Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 61: Năm ngoái tới năm nay




Tam bội nhiễm sắc thể 21 là rối loạn nhiễm sắc thể dẫn tới bị bệnh tật, cũng đồng nghĩa so với người bình thường thì có nhiều hơn một nhiễm sắc thể số 21. Những người bị bệnh down thường gặp, mặt phẳng, dậy thì chậm, cũng chỉ sống được tới 21-24 tuổi. Đây là căn bệnh khá thường gặp khi nhiễm sắc thể của thai nhi có vấn đề dị thường, hiện không có bất cứ phương án trị liệu nào.

Thường thì bệnh viện sẽ kiến nghị bỏ thai.

Lâm Thiên nhận được tin, lúc Tần Vận hay tin từ bác sĩ liền suy sụp, qua điện thoại, bác sĩ uyển chuyển hẹn bà đi trích nước ối, nhỡ thai nhi vẫn tốt thì sao?

Chỉ là khả năng này thực sự rất thấp, Tần Vận mất nửa buổi mà vẫn không thể chấp nhận tin này.

Lâm Thiên không biết Tần Vận quyết định thế nào, nhưng Tần Vận cũng không hẹn đi trích nước ối hay đi phá thai, giám sát viên trong biệt thự nói tới ngày hôm sau thì Tần Vận bình thường trở lại, bà vẫn dưỡng thai như thường lệ, giống như một người không liên quan, dường như chưa từng nhận được điện thoại của bác sĩ.

Bác sĩ kiến nghị bà đi trích nước ối, nhưng ai cũng biết, tỉ lệ xét nghiệm DNA không xâm lấn gặp sai sót là rất nhỏ, cho nên lần này có đi trích nước ối hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn, dù thế nào Tần Vận cũng đã quyết định sinh ra đứa bé này.

Bấy giờ bà đã không thể quản được Lâm Hàn Hải, Lâm Hàn Hải xin lỗi bà, dỗ dành bà, mua quà cho bà, nhưng ngày hôm sau vẫn ra ngoài như thường. Lá gan ông mỗi lúc một lớn, thậm chí còn thản nhiên để lại dấu hôn trên cổ, còn có mùi nước hoa phụ nữ trên người. Ông thường về nhà vào đêm khuya, hoặc là buổi sáng ngày hôm sau.

Bởi đã ra quyết định này, nên Tần Vận tạm thời bỏ qua cho Lâm Hàn Hải, cũng không còn quản ông ngày nào cũng đi chơi bời lêu lổng. Bà cũng không nói cho Lâm Hàn Hải chuyện khám thai gặp vấn đề, nếu Lâm Hàn Hải biết rồi, nhất định sẽ muốn dẫn bà đi phá thai.

Lâm Thiên kể cho bác sĩ Phó kết quả khám thai của Tần Vận, cũng kể bà coi như chẳng xảy ra chuyện gì, dường như dự định sinh đứa bé kia ra, hơn nữa quyết định sinh đứa con này ra dường như cũng không quá khó khăn.

Phó Tinh Hà là người ngoài, chuyện mà đến Lâm Thiên còn cảm thấy khó hiểu, hắn càng không rõ uẩn khúc trong đó, “Có lẽ mẹ em thực sự thích đứa bé này, muốn sinh đứa bé này ra, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.” Hắn an ủi.

“Nhưng bà ấy không thích em, sao có thể thích đứa bé trong bụng được.”

Trọng điểm câu kia của Lâm Thiên nằm ở vế trước, Phó Tinh Hà hiểu được, “Bà ấy không thích em, anh thích em.”

Nhưng Lâm Thiên vẫn rất buồn bực, anh dụi dụi dầu trên bả vai Phó Tinh Hà mấy cái liền.

Nhìn Lâm Thiên ngày ngày bị dằn vặt bởi những chuyện này, có những khi ngủ chẳng được ngon giấc, Phó Tinh Hà rất đau lòng, nhưng đây là trách nhiệm làm con của Lâm Thiên, không thể trốn tránh.

Có điều Tần Vận có sinh đứa bé này ra hay không, có phá thai hay không, cũng không có liên quan gì mấy với Lâm Thiên, bà mà sinh, kết quả xấu nhất cũng chỉ là anh có thêm một đứa trẻ bị thiếu hụt về sinh lý mà thôi, mà người em này, Lâm Thiên không thể nuôi. Chỉ sợ sinh ra rồi, Tần Vận lại không cần nữa. Đây mới là điều mà Lâm Thiên lo lắng nhất.

Dù thế nào thì, cũng phải chờ đứa bé này sinh ra rồi nói sau.

Lâm Thiên thở dài thườn thượt, định tạm quên chuyện này đi, Phó Tinh Hà vỗ về tấm lưng anh, từ từ dỗ dành anh, không bao lâu sau, Lâm Thiên được hắn dỗ vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, trong lòng Lâm Thiên nảy lên suy nghĩ, chỉ Phó Tinh Hà mới là bến cảng chở che cho anh.

Cuối tháng năm, Lâm Thiên gọi điện cho cô Mẫn, nói anh muốn qua đó dùng bữa.

Hiển nhiên cô Mẫn rất hoan nghênh, cô còn hỏi bọn họ muốn ăn gì để cô đi mua đồ ngay.

“Ăn đồ nhà làm là ngon nhất rồi, mà cô đừng làm Phật nhảy tường, món đó kỳ công tốn sức quá.” Lâm Thiên nói trong điện thoại.

Cô Mẫn cười nói: “Đã lâu rồi hai đứa không đến, đương nhiên phải nấu gì phong phú mới được, thế chừng nào hai đứa qua? Tối hả? Để cô gọi lão Lư về.” Giáo sư Lư dạy ở đại học y, tuy rằng ông không làm phẫu thuật, nhưng vẫn rất say mê nghiên cứu, bận rộn đến mức chẳng để ý gì tới chuyện cơm nước, để lại cô Mẫn ở nhà một mình.

Lâm Thiên nói: “Đợi bác sĩ Phó tan tầm, em sẽ qua đón anh ấy, rồi đưa ảnh tới thẳng đây.”

Cô Mẫn ở bên đây nói được rồi, Lâm Thiên liền lái xe tới bệnh viện, đợi bác sĩ Phó tan làm.

Hôm qua anh đã bảo với Phó Tinh Hà rằng muốn tới nhà cô Mẫn dùng bữa. Phó Tinh Hà hỏi anh vì sao lại đột nhiên nhớ tới chỗ này, Lâm Thiên không nói nguyên nhân chính, có lẽ bác sĩ Phó quên mất rồi, tầm này năm ngoái, trong trí nhớ của Phó Tinh Hà, mới bắt đầu xuất hiện cái tên Lâm Thiên này, với Lâm Thiên mà nói, cuối tháng này là dịp rất đặc biệt. Nhưng anh lại chỉ bảo rằng anh nhớ cô Mẫn, muốn tới thăm cô.

Buổi chiều Phó Tinh Hà chỉ có một ca mổ, chẳng bao lâu thì xong, nhưng hắn có công việc cần bàn giao, Lâm Thiên chỉ có thể đi dạo từ từ trong bệnh viện, những lúc vắng người, Lâm Thiên thích đi đây đi đó, nhưng anh vừa ra hành lang thì nghe thấy bên trong cửa mơ hồ vang lên tiếng cãi vã. Nghe giọng là một nam một nữ, giọng nam trẻ hơn, Lâm Thiên không có hứng thú nghe trộm, anh đi ra ngoài, nhưng vẫn không tránh khỏi có đôi câu lọt vào tai.

“Mẹ à con đã nói với mẹ rồi, con không bị bệnh gì, sao cứ phải đưa con tới bệnh viện thế nhỉ, mà bệnh viện chính quy cũng chẳng có cái khoa này đâu, hơn nữa mẹ không nghe thấy bác sĩ vừa nói gì à? Con đây không bị bệnh, là trời sinh mẹ có biết không?”

Giọng nữ nói: “Không được, mày nhất định phải chữa cho mẹ, nếu để bố mày biết mày là đồng tính.. sao ông ấy chịu cho mày về nhà chứ.”

“Con không cần mấy đồng tiền dơ bẩn kia của công ấy, ông ấy có con trai rồi! Ông ấy không phải bố con!”

Người phụ nữ chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim: “A Chiêu! Sao con có thể..”

Câu tiếp theo Lâm Thiên không nghe rõ, anh quay trở về phòng làm việc của bác sĩ Phó, đúng lúc Phó Tinh Hà xong việc, hắn đổi lại thường phục, nắm tay Lâm Thiên đi ra khỏi bệnh viện.

Ở bệnh viện Phó Tinh Hà chẳng kiêng kỵ gì, hắn vẫn luôn thản nhiên nắm tay Lâm Thiên như vậy, đồng nghiệp nhìn thấy, bệnh nhân trông thấy, bọn họ phản ứng thế nào, hắn chẳng hề quan tâm.

Lúc ra khỏi thang máy, hai người ở hành lang đi ra, là một nam một nữ, lúc đi qua bên cạnh họ, Lâm Thiên nghe thấy người phụ nữ kia lẩm bẩm nói: “Giữa ban ngày ban mặt..” Có lẽ là đang ám chỉ họ, Lâm Thiên nhìn bóng lưng yểu điệu của người phụ nữ, ngạc nhiên cảm thấy thật quen mắt, giống như đã từng gặp qua.

Hơn nữa giọng nói cũng rất quen tai, hình như là hai người ban nãy anh thấy ở hành lang.

Hai mẹ con nhìn như hai chị em, người phụ nữ thoạt trông hẵng còn rất trẻ, hơn nữa lại rất đẹp.

Kế đó, đứa con ở cặp mẹ con kia quay đầu lại nhìn bọn họ một chút, cậu nhóc thoạt chừng hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, là kiểu rất thu hút các em gái.

Lâm Thiên mơ hồ nhớ lại, ban nãy người phụ nữ kia gọi cậu nhóc này là “A Chiêu”, mà cái cậu A Chiêu này, đầu tiên đưa mắt nhìn về phía Phó Tinh Hà, vừa thấy bác sĩ Phó liền không thể dời tầm mắt, sự ngạc nhiên hiện lên quá rõ ràng trong đôi mắt, lần đầu tiên Lâm Thiên gặp Phó Tinh Hà khi học cấp ba, cũng giống như cậu ta lúc này.

Chỉ là bác sĩ Phó vẫn chẳng hề tự giác, tự động che mình khỏi ánh mắt của những sinh vật ngoại lai, dù là ai thích hắn, thì cũng giống như đang lấy trứng chọi đá.

Thế rồi, ánh mắt A Chiêu chuyển sang Lâm Thiên đứng bên cạnh Phó Tinh Hà, từ đằng xa, cậu ta trông thấy rõ gương mặt Lâm Thiên, trong nháy mắt dường như nét mặt lộ ra vẻ kì quái.

Mà nét mặt kia lập tức bị thu lại, thậm chí Lâm Thiền còn chưa kịp nghiền ngẫm xem rốt cuộc cậu ta có ý gì, cậu ta từng gặp anh rồi sao? Cậu ta biết anh ư? Không đợi Lâm Thiên nghĩ rõ, hai mẹ con kia đã biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Thật kỳ lạ, Lâm Thiên tìm tòi trong ký ức người này, nhưng dù thế nào cũng chẳng thể tìm được ra, anh tin chắc chắn mình không biết cậu thanh niên trẻ tuổi nào tên “A Chiêu”.

Chân mày anh khẽ chau lại, Phó Tinh Hà nghiêng đầu nhìn anh, hỏi anh có chuyện gì vậy.

Lâm Thiên lắc đầu, nói: “Em thấy một người.” Lâm Thiên không cảm thấy đây là chuyện gì to lớn cả, có lẽ người kia vừa gặp đã mến Phó Tinh Hà, lại thấy anh đứng bên cạnh hắn, nên ngạc nhiên mà thôi.

Vì sao lại ngạc nhiên ư? Bởi Lâm Thiên và Phó Tinh Hà không giống cái nhìn của mọi người về đồng tính, hai người đều có vẻ là 1 ở với nhau, sao không kinh ngạc cho được? Trên thực tế, có không ít nhân viên cấp cao trong công ty lén lút đưa người cho anh, đều là mấy nam sinh thanh tú tiểu bạch thỏ, bọn họ đều cho rằng, đây là kiểu mà anh yêu thích. Nhưng chẳng thể nào nghĩ ra, Lâm Thiên lại ở cơ dưới.

Lúc đến nhà cô Mẫn, cô còn chưa bắt đầu xào rau, cô bưng một bộ ấm chén ra, nói: “Sợ ca phẫu thuật của Tiểu Phó kéo dài nên cô đợi hai đứa tới mới làm tiếp, tránh cho đồ bị nguội. Cô vào phòng bếp, trà ở tủ TV đó, Lâm Thiên thích uống gì thì pha nhá.”

“Cô ơi, chỗ cô còn Kim Tuấn Mi không?”

“Còn một ít, em xem giúp cô.”

Năm ngoái lúc Lâm Thiên tới, cô Mẫn pha trà cho anh và Phó Tinh Hà, cũng chính là loại Kim Tuấn Mi.

Cô Mẫn để trà trong ngăn kéo, có rất nhiều loại trà, Lâm Thiên cũng mang nhiều loại trà tới cho cô. Mỗi lần khách tới nhà, cô Mẫn sẽ hỏi khách thích uống trà gì, sau đó lấy trà tốt nhất của mình ra để mời khách.

Lâm Thiên có học một chút kiến thức pha trà, bộ pha trà tinh xảo, mà động tác pha của anh cũng rất đẹp mắt.

Phó Tinh Hà chăm chú dõi theo anh, trong đôi mắt lóe lên tia sáng.

Châm trà nhỏ bé tinh xảo, chứa những sợi trà vàng óng, bên trong bộ pha trà tử sa, nước trà vàng óng ánh trong veo tựa màu hổ phách, sắc trà này được gọi là Kim Tuấn Mi.

Lâm Thiên đưa trà tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tinh Hà, cũng trông thấy hắn đang chăm chú nhìn anh.

“Anh à…”

Ánh mắt của Phó Tinh Hà khác với những người khác, đồng tử mắt đen thẫm, con ngươi lớn hơn người bình thường đến mấy lần, trong đôi mắt người thường chỉ là hai chấm đen nho nhỏ, hắn thì khác, ánh mắt hắn sâu hút tựa như hai dải ngân hà, giống như tên của hắn. Thế nhưng bình thường, đôi mắt hắn thâm trầm nội liễm, tựa như bóng đêm đen đặc. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Lâm Thiên lúc này, khác với bình thường, chỉ những khi Phó Tinh Hà hôn anh, Lâm Thiên mới có thể trông thấy tia nhìn sáng rỡ ẩn sâu trong đôi mắt hắn.

Ngón tay Phó Tinh Hà giữ lấy tách trà, bờ môi chạm lên mép tách, nhấp một ngụm Kim Tuấn Mi, đoạn nói: “Lâm Tiểu Thiên, em tận lực tới chỗ cô Mẫn, hỏi cô có Kim Tuấn Mi không, có phải bởi vì tầm này năm ngoái,” Hắn nhìn về phía Lâm Thiên, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Là lần đầu tiên anh gặp em không.”

“Đối với em mà nói đây là một ngày đặc biệt, mà với anh nó lại càng đặc biệt hơn, Lâm Tiểu Thiên, có phải em cho rằng anh đã quên rồi không?”

“Em…” Lâm Thiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Bởi anh vốn không để tâm tới mấy chuyện này mà, em cứ đinh ninh rằng…”

“Đừng nghĩ như vậy, anh vẫn luôn để tâm tới em mà.” Những suy nghĩ trong Lâm Thiên, dù anh có không nói, Phó Tinh Hà vẫn có thể đoán được.

“Ầy..” Gương mặt Lâm Thiên lại đỏ lên, anh hỏi: “Trà có ngon không ạ?”

Phó Tinh Hà gật đầu, để Lâm Thiên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Bởi có người lớn ở nhà, cho nên hai người cũng không làm gì không hợp quy củ, chẳng bao lâu sau, cô Mẫn bưng thức ăn nóng hổi từ bếp ra.

Đều là mấy món đồ ăn nhà thông thường, nhưng mùi vị rất ngon, trước đây bởi Phó Tinh Hà quá bận rộn, không có thời gian chú ý tới ăn uống, cho nên thường qua nhà cô Mẫn, cơm cô Mẫn nấu với hắn mà nói, cũng coi như cải thiện đời sống, nhưng giờ hắn đã quen tay nghề của Lâm Thiên rồi, ăn đồ người khác làm, đều có chút cảm giác không vừa lòng.

Sau khi ăn xong, hai người ở lại nói chuyện với cô Mẫn lâu thật lâu, giáo sư Lư tuy bây giờ đã ngoài sáu mươi, nhưng vẫn rất bận rộn, từ lúc cô Mẫn về hưu, thường chỉ một mình bận bịu trong nhà, nhưng cô chưa bao giờ oán giận giáo sư Lư, kể từ khi quyết định lấy Lư Hán Thành, cô đã biết cuộc sống sau này sẽ như vậy.

Trong lòng cô Mẫn vẫn luôn tự hào về nghề cứu sống người khác của thầy Lư.

Lúc rời khỏi nhà cô Mẫn, đã là chín giờ tối.

Nhà cô đi qua một con đường lớn trồng những rặng cây ngô đồng, rất ít xe cộ đi qua, đêm hè yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy mỗi tiếng ve râm ran gọi hè.

Mùa hè ở Hỗ thị chẳng thể nóng được, buổi tối lại càng mát hơn, không biết gió biển từ đâu mơn man thổi tới, nếu ban ngày quá oi ả, tối đến sẽ đổ mưa. Ngày hôm sau nhiệt độ lại hạ xuống, có vài người ra đường thậm chí còn phải mặc áo khoác phòng lạnh.

Tính ra thì, Phó Tinh Hà quen Lâm Thiên được một năm, một năm này, hắn có thể thấy rõ tình cảm của Lâm Thiên dành cho mình, thể như một loại thuốc bắc, có tính hàn, lại mang theo vị đắng, nhưng cũng có chút ngọt ngào, tản ra mùi hương thơm ngát, theo thời gian mà lắng đọng khắc sâu trong cơ thể. Tháng năm đằng đẵng cũng chẳng thể khiến hương thơm này nhạt mùi. Mà ngược lại đến một thời điểm nào đó, nó như muốn bùng lên, cháy rực tựa những bông pháo hoa rực rỡ.

Mà tình cảm của Phó Tinh Hà dành cho Lâm Thiên, tựa như một loại độc dược lâu năm, từ lúc mới bắt đầu có hảo cảm tới bây giờ, là quá trình mà độc tính dần dần khuếch tán, càng ở bên Lâm Thiên, loại độc tính này lại càng khắc sâu, bén rẽ nảy mầm trong lòng Phó Tinh Hà, càng lâu lại càng thêm kiên cố.

Trước giờ Phó Tinh Hà chưa từng có cảm giác sâu sắc như vậy, vừa về tới nhà, hai người đã ôm hôn nhau, Phó Tinh Hà đè anh lên tường, có đôi khi hắn rất thô bạo, nhưng cũng có những khi lại rất đỗi dịu dàng.

Ngày hôm nay hắn cũng dịu dàng như vậy, muốn nhấn chìm Lâm Thiên trong sự dịu dàng của mình. Bờ môi Phó Tinh Hà nhẹ nhàng mơn man trên gương mặt anh, hôn hôn nơi này một lúc, lại thơm thơm nơi kia một hồi, Lâm Thiên nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận đôi môi Phó Tinh Hà triền miên trên gương mặt mình, rồi lưu luyến chuyển tới sau vành tai.

Vành tai Lâm Thiên thấy thật nhột, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, anh ra sức ôm lấy Phó Tinh Hà, quen tay cởi thắt lưng của hắn ra.

Phó Tinh Hà vừa hôn anh, vừa cảm nhận tự đáy lòng, Lâm Thiên là máu mủ thân thiết nhất của hắn.

Hắn muốn cùng anh trải qua những tháng ngày tĩnh lặng bình thường, cứ như vậy tới cuối đời.

Lâm Thiên cởi quần Phó Tinh Hà xuống, lại bắt đầu cởi quần mình. Động tác anh nóng vội, nhịp thở cũng nặng nề.

“Lâm Tiểu Thiên..” Ngón tay Phó Tinh Hà nhẹ nhàng gãi cằm anh.

“Anh à..” Lâm Thiên nhìn hắn bằng ánh mắt mông lung, ngón tay Phó Tinh Hà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, từ chân mày xuống bờ môi mềm mại, sau đó ngón cái luồn vào miệng anh, Phó Tinh Hà dùng ngón tay cạy răng anh ra, ép anh phải ngẩng đầu lên.

Lâm Thiên ôm cánh tay hắn, lè lưỡi ra cuốn lấy ngón tay hắn mà cùng chơi đùa. Anh thích tay Phó Tinh Hà, càng thích ngậm chúng trong miệng. Anh vừa liếm, vừa nhìn chòng chọc Phó Tinh Hà, Lâm Thiên nghiêng đầu, ngâm nga một hồi dường như đang gọi anh ơi.

Lúc anh nỉ non tên hắn mang theo âm mũi thật khiêu gợi.

Ánh mắt Phó Tinh Hà dần dần tối sầm xuống, một tay hắn giữ lấy cằm anh, hôn lên bờ môi hé mở. Lâm Thiên miệt mài liếm ngón tay hắn, liếm đến mức đầu lưỡi tê rần. Mãi đến khi Phó Tinh Hà dễ dàng cạy mở hàm răng anh, hắn ngậm lấy đầu lưỡi Lâm Thiên, mút mát một hồi, Lâm Thiên liền phát ra những tiếng rên khe khẽ. Hắn tùy ý hoành hành trong cổ họng Lâm Thiên, đầu lưỡi Lâm Thiên chẳng thể di chuyển được nữa, bác sĩ Phó làm gì thì anh phản ứng lại. Cả người anh mềm như nước, chỉ có thể vươn tay ôm lấy bả vai bác sĩ Phó, tâm tư trôi tuột tận đâu.

Đến khi bờ môi Lâm Thiên bị hôn đến sưng đỏ, đôi mắt ướt át lúng liếng sắc nước, Phó Tinh Hà mới buông anh ra.

Lòng bàn tay hắn đặt trên bờ môi Lâm Thiên, giọng khàn khàn, “Có thích như vậy không?”

Lâm Thiên nhỏ giọng nói thích, “Anh dịu dàng em thích, mà anh thô bạo em cũng thích hết trơn á.”

Phó Tinh Hà hứng thú nói: “Thế em muốn dịu dàng hay thô bạo đây?”

Lâm Thiên vùi mặt vào bả vai hắn, nhẹ giọng nói: “Đều thích cả, anh à.. anh làm gì em cũng được hết á.”

Có câu này của anh, Phó Tinh Hà thực sự quấn lấy anh cả đêm, hắn như một chú ngựa hoang không biết mỏi mệt, Lâm Thiên cảm giác như mình bị bác sĩ Phó làm hỏng rồi, chỗ nào cũng hỏng hết.

Chuông báo vang liên, Lâm Thiên tắt tiếng chuông inh ỏi đi, anh dụi dụi mắt, không muốn dậy.

Năm phút sau, chuông báo thức lại vang lên, hôm nay Phó Tinh Hà phải đi làm, anh chợt nhớ ra. Lâm Thiên đang định ngồi dậy, lại bị Phó Tinh Hà đè lại, “Đừng dậy, ngủ một lát đi.”

Lâm Thiên vẫn còn ngái ngủ mà nhìn hắn, “Anh, hôm nay anh phải đi làm mà? Em dậy nấu cho anh nha.” Anh còn chưa tỉnh ngủ, Phó Tinh Hà thích giọng mũi mềm mại của anh, cứ như đang làm nũng vậy.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, nói: “Anh chỉ biết làm sandwich thôi.”

“Thế anh ăn sandwich là đủ rồi à? Để em dậy nấu chút cháo cho anh nhé.” Lâm Thiên nghiêng đầu.

“Đừng động đậy,” Phó Tinh Hà lấy tay che mắt anh lại, bờ mi Lâm Thiên nhẹ nhàng trượt trong lòng bàn tay hắn, Phó Tinh Hà tiếp lời: “Nghe lời anh, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Lâm Thiên lắc đầu ôm cánh tay hắn lại ngồi dậy, “Anh à, so ra thì anh mệt hơn em mới đúng chứ, anh làm việc, còn em chỉ hưởng thụ thôi mà, anh đi ngủ thêm đi.”

Phó Tinh Hà nheo mắt lại, “Anh không mệt.”

Buồn cười, nếu như làm một buổi tối đã thấy mệt, sao hắn có thể lên chức chủ nhiệm khoa ngoại?

Lâm Thiên biết mình nói sai rồi, liền lè lưỡi một cái.

Đôi mắt Phó Tinh Hà tối sầm lại, “Thu lưỡi lại đi.”

Lâm Thiên ngoan ngoãn thu lưỡi vào trong miệng, Phó Tinh Hà đè anh xuống giường, chỉ nói một tiếng: “Ngủ đi.”

“Thế thì.. buổi trưa em mang cơm qua cho anh nhé.”

“Không cần đâu,” Giọng hắn từ phòng vệ sinh vọng ra, “Buổi trưa anh về, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.”

Phó Tinh Hà đi được không bao lâu, Lâm Thiên mơ màng ngủ một lúc, sau đó thì tỉnh dậy. Lúc rửa mặt, anh đứng trước gương, nhìn trên người mình in đầy dấu vết. Phó Tinh Hà vốn chẳng nể tình gì, hắn đánh dấu chằng chịt lên cơ thể anh. Đặc biệt là ở ngực, Lâm Thiên cảm thấy không thể nhìn được. Dù anh có mặc quần áo vào, thì trên cổ vẫn in dấu lớn.

Lâm Thiên sờ sờ gò má mình, lại sờ sờ cái mông, thầm nghĩ sao bác sĩ Phó nhà mình lại cừ đến thế.

Thế mới biết, bác sĩ khoa ngoại quả là bác sĩ khoa ngoại, đâu có giống như phàm phu tục tử, hóa ra trước kia bác sĩ Phó vẫn chưa phóng túng hết thể lực. Cũng may mà thể lực anh cũng không tệ, dù làm đến mức nào cũng không đến nỗi lăn đùng ra ngất xỉu.

Buổi sáng, Lâm Thiên nhận được điện thoại từ cục trưởng Hà ở cục hải dương, ông vẫn vô cùng khách sáo, hàn huyên đôi câu mới vào vấn đề chính, “Sếp Lâm à, tôi đã đi hỏi đội trưởng Trịnh ở cục giám sát hàng hải rồi, cậu ta nói không có lệnh đi tuần tra hải vực chỗ cậu, là cái tên Hồng Uy Long kia tự chủ trương, có phải cậu đã vô tình đắc tội tên đó rồi không?” Ông dè dè dặt dặt hỏi.

“Trước đấy tôi còn không biết tới người này.”

Cục trưởng Hà cười ruồi một tiếng, trong lòng thầm nghĩ người kia không thể vô duyên vô cớ đi gây sự với cậu được, ai có đầu óc cũng biết vịnh Thanh Hải là địa bàn của cậu, ai lại ngu ngốc chạy đi chọc giận cậu chứ?

“Tôi đã nói với đội trưởng Trịnh bên kia rồi, bảo cậu ta sai Hồng Uy Long đi làm chuyện khác, sẽ không tiếp tục tới tuần tra chỗ hải vực của cậu, cản trở quá trình thi công của cậu nữa.”

Lâm Thiên cất tiếng cảm ơn, cục trưởng Hà tiếp lời: “Phải rồi, cái cậu Hồng Uy Long này, hình như bồ của cậu ta mới tới làm việc trong tập đoàn Anh Thái của cậu. Có điều đây là tin ngầm thôi, tôi cũng không rõ đây có phải sự thật không nữa, không biết có liên quan gì hay không.”

Nhưng cũng may mà có manh mối này, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả điều tra thôi, chỉ là một trưởng khoa ở cục giám sát hàng hải thôi mà, gan gì mà to thế? Dù có hậu thuẫn đi chăng nữa, cũng không thể vô duyên vô cớ xảy ra chuyện này, chỉ sợ có người đứng sau bày mưu tính kế. Lâm Thiên cho rằng, trong chuyện này còn nhiều uẩn khúc.

Cùng ngày hôm đó liền có kết quả điều tra, bồ của cái người trưởng khoa này vừa mới ra trường, đúng thật là tới Anh Thái làm việc, còn ở một phòng màu mỡ rất cạnh tranh. Phải biết một sinh viên vừa mới ra trường không thể nào vào công ty họ, cửa công ty họ cao như vậy, đầu óc trưởng phòng nhân sự có vấn đề mới có thể cho một sinh viên mới ra trường vào làm? Nhất định trong đó có ẩn tình. Anh đặc biệt gọi điện hỏi bên nhân sự, lúc bấy giờ Lâm Thiên mới biết, nhân viên kia là do bác cả Lâm Nguyên Tài đặc biệt phê chuẩn cho vào.