Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 60: Hội chứng Down




“…Vâng.” Lâm Thiên gật đầu, trong đôi mắt toát lên tia nhìn bất an khó lòng nhận ra.

Phó Tinh Hà hỏi: “Em thích trẻ con à?”

Lâm Thiên gật đầu, không kiềm chế được mà nắm chặt bàn tay hắn.

“Quá phiền toái.” Phó Tinh Hà nhìn vào đôi mắt anh, gạt phăng đề nghị kia: “Lâm Thiên, giữa chúng ta không cần người khác, dù là con cái cũng không được.”

“Anh không phân tâm ra yêu người khác được đâu.” Hắn nói.

Lâm Thiên hoảng hốt nhìn hắn, trong lòng vừa mất mát lại vừa cảm động. Quả nhiên bác sĩ Phó không thích trẻ con, có phải đối với hắn mà nói, anh là người ngoài chen chân vào trong cuộc sống của hắn, khiến hắn phải bỏ ra rất nhiều thời gian để bao dung anh hay không? Mà sự bao dung này, chỉ dành cho anh thôi. Đối với người khác, Phó Tinh Hà không đủ kiên nhẫn như vậy.

Hắn có thể chấp nhận Lâm Thiên như vậy, là bởi ngay từ đầu Lâm Thiên đã vô cùng bao dung bản thân, còn hắn ngược lại được cưng chiều, Lâm Thiên không có thái độ gì, chuyện gì cũng theo ý hắn, mà Phó Tinh Hà có rất nhiều tật xấu, muốn tìm một người có thể chấp nhận hết các tật xấu của hắn rất khó.

Đường núi dốc, xe đi mà xóc nảy.

Phó Tinh Hà vươn tay ra sau gáy anh, ôm lấy vai anh thấp giọng nói: “Anh chỉ cần một mình em là đủ rồi, em hiểu ý anh chứ.”

Lâm Thiên tựa đầu lên cánh tay Phó Tinh Hà, bởi vì dọc đường xóc nảy mà cơ thể anh cứ lắc lư, đầu cứ nghiêng trái đảo phải như đồng hồ quả lắc, Lâm Thiên gật đầu, bởi đong đưa như vậy mà trông có vẻ không rõ ràng.

Anh khẽ nói: “Anh à, anh biết mà.. em chỉ muốn có con của anh thôi, thực ra em, em cũng không thích trẻ con.”

Phó Tinh Hà khẽ cười một tiếng, “Nói dối, rõ ràng hôm nay em chơi vui như vậy.”

“Đó là bởi mấy bé ấy đáng yêu mà, chứ như mấy ông anh họ em ý, từ nhỏ đã khiến người ta ghét rồi, em chả thích.” Lâm Thiên mạnh miệng phản bác.

“Anh cũng thích người ngoan,” Phó Tinh Hà nghiêng đầu sang một bên, bờ môi nhẹ nhàng rơi xuống mép trán anh, giọng nói trầm ấm, “Giống như em vậy.”

Gương mặt Lâm Thiên đỏ lên, mỗi khi bác sĩ Phó nói lời yêu thương, cả người anh như bị thiêu cháy.

Chỉ là xe đi tới Đan Sơn không phải chiếc xe dài như bình thường, mà là một chiếc thấp và bình thường hơn, giữa tài xế và người ngồi đằng sau cũng không có vách chắn, ông chủ và người đàn ông ở phía sau làm gì, lão Ngô ngồi phía trước đều nghe thấy rõ rành rành.

Không phải ông chưa từng thấy sếp Lâm ở chung với anh Phó đây, nhưng bình thường ông lái xe, phía sau tách ra, bởi vậy nên rất hiếm khi trông thấy họ ở phía sau làm gì, hơn nữa anh Phó này cũng rất hiếm khi ngồi xe ông, số lần lão Ngô thấy hắn cũng không nhiều.

Bây giờ trông thấy, mới hãi hùng khiếp đảm.

