì. Chuyện đó… bố muốn nhận hai mẹ con nó về nhà. Con, con có đồng ý không?” Trước mặt Lâm Thiên, ông mất hết thói vênh váo huênh hoang, trở thành một người ăn nói khép nép, ngữ điệu như muốn lấy lòng.

“Muốn nhận nó về? Cũng được thôi, nhưng có một vấn đề, nó ở với ông, nhưng con không thừa nhận nó là em trai về mặt pháp luật của con, càng không cho phép đưa tên nó vào gia phả,” Lâm Thiên nói, “Về phía mẹ con, nếu như mẹ đồng ý, con cũng không có ý kiến.”

Lâm Thiên cảm thấy đây là chuyện giữa Lâm Hàn Hải và Tần Vận, không liên quan tới mình là bao. Nếu như là trước đây, có lẽ anh còn quan tâm, nhưng bây giờ thì khác, anh đã có bác sĩ Phó, có người nhà mới, anh không còn quan tâm xem liệu Lâm Hàn Hải có con riêng hay không, Lâm Hàn Hải có yêu thương người con ruột này là anh hay không nữa rồi.

Nếu như Lâm Hàn Hải muốn sống cùng với Ngụy Như Yên và Lâm Chiêu, anh không quan tâm, nhưng Lâm Chiêu không thể trở thành em trai anh.

Nhận được câu trả lời của Lâm Thiên, Lâm Hàn Hải hơi khựng lại một chút, theo như ý của Ngụy Như Yên, bà muốn Lâm Chiêu nhận tổ quy tông, ông cụ đã mất rồi, muốn nhận đứa con riêng này về chỉ cần thông qua cửa ải Lâm Thiên, giờ Lâm Thiên không có ý kiến, đúng là nằm ngoài dự liệu của ông. Về điều kiện Lâm Thiên nói, ông cũng thấy không thành vấn đề, chỉ là không cho tên Lâm Chiêu vào gia phả mà thôi, nếu nói Lâm Hàn Hải thích mẹ con Ngụy Như Yên và Lâm Chiêu thì cũng không hẳn, chỉ là hai người họ không tên không phận theo ông hơn hai mươi năm, cũng không tiện bạc đãi họ.

“Tốt rồi, con không có ý kiến thì cứ như vậy đi, đó là em trai con, sau này hai đứa là người một nhà, còn con, gạt chuyện quá khứ sang một bên đi, sau này đừng bắt nạt em trai con nữa.” Ông khuyên nhủ.

Ngữ khí Lâm Thiên rất đỗi bình tĩnh, “Tôi nhắc lại lần nữa, nó là con trai ông, ông thừa nhận, nhưng tôi không thừa nhận con trai của một tiểu tam làm em trai mình, đừng đánh đồng tôi với nó. Sau này tiền sinh hoạt của họ, không liên quan gì đến tôi, con trai và đàn bà của ông thì ông tự nuôi, đừng đẩy sang tôi.”

Lâm Hàn Hải nghẹn lời, “Chuyện này…”

Lâm Thiên cắt ngang lời ông: “Tôi nhượng bộ bởi nó bị thương như vậy là trách nhiệm của tôi, nhưng đừng vì vậy mà được nước lấn tới, bồi thường chấm dứt ở đây.”

“Sao con lại nói chuyện với bố mình như thế hả?” Lúc này nói chuyện điện thoại, Lâm Hàn Hải hậu tri hậu giác phát hiện ra suốt cuộc trò chuyện Lâm Thiên không gọi ông một tiếng ba, ông rất tức giận muốn mắng Lâm Thiên, nhưng ông nhận ra mình không có lập trường gì để trách nó.

“Thế tôi phải nói chuyện như nào?!” Lâm Thiên cười trào phúng, “Ông có con riêng cũng đâu liên quan gì đến tôi.”

Lần này Lâm Hàn Hải không nói được lời nào, chuyện này là lỗi của ông, ông chột dạ, năm đó ông tìm phụ nữ qua đường, cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như này, càng không nghĩ lại có một ngày Lâm Thiên đối xử như vậy với mình, áp chế mình. Dù sao thì trong cái giới của ông, có ai là không có con riêng cơ chứ? Nhưng có người cha nào lại phải chịu yếu kém trước mặt con trai như vậy không?

Thực ra Lâm Hàn Hải vốn không định hỏi ý kiến anh, ông thấy Lâm Thiên dạy dỗ Lâm Chiêu thành ra như vậy, còn tưởng rằng trong lòng Lâm Thiên vẫn còn quan tâm tới người cha này. Bởi vì còn cảm tình, cho nên mới tức giận trước sự tồn tại của Lâm Chiêu như vậy.

Ông không ngờ Lâm Thiên chẳng để ý gì tới ông, chỉ vì Lâm Chiêu trêu chọc bác sĩ Phó, nên Lâm Thiên mới ra tay với Lâm Chiêu như vậy.

Bác sĩ Phó là chiếc vảy ngược của Lâm Thiên, nếu ai dám đụng tới chiếc vảy ngược này, Lâm Thiên sẽ không bỏ qua cho người đó.

“Vậy ý của con là, sau này mặc kệ cuộc sống riêng của bố đúng không? Đợi em con ra đời, con cũng không quản nó đúng không?”

“Không liên quan gì đến tôi.” Lâm Thiên hờ hững nói.

“Con nhớ kỹ lời con nói đấy, đừng có can thiệp cuộc sống riêng của bố đấy. Con hại A Chiêu thành ra như vậy, là con không đúng, lần này thì thôi đi, lần sau đừng có như vậy nữa, dù con không thừa nhận nó là em con, thì tốt xấu gì cũng có quan hệ máu mủ.”

Mấy lời Lâm Hàn Hải nói, Lâm Thiên chẳng nghe vào tai, chỉ biết ông lại bắt đầu được nước lấn tới. Lâm Thiên ậm ừ qua loa, sau đó liền cúp máy.

Chuyện của Lâm Chiêu, Lâm Thiên thực sự không quan tâm. Anh là người rất ẩn nhẫn, nhưng trong tính cách của anh có một phần vô cùng cực đoan, chuyện liên quan tới Phó Tinh Hà, phần tính cách đó lại được phát huy đến là nhuần nhuyễn. Nhưng anh không ngờ Lâm Hàn Hải lại như vậy, gây chuyện đến nước này rồi còn muốn tìm anh gây sự. Chỉ cần Lâm Chiêu không tự nhảy ra trước mặt anh, không dây tới bác sĩ Phó nhà anh, chắc chắn anh sẽ không quản cậu ta.

Mà những lời của Lâm Thiên vô hình chung trở thành liều thuốc an thần cho Lâm Hàn Hải, trở thành một kim bài miễn tử. Nếu Lâm Thiên không có ý kiến gì với đứa con riêng này, thì những chuyện khác nhất định Lâm Thiên cũng không có ý kiến.

Lâm Chiêu không gây ảnh hưởng gì tới cuộc sống của Lâm Thiên. Anh và bác sĩ Phó vẫn bên nhau như trước đây, không có bất cứ mâu thuẫn hay hiểu nhầm gì, cũng không có bất đồng ý kiến nào. Lâm Thiên không biết người khác thế nào, nhưng để hai người như chưa từng quen biết nhau ở bên nhau khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn, Lâm Hàn Hải và Tần Vận thường xuyên cãi nhau, chỉ có điều họ cũng thường tha thứ cho đối phương. Mà hai người Phó Tinh Hà và Lâm Thiên đều rất lý trí, có tình yêu ngoan cường là bệ đỡ, họ không hề có vẻ là miễn cưỡng như bao đôi khác, bọn họ rất hợp nhau, chẳng hề xảy ra chuyện gì thiếu lý tính.

Cuối ngày hè tháng sáu, Hỗ thị đương là mùa mưa, ngày nào trời cũng mưa tầm tã. Mặt trời vừa nhô mình, mới tạo được chút không khí oi nóng, đã lập tức bị mây đen che kín.

Trong tiểu khu xảy ra một chuyện lớn.

Đó là một buổi sáng trời mưa rả rích.

Mùa hè, mặt trời lên cao từ sớm. Mưa lặng lẽ gieo mình giữa sắc trời quang, ánh dương và những sợi mưa lách mình qua khe hở rèm lẻn vào căn phòng.

Chuông báo vừa vang lên, Lâm Thiên liền vươn tay ra tắt đi, nhưng không cẩn thận đánh rơi di động xuống đất, đầu sạc cũng rơi xuống theo, sau đó lại có những tiếng vang trầm thấp — Anh nghe thấy tiếng ồn ã bên ngoài. Trong tiểu khu có rất nhiều nhân viên đi làm buổi sáng, nhưng cũng không ồn ã như vậy. Lâm Thiên mở to mắt nhìn ngước lên trần nhà, anh ngẩn người nhìn một hồi, mới kéo rèm cửa ra.

Ban công vừa mở ra, tiếng ồn ã bên ngoài lại càng thêm rõ ràng.

Tiếng ồn ào kia tựa như sấm sét giữa lòng thành phố, Lâm Thiên nheo mắt lại, để ý thấy dưới tầng có rất nhiều người, có xe cứu thương, còn có cả xe cảnh sát.

Lâm Thiên nhoài người ra lan can nhìn xuống, anh thấy dưới nền xi măng phía dưới có cuộn dây màu trắng tạo hình người người chữ đại, cùng với vết máu nâu ố.

Đồng tử mắt anh đột nhiên co lại.

“Bên ngoài sao vậy?” Phó Tinh Hà cũng bị đánh thức, ở trong phòng hỏi vọng ra.

Lâm Thiên nhìn chòng chọc dải dây tạo thành hình chữ đại kia, anh không trả lời câu hỏi của bác sĩ Phó, ngay sau đó Lâm Thiên đột nhiên ngửa đầu ngước mắt lên nhìn — từ ban công nhà họ có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất phòng khách nhà Tôn Kha, rèm cửa đóng chặt, không có sức sống.

Xe cứu thương lái đi, Phó Tinh Hà đi tới sân thượng, “Có chuyện gì vậy? Sao lại có xe cảnh sát.”

“Giống như..” Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn xuống dưới lầu, giọng nói hơi run rẩy, “…….Có người nhảy lầu.” Dường như anh có thể ngửi thấy mùi máu trong không khí, bị gió biển thốc lên tầng bảy.

Lâm Thiên không quen biết các gia đình ở trong tòa nhà này, anh chỉ biết mẹ con Tôn Kha ở tầng trên.

Phó Tinh Hà đứng ở lan can cúi đầu nhìn xuống, có rất nhiều người vây xem, mọi người bàn tán ầm ĩ, sau một hồi sàng lọc, tin tức lọt vào tai Phó Tinh Hà. Hắn nghe loáng thoáng thấy có người nói thật đáng thương, đứa trẻ mới thành niên, mới lên đại học gì đó. Không hẹn mà cùng, cả Phó Tinh Hà và Lâm Thiên đều ngước lên nhìn cánh cửa sổ lặng yên ở tầng trên.

Hắn không biết rõ về nhà hàng xóm, chỉ là qua chuyện uống thuốc ngủ tự sát lần trước, Phó Tinh Hà biết được một chút Tôn Kha là người thế nào, mẹ cậu là người ra sao.

Hơn nữa đúng là mấy tháng qua hắn và Lâm Thiên cũng không gặp hai mẹ con nhà này, giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi của họ và hàng xóm khác nhau, nhìn như những nhà hàng xóm yên bình nhưng thực chất sóng ngầm mãnh liệt. Phó Tinh Hà đã đưa cho cô Tôn cách thức liên lạc với một bác sĩ tâm lý mà hắn quen, nhưng cô Tôn lại không liên lạc gì với bác sĩ tâm lý này. Cô lên mạng tìm một nơi trị liệu được đánh giá tốt, bỏ mấy vạn ra để đưa Tôn Kha đi trị liệu.

Nơi kia làm ăn phi pháp, vậy mà mẹ Tôn Kha lại coi “bệnh viện” này như cọng rơm cứu mạng, Tôn Kha đi trị liệu hai tháng, nội trú ở đó luôn, vừa “trị liệu” đồng tính luyến ái, vừa học tập chuẩn bị thi đại học. Nhưng vừa có kết quả thi, cậu liền nhảy từ tầng tám xuống.

Cũng không phải vì thi không tốt. Lúc Phó Tinh Hà xuống tầng nghe thấy có hàng xóm nói đỗ trường chính quy là chuyện rạng rỡ tổ tông, sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ.

Bởi vì trong tiểu khu xảy ra chuyện này, lão Ngô không lái xe vào được, Lâm Thiên và Phó Tinh Hà chỉ có thể đi xuống dưới khu.

Bầu không khí trong buồng xe ngột ngạt hơn bình thường, Lâm Thiên không khỏi nghĩ: Nếu như anh vẫn nhẫn nhục chịu đựng, không phản kháng được, liệu có phải anh cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Tôn Kha hay không.

Lâm Hàn Hải và Tần Vận cũng như đại đa số những phụ huynh khác, đều phản đối đồng tính. Dù cho y học đã không còn coi đồng tính là bệnh từ lâu, nhưng bọn họ vẫn coi đây như một căn bệnh. Mà Lâm Hàn Hải cũng có cái lý của mình, gì mà mẹ thiên nhiên chia ra nam nữ để âm dương điều hòa sinh sôi nảy nở, ông nói như Lâm Thiên là phản tự nhiên, còn nói Lâm Thiên là quái thai.

Tuy ôm thái độ như vậy, nhưng Lâm Hàn Hải vẫn vì lợi ích bản thân mà tìm nam sinh đi quyến rũ Lâm Thiên, muốn nắm được nhược điểm của anh.

Lâm Thiên không để ý gì cả, anh vốn không quan tâm xem Lâm Hàn Hải nghĩ gì, cũng chẳng có ý định nắn lại suy nghĩ của ông. Đây là chuyện của anh, không liên quan gì tới Lâm Hàn Hải.

Mà Phó Tinh Hà cũng may mắn, được sinh ra trong một gia đình trí thức, bất luận hắn làm gì, mọi người trong nhà cũng đều ủng hộ.

Nhưng Tôn Kha thì khác, cậu bé không may mắn, cậu không giống như Lâm Thiên, không thể phản kháng lại số mệnh của mình, chỉ có thể dùng cách kết thúc sinh mệnh để phản đối mẹ mình.

Bởi chuyện này mà tâm tình Lâm Thiên rất tệ. Đến bệnh viện rồi, Lâm Thiên xuống xe nhận lấy chiếc ô trong tay lão Ngô, muốn đưa Phó Tinh Hà vào.

“Anh tự đi được rồi,” Phó Tinh Hà đẩy anh về lại buồng xe, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu anh, “Lâm Tiểu Thiên, đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Lâm Thiên không nhịn được mà nhoài người ra khỏi buồng xe, muốn ôm lấy Phó Tinh Hà, anh ôm chặt lấy hông Phó Tinh Hà, ngửi thấy mùi hương quen thuộc pha lẫn hơi mưa ẩm ướt trên người hắn, Lâm Thiên hít sâu một hơi, buồn bực nói: “Anh à, cũng may mà em gặp được anh.”

“Anh cũng rất may mắn.” Phó Tinh Hà nói.

Lúc trung học hắn come out với người nhà, chỉ dùng thái độ thông báo để nói cho mọi người, nhưng không hề gặp bất cứ điều cản trở nào. Đối với nửa kia, hắn chưa từng nghĩ tới, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.

Mà Lâm Thiên, từ nhỏ anh đã biết tính hướng của mình, nhưng vẫn luôn che giấu, chưa nói với bất cứ ai. Kể từ khi thích Phó Tinh Hà, Lâm Thiên đã bắt đầu hoạch định một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ phản kháng lại gia đình, tự làm chủ cuộc sống của mình. Giả như anh không phản đối, cứ nhẫn nhục chịu đựng, nhất định gia đình sẽ sắp xếp hôn nhân cho anh, giả như Lâm Thiên không được việc gì giống như Lâm Thành An, không có bản lĩnh không có năng lực, cũng không có sức lực, anh không muốn chấp nhận cũng vô ích.

Chuyện trong khu có người nhảy lầu tự sát bị bàn ra tán vào nhiều ngày liên tiếp rồi thôi. Đến một ngày tháng 7, Lâm Thiên mới vô tình gặp mẹ Tôn Kha mặc cả cây đen trong thang máy.

Sau khi ly hôn, một mình cô nuôi lớn Tôn Kha, chồng lập gia đình khác, ít khi liên lạc với mẹ con họ.

Lâm Thiên muốn nói gì đó, lại không tiện mở lời, chỉ biết nói một câu xin nén bi thương. Cô Tôn đưa mắt nhìn anh, đoạn hỏi: “Cậu là…”

“Tôi họ Lâm.” Lâm Thiên nói.

“Cậu Lâm à, tôi muốn kiện trung tâm trị đồng tính kia, tôi đưa A Kha tới đấy trị, không những không khỏi bệnh, còn khiến thằng bé nghĩ quẩn đi nhảy lầu. Cậu có biết luật sư nào giỏi không? Tôi thấy bình thường cậu được đưa đón, hẳn là có địa vị cao trong xã hội.”

Mãi đến tận khi Tôn Kha chết rồi, cô Tôn vẫn còn u mê cho rằng đây là bệnh, cho rằng Tôn Kha nhảy lầu vì điều trị không đúng cách.

“Cô đưa em ý đi chữa trị?” Lâm Thiên có hơi ngạc nhiên. Loại trị liệu này anh đã nghe qua, tất cả đều phi pháp, nhưng vẫn có một bộ phận phụ huynh mù quáng đẩy con mình vào nơi này.

“Đúng vậy.” Cô Tôn rất hổ thẹn, cũng rất hối hận, “Tôi không ngờ phương pháp trị liệu của họ lại cực đoan như vậy, A Kha nói thầy trị liệu cho thằng bé xem phim đồng tính, vừa có phản ứng thì cho nó uống sữa ép nôn ra.. Nó nói nó sửa rồi, nó thay đổi tốt lên rồi, bởi vậy nên tôi mới để nó ở lại đó hai tháng.”

“Nhưng mà trị liệu có thành công đâu! Sao lại nói là hữu dụng chứ? Cũng bởi phương thức trị liệu cực đoan này, nên con trai tôi mới…”

Lâm Thiên không kiềm chế được, “Cô có nghĩ tới chuyện lần trước con trai cô dùng thuốc tự sát không? Tâm lý em ấy đã rất yếu rồi, cô còn đưa em ấy đi trị liệu ở mấy nơi phi pháp kia, xin lỗi tôi nói không êm tai, cô có biết trong đó như thế nào không? Cô có biết vì sao nó phi pháp không, bởi vì xu hướng tình dục vốn không phải là bệnh, không thể trị liệu được!”

“Nhưng… bọn họ từng có tiền lệ thành công rồi, nên tôi cho rằng…” Trên gương mặt cô hiện rõ sự kinh ngạc, dường như bị Lâm Thiên mắng đến tỉnh cả ra.

Lâm Thiên ôm cục tức trong lòng, dứt khoát ra khỏi thang máy, sau khi cánh cửa thang máy khép lại, Lâm Thiên nổi giận đùng đùng vào trong nhà.

Buổi tối, Lâm Thiên kể cho bác sĩ Phó nghe chuyện này. Anh không hiểu, vì sao trên đời lại có kiểu người mẹ như vậy, lấy danh nghĩa tình yêu mà áp đặt nguyện vọng của mình lên người khác. Thậm chí anh cảm thấy, ngay cả người trong mắt chỉ biết có tiền và lợi ích như Tần Vận cũng không lấy danh nghĩa tình yêu để ép buộc người khác.

Phó Tinh Hà trầm mặc một hồi, an ủi anh: “Ai cũng có số.”

Bốn chữ này tuy không thể coi là lời an ủi thành công, nhưng cũng đã giúp Lâm Thiên nguôi giận phần nào. Dù sao thì đây cũng chỉ là chuyện nhà hàng xóm, không đáng để anh tức giận chỉ vì chuyện này.

“Đừng tức nữa, qua đây anh cho em xem cái này.” Phó Tinh Hà bật máy tính lên.

Lâm Thiên ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy bác sĩ Phó cắm USB vào trong máy tính.

Phó Tinh Hà mở một đoạn ghi âm ra, là tiếng của bác cả.

“Cái này là…”

“Suỵt…” Phó Tinh Hà dựng ngón trỏ bên môi Lâm Thiên, không cho anh nói chuyện, “Nghe kỹ này.”

Đoạn ghi âm kia là cuộc trò chuyện giữa bác cả và thầy thuốc Tô Tỳ, bác cả để thầy thuốc Tô Tỳ bỏ thêm thứ gì đó vào trong phương thuốc chữa trị của ông nội, lại với một liều lượng lớn. Theo như cuộc trò chuyện của họ, dường như là một loại độc dược mãn tính, có thể khiến cơ thể con người dần trở nên yếu đi, mà không thể nhìn ra đầu mối.

Người của Lâm Thiên vẫn luôn tìm kiếm bằng chứng, nhưng lại không tìm được ra. Bởi vì thầy thuốc Tô Tỳ làm việc cẩn trọng, bởi vậy nên đó giờ ông vẫn luôn cho với liều lượng rất nhỏ, thân thể của ông cụ dần trở nên yếu đi, mới đầu mọi người đều không nhìn ra. Bởi khoảng thời gian trước khi phát hiện ra ung thư não, tình hình sức khỏe của ông mới bắt đầu giảm đi đáng kể.

Dường như thầy thuốc Tô Tỳ sợ phiền phức, không đồng ý, bác cả hứa hẹn cho ông rất nhiều điều tốt đẹp, còn nói: “Chắc chắn ông cụ sẽ không nghi ngờ chú, ông ấy tin chú, còn tin hơn cả đứa con này.”

Có thể suy đoán, đoạn ghi âm kia được ghi lại trước kia cơ thể của ông cụ trở nên yếu đi nhiều.

“Nhưng chừng này chứng cứ thì chưa đủ, không thể chứng minh là bác cả của em hại chết ông nội em, chỉ có thể nói ông ta có ý muốn hại người, nhưng nguyên nhân cái chết của ông em là do u não.” Phó Tinh Hà nói.

“Ở đây còn có một đoạn nữa, là bằng chứng chính xác bác cả em mua người giết bác hai em.” Hắn lại mở một file khác. Cũng là một đoạn ghi âm, hơn nữa còn là đoạn ghi âm vô cùng bí mật, thế nhưng chứng cứ không đầy đủ, dường như bác cả đang nói chuyện cùng ông nội, hai người cãi nhau, nhưng bác cả cũng không thừa nhận chuyện mình hại chết em trai, tuy nhiên ông nội nói bác ta như vậy, nói bác hại chết em mình, bác ta cũng không phản bác, chỉ một mực chỉ trích ông bất công, nói mình cũng rất ưu tú, tuy rằng lão hai cũng rất giỏi giang, nhưng bác ta là con cả, ông cụ không nên vì đứa con thứ có khả năng mà liền đẩy mình sang một bên.

Ông cụ lại nói: “Em mày có tài hơn mày, tao coi trọng nó, cũng coi trọng mày, sao mày có thể hại nó chứ!”

Giọng bác cả dửng dưng lạnh lùng, “Là nó tự tìm đường.”

Với bằng chứng như vậy, lại thêm nếu tìm được luật sư giỏi, khả năng thắng kiện là rất cao.

Sau khi Lâm Thiên nghe xong, qua hồi lâu không thể thốt nên lời, Phó Tinh Hà nói: “Giao cho em đó, còn muốn giao cho pháp luật xử lý hay như thế nào là tùy ở em.”

“Bác sĩ Phó, anh, sao anh có được thứ này?” Phải biết Lâm Thiên giám sát bác cả cả ngày, cũng chưa từng nắm được sơ hở của bác ta.

Bác cả rất cảnh giác, bởi vậy nên làm gì cũng vô cùng cẩn thận. Hơn nữa hai đoạn ghi âm này rõ ràng có từ rất lâu rồi. Phó Tinh Hà làm thế nào cơ chứ?

“Em quên rồi à, trước em có kể bác em lấy một chiếc USB từ trong phòng anh họ em, sau khi xem xong liền thiêu đốt.” Phó Tinh Hà phân tích rành rọt, “Anh họ em giữ bằng chứng như vậy, không thể chỉ giữ một bản. Không phải anh ta thành lập một công ty riêng hay sao? Em xem, thời gian thành lập công ty chính là khi anh ta nghe thấy sự kiện trong đoạn ghi âm thứ hai. Anh họ em cho rằng bác cả em làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sau này sẽ không được ông nội em trọng dụng, vậy nên mới chuẩn bị hai tay. Còn để lại bằng chứng, đề phòng bất cứ tình huống nào trong tương lai.”

Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, Lâm Thiên hiểu rõ điều này. Lâm Dương Minh vì lợi ích bản thân mà sẵn sàng đại nghĩa diệt thân, nếu không một bí mật như vậy, đáng lẽ ra nên tiêu hủy từ sớm, chứ không giữ lại nhiều bản như vậy.

Phó Tinh Hà tiếp lời: “Anh tìm quan hệ, ủy thác người ở trong tù gặng hỏi anh ta tung tích USB bằng chứng kia. Anh ta tưởng đó là người của bác cả, nên chẳng tốn công sức đã tìm được ra.” Năm ngoái, trong tù xảy ra một vụ ẩu đả, một người bị chết một người bị thương, mà người bị thương kia ngoài bị đâm lòi ruột ra, ngay cả năm ngón tay cũng bị xoắn đứt, ca phẫu thuật thần kinh này rất khó, chỉ có thể ủy thác cho bác sĩ Phó.

Hắn kể qua loa là vậy, nhưng Lâm Thiên biết để làm được chuyện này chắc chắn không dễ dàng gì. Hóa ra hôm đó bác sĩ Phó nói sẽ bảo vệ anh, không phải chỉ là lời bảo vệ đầu môi.

Lâm Thiên nhìn chòng chọc màn hình vi tính một hồi, một lát sau, anh rút USB ra, nắm trong lòng bàn tay.

Phó Tinh Hà nhìn anh hỏi: “Đã nghĩ kỹ rồi chứ?”

Lâm Thiên gật đầu, đúng là ban nãy có một thoáng anh do dự, bởi vì ông nội không muốn chuyện xấu trong nhà nay lại ầm ĩ ra ngoài, Lâm Thiên làm vậy là trái với ý nguyện của ông nội, anh chỉ đang do dự điểm này.

Hơn nữa sau khi chuyện này lan ra ngoài, người ngoài sẽ nói anh thế nào đây? Họ không nói anh đại nghĩa diệt thân, mà chỉ nói anh lạnh lùng vô tình. Những điều này Lâm Thiên đều biết cả, nhưng anh vẫn muốn tự mình đề trình lên cục cảnh sát, để pháp luật trừng trị Lâm Nguyên Tài.

“Mấy chứng cứ này chỉ cần gửi nặc danh là được rồi, không cần tự mình đứng ra, nếu không người trong nhà sẽ chỉ trích em.” Biết được dự định của anh, Phó Tinh Hà liền ngăn cản.

Lâm Thiên lắc đầu, những tia do dự không đành lòng đều lụi đi, “Không ai chỉ trích em đâu, họ sẽ chỉ cảm thấy bất an, e ngại em, sợ tiếp theo em sẽ xuống tay với họ.”