Trước kia lão Ngô cho rằng, người như sếp Lâm, lúc yêu đương nhất định sẽ chiếm vị trí chủ động, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại. Có điều ngẫm lại cũng phải thôi, bởi vì cái bác sĩ Phó này, thoạt trông cũng chỉ là người chủ động, bảo anh ta đi e ấp, chỉ e còn khó hơn lên trời.

Lão Ngô mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ngó lơ mọi động tĩnh phía sau.

Lúc xe chạy xuống đường cái, Lâm Thiên đã vùi mặt vào hốc cổ bác sĩ Phó, thi thoảng lại phát ra những tiếng mút chùn chụt.

Bàn tay Phó Tinh Hà giữ sau đầu anh, năm ngón tay luồn qua kẽ tóc, hắn liếc nhìn lão Ngô đang lái xe chăm chú phía trước, ghé vào bên tai Lâm Thiên nói: “Nè, Lâm Tiểu Thiên, mai anh còn phải đi làm.”

Đầu lưỡi ấm áp của anh liếm qua yết hầu hắn, giọng trầm thấp, “Anh à, em sẽ nhẹ một chút.”

Phó Tinh Hà ừ một tiếng, “Đừng quá càn rỡ.” Hắn duỗi chân ra, Lâm Thiên liền nằm nhoài lên người hắn.

Có câu này rồi, Lâm Thiên không dám dùng sức hút nữa, chỉ dám vươn lưỡi ra liếm tới liếm lui trên cổ hắn, anh liếm yết hầu hắn, liếm động mạch chủ, xương quai xanh. Nếu không phải cổ áo ngăn cản, Lâm Thiên còn muốn vùi đầu vào lồng ngực hắn mà gặm cắn.

Lão Ngô lái xe ngồi phía trước đã chết lặng, đêm khuya, cuối cùng xe cũng lái về Hỗ thị.

Lão Ngô đưa hai người tới dưới nhà, sau đó lại lái xe đi.

Đêm đầu hạ, khóm hoa hồng dưới tầng bắt đầu tỏa hương, mùi thơm nức cả mũi. Những bụi cây xào xạc, dường như có cơn gió nhẹ thổi qua, hoặc có vi sinh vật nào mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Rõ ràng chỉ vừa mới vào hạ, nhưng Phó Tinh Hà lại cảm thấy đêm nay thật khô nóng.

Lúc ở trên xe, Lâm Thiên sờ soạng khiến hắn động tình, cả tay lẫn miệng đều không thành thật, ở chỗ tài xế không thấy, Lâm Thiên lén lút mò tay vào bên trong quần hắn.

Lâm Thiên xoa xoa mấy lần, dựa người vào vai hắn khẽ cười, nói sao mới hôn có mấy cái anh đã cứng rồi.

Sao Phó Tinh Hà có thể nhịn được cơ chứ, hắn đã muốn làm anh ngay tại chỗ luôn rồi, nếu như chỉ có hai người họ thôi đã đành, đằng này phía trước còn có chú tài xế hơn bốn mươi, dù cho chú có giả vờ câm điếc, thì cũng không thể làm như vậy.

Vừa vào trong nhà, Phó Tinh Hà đã bắt đầu cởi quần áo, Lâm Thiên còn chưa cởi tất đã bị Phó Tinh Hà đẩy lên giường.

Hắn nhịn cả dọc đường, đến bước dạo đầu cũng không làm, nâng hai chân Lâm Thiên lên, chẳng bao lâu sau đã khiến Lâm Thiên thở hổn hển, cả người ướt nhẹp, Phó Tinh Hà bôi một ít thuốc bôi trơn liền tiến vào.

Lâm Thiên thỏa mãn thở hắt một tiếng, cảm thấy vừa trướng lại vừa đầy, dưới hạ bộ có cảm giác ê ẩm căng trướng, đôi chân vô lực mở ra.

Bữa nay Phó Tinh Hà vô cùng mạnh mẽ, cũng hết sức thô bạo, Lâm Thiên nằm trên giường, Phó Tinh Hà hôn xuống gáy anh, đầu lưỡi đảo qua tai anh, ngậm lấy vành tai, giọng nói bởi vì vận động mà có vẻ khàn khàn gợi cảm: “Muốn con của anh, có giỏi thì em tự đẻ đi.”

Gương mặt Lâm Thiên ướt nhẹp mồ hôi, chóp mũi cũng rịn mồ hôi hột, lắc đầu nói: “Em không muốn có con, em muốn anh, anh bắn vào, bụng em liền to.”

Lần này đổi lại là Phó Tinh Hà ngạc nhiên, hắn khựng lại một giây rồi bật cười, cậu chàng Lâm Tiểu Thiên này, đúng là cái gì cũng dám nói, thật không biết giữ mồm giữ miệng, thế nhưng so với lần đầu tiên, như này đã khá hơn nhiều rồi.

Xong việc đã là nửa đêm. Sáng hôm sau, Phó Tinh Hà đi tới bệnh viện, Lâm Thiên cũng ở nhà nghỉ ngơi, từ khi công ty mời CEO, bây giờ anh vô cùng rảnh rỗi, ngoại trừ có những lúc công ty mở tiệc ra, cũng chỉ còn sót lại vài hạng mục đầu tư cá nhân. Lâm Thiên thích mấy thứ sáng tạo gì đó, cũng thích những thứ khoa học kỹ thuật, chỉ cần là hai loại hạng mục này, anh cảm thấy có tương lai liền đầu tư.

Mà mắt nhìn của anh vẫn luôn rất chuẩn, rất hiếm khi đầu tư bị lỗ. Thế nhưng anh cũng không sợ lỗ, lấy tiền để cho những người trẻ tuổi có ước mơ làm nghiên cứu, để họ thực hiện được những suy nghĩ hoài bão muôn hình vạn trạng, lại tập trung vào xã hội.

Dù có không nhận được hồi báo tương ứng, Lâm Thiên cũng không cảm thấy uổng phí. Mà sự thực chứng minh, mắt nhìn của anh xưa nay chưa từng sai lầm, đó giờ rất ít khi Lâm Thiên xem rốt cuộc mình có bao nhiều tiền, anh chỉ biết với rất nhiều người mà nói, đó là một con số trên trời.

Dù cho tập đoàn Anh Thái có phá sản anh cũng là một đại phú ông.

Tuy bây giờ anh không ở công ty, nhưng ở cuộc họp hôm trước dọa gà giết khỉ, uy hiếp lòng người, khiến không ai còn dám làm càn.

Mặc dù Lâm Thiên đang giữ bác cả, còn lục soát trong nhà bác cả Lâm Nguyên Tài một lượt, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Trong két sắt của bác cả ngoài tiền mặt và vàng thỏi ra thì không có gì, Lâm Nguyên Tài là một người rất cẩn thận, sẽ không để bất cứ chứng cứ có thể uy hiếp tính mạng mình ở nhà.

Hơn nữa trong nhà ông còn có một lò thiêu, tất cả các văn tự chứng cứ đều đã bị ông đốt thành tro tàn, có lẽ ông đã biết trước được Lâm Thiên chuẩn bị đối phó với mình, cho nên ngay cả số liệu trong máy vi tính cũng đã bị thủ tiêu.

Trắng tay ra về như vậy, nhưng Lâm Thiên cũng không rầu rĩ, người phạm tội dù có che giấu cỡ nào, đều sẽ lộ ra sơ hở, không có tội phạm nào hoàn hảo mà không để lại bất cứ dấu vết nào cả.

Lâm Thiên suy đoán, bí mật không thể nói giữa bác cả và ông này, nhất định là Lâm Nguyên Tài đã phạm tội tày đình nào đó, nên mới khiến ông cụ đến chết vẫn còn ôm hận, lại không chịu nói cho bên ngoài. Hơn nữa bí mật này còn chạm vào vảy ngược của ông, nếu không vì sao đến chết ông vẫn còn đau đáu như vậy.

Trong lòng anh có một suy đoán mơ hồ, nhưng không dám khẳng định đây là thật. Chỉ sai người đặt máy ghi hình và thiết bị nghe lén loại nhỏ vào trong nhà bác cả, nếu như suy đoán của anh là thật, vậy chuyện này hay đây.

Xử lý xong chuyện này, Lâm Thiên mới có tâm tình đi quản chuyện của Lâm Hàn Hải và Tần Vận. Tuy Lâm Hàn Hải đã xin lỗi Tần Vận, còn khép nép dỗ dành, nhưng hai người vẫn không tránh khỏi chiến tranh lạnh. Dù sao Tần Vận cũng là phụ nữ đã có thai, tính khí bà thất thường, cũng không thể khống chế cảm xúc của mình, không thể khoan dung cho Lâm Hàn Hải giống như trước đây. Nhưng suy cho cùng, Lâm Hàn Hải đã không còn coi trọng và yêu thương bà như đã từng nữa.

Trước đây Lâm Hàn Hải không dám ra ngoài làm loạn, là bởi vì bị ông cụ uy hiếp, nhưng bây giờ thì khác. Từ khi ông cụ qua đời, trái tim ông liền buông thả, một người ham hưởng thụ, sao có thể ở nhà ngày ngày hầu hạ Tần Vận, để bà trút giận được? Trong lòng ông thầm nghĩ, nếu Tần Vận còn làm loạn nữa, ông sẽ đá bà ra khỏi nhà họ Lâm, người đàn bà này thích gì, ông còn không rõ hay sao, bà yêu Lâm Hàn Hải ông ư? Không, người đàn bà này yêu tiền, cùng với thân phận phu nhân Lâm này.

Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, nhưng trong lòng Tần Vận vẫn nghĩ xem làm thế nào để xoay chuyển Lâm Hàn Hải, bà muốn giữ lấy trái tim của Lâm Hàn Hải, nhưng lúc này bà là một phụ nữ có thai, đương nhiên không thể sánh với những cô gái trẻ tuổi xinh xắn. Tần Vận nhẹ nhàng vuốt bụng, bà cảm thấy đứa con trong bụng đang đá mình. Lấy gì để giữ đây? Đương nhiên là lấy đứa con ra rồi, đợi đến khi con được sinh ra, Lâm Hàn Hải còn không chịu ngoan ngoãn về nhà sao?

Bà âm thầm tính toán, Lâm Thiên không thân với cha mình, đương nhiên Lâm Hàn Hải muốn có một đứa con thân với mình hơn. Tần Vận nghĩ tới đây, khóe môi lại cong lên, trong lòng thầm rủa ả hồ ly tinh kia, trẻ tuổi thì sao chứ? Không sinh được con thì chẳng là cái thá gì. Cho rằng ông ta yêu mi thật sao? Ông ta chỉ yêu thân thể kia thôi, ngoài thân thể ra, Tần Vận cho rằng không ả đàn bà nào có thể làm lung lay địa vị vợ chính thức của bà.

Buổi trưa, Lâm Thiên mang cơm hộp đi tới bệnh viện, anh đợi ở cửa phòng làm việc của bác sĩ Phó một lúc, Phó Tinh Hà ra khỏi phòng giải phẫu.

Lâm Thiên mang cơm vào phòng nghỉ, anh mở hộp ra, nói: “Hoa hòe bên sông nở rộ, em đi hái một ít, làm canh trứng hoa hòe, còn có món này nữa, này là hoa hòe chưng, đây là sủi cảo hoa hòe, đây là cơm hoa hòe thịt băm…” Lâm Thiên cứ giới thiệu món này món kia, Phó Tinh Hà ăn một ít cơm, nói: “Đây là tiệc hoa hòe đó à?” Đây vẫn là lần đầu tiên Phó Tinh Hà ăn mấy món làm từ hoa hòe, có phần mới mẻ, Lâm Thiên hỏi hắn vị thế nào, hắn gật đầu nói: “Em nấu ngon cả.” Nói rồi hắn gắp một miếng sủi cảo, chấm vào đĩa dấm, cắn một miếng, cất lời khen tự đáy lòng: “Cái này cũng ngon nữa.”

Hơn nữa mấy món Lâm Thiên làm, không chỉ ngon mà anh cũng rất chú trọng về hình thức, vừa nhìn vào là đã muốn ăn ngay, bấy giờ Phó Tinh Hà hoàn toàn bị Lâm Thiên nuôi đến kén chọn, hắn giống như một chú sư tử trước giờ chỉ ăn cỏ, giờ được nếm vị thịt, bảo hắn quay về ăn cỏ, còn lâu hắn mới chịu. Cũng bởi vậy nên bây giờ Phó Tinh Hà về cơ bản không còn đi tới chỗ cô Mẫn nữa, cô Mẫn và thầy Lư biết hắn bận công việc, lại còn phải yêu đương, nên cũng rất hiếm khi tới quấy rầy hắn.

Có những khi cô Mẫn lo Phó Tinh Hà ăn uống không đầy đủ, bèn gọi điện thoại hỏi han hắn, lần nào Phó Tinh Hà cũng nói: “Có Lâm Thiên rồi, Lâm Thiên nấu ăn ngon lắm.” Lần nào hắn cũng trả lời như vậy, nhưng cô Mẫn thì không mấy tin, Lâm Thiên là một đại thiếu gia, biết nấu ăn đã là khá lắm rồi, còn nấu ngon được nữa sao? Cô không mấy tin vào tay nghề của Lâm Thiên, nhưng cảm thấy nói không chừng đây là tình nhân trong mộng hóa Tây Thi, có lẽ đồ ăn Lâm Thiên làm, lại vừa với khẩu vị của Phó Tinh Hà.

Tình yêu của tụi trẻ với nhau, cô Mẫn cũng không hiểu, có điều cô thấy bây giờ Phó Tinh Hà đang sống rất vui vẻ, nhiêu đó cũng đủ rồi.

Ăn cơm xong, Lâm Thiên và bác sĩ Phó cùng lên giường nghỉ ngơi, có lẽ Phó Tinh Hà đã thấm mệt, nên nhắm mắt lại liền ngủ say, hắn cũng không ngại nóng, duỗi tay ra ôm Lâm Thiên vào lòng. Lâm Thiên không ngủ, nhưng anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của bác sĩ Phó, liền lặng lẽ vùi đầu vào trong lòng hắn.

Buổi chiều, Phó Tinh Hà tiếp tục công việc, Lâm Thiên liền ở trong phòng nghỉ đợi hắn tan làm.

Đến ba giờ, Lâm Thiên nhận được tin nhắn từ cục trưởng Hà ở cục Hải Dương.

“Sếp Lâm, tối nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu dùng bữa.” Ông ta nói chuyện vô cùng khách khí.

Đương nhiên Lâm Thiên không có thời gian, anh phải ở bên bác sĩ Phó, nhưng anh cũng không từ chối, chỉ có thể nói: “Ây gù, ngại quá à, anh cũng biết trong nhà tôi có người mà, hôm nay tôi đã hẹn đi xem phim rồi.”

“Cái đó, cái đó.. vậy để hôm nào được không?” Cục trưởng Hà nói.

Lâm Thiên cười ha hả nói: “Hay là để thế này đi, anh có gì thì cứ nói thẳng, chúng ta là anh em với nhau cả, cứ nói qua điện thoại đi. Anh cũng bận mà tôi cũng có người quản, không cho tôi đi uống rượu.”

Cục trưởng Hà trầm ngâm một lúc, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Chuyện là thế này, thì đó, tháng sau là kỷ niệm ngày cưới của tôi với vợ, kỷ niệm mười năm, tôi muốn tặng bà ấy một món quà gì đó đặc biệt. Không phải cậu vừa mới nhận được quyền khai phá hải vực ở vịnh Thanh Hải hay sao? Mấy hôm trước vợ tôi đến cục, thấy có một hòn đảo trên bản đồ vệ tinh, hòn đảo này hình trái tim, mà cũng khéo, hòn đảo này nằm ở ngay trong phạm vi khai phá của vịnh Thanh Hải.” Cục trưởng Hà khẽ cắn răng, cũng biết không thể đòi hỏi, “Hay là như vậy đi, sếp Lâm cho tôi mượn hòn đảo này được không? Sau này có gì khó, anh em chúng ta giúp nhau.”

— — — Hòn đảo hình trái tim, Lâm Thiên nhớ tới hòn đảo đó, cũng không đáng giá bao nhiêu.

Nhưng hòn đảo này vừa khéo là hình trái tim, lúc khai thác, anh có bàn với phía công ty ET, nói muốn lấy hòn đảo này ra để thu hút. Nếu như cục trưởng Hà muốn mua bán với anh, đương nhiên Lâm Thiên không chịu bỏ hòn đảo này ra, nhưng ông ta lại chỉ nói là mượn.

“Hóa ra có chút chuyện này thôi à? Không thành vấn đề,” Lâm Thiên trầm ngâm nói, “Vịnh Thanh Hải bây giờ vẫn trong quá trình khai phá, hòn đảo này tạm thời không có đất dụng võ, hơn nữa chúng tôi đang cho chặn vùng biển này, người bình thường không vào được, vậy đi, để tôi xếp riêng cho anh một du thuyền, để anh và phu nhân có thể ngồi du thuyền tới giải sầu bất cứ lúc nào. Hòn đảo kia tôi cũng từng qua đó rồi, sinh thái vẫn còn rất tự nhiên, chỉ cần sắp xếp một chút là sẽ rất đẹp, nếu kỷ niệm ngày cưới được tổ chức tại đây, nhất định phu nhân Tôn sẽ rất hài lòng.”

Thực ra vợ ông ta nhìn trúng hòn đảo này, nhưng hòn đảo này có hình dạng đặc thù như vậy, sao Lâm Thiên có thể bán đi được. Hơn nữa bọn họ đều làm quan to, đừng nói có tiền để mua hay không, Lâm Thiên có chịu bán hay không, mà dù Lâm Thiên có đồng ý bán, ông ta cũng không dám bỏ tiền ra.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, sếp Lâm à, sau này có chuyện gì anh em có thể giúp nhau, nhất định tôi sẽ giúp cậu!” Cục trưởng Hà cảm kích nói.

“Đều là anh em với nhau cả, không cần khách khí đâu,” Lâm Thiên nói, “À phải rồi, cục trưởng Hà, tôi muốn hỏi thăm anh một chút, anh có biết trưởng khoa Hồng ở bên cục giám sát hàng hải không?”

“Cậu muốn nói tới.. Hồng Uy Long sao? Cậu ta chọc tới cậu à?” Giọng của ông nhỏ đi nhiều, “Hồng Uy Long là em ruột của thị trưởng Hồng, mới vào cục giám sát hàng hải không lâu, với cả, có tin đồn rằng, thị trưởng Hồng sắp lên trung ương rồi..” Ý tứ rất rõ, có người chống lưng đấy, đắc tội sẽ không hay đâu.

Ca này có vẻ khó nhằn đây, Lâm Thiên nghĩ bụng.

“Trưởng khoa Hồng này dạo gần đây đang tuần tra hạng mục vịnh Thanh Hải của bọn tôi, cắt ngang quá trình thi công, đuổi cũng không đi, nói là có lệnh từ phía trên. Hỏi lệnh gì, thì lại không đưa ra được bằng chứng.” Lâm Thiên làm bộ bất đắc dĩ nói.

Anh đã nói tới vậy rồi, sao cục trưởng Hà lại không hiểu ý anh chứ, ông cười ha hả nói: “Tôi với đội trưởng Trịnh ở bên cục giám sát cũng quen thân đã lâu, để tôi hỏi giúp cậu xem có chuyện gì.”

Ăn đồ của người ta rồi, làm gì có chuyện không giúp cơ chứ? Chuyện này nhất định ông phải giúp.

Cúp máy rồi, Lâm Thiên không khỏi nghĩ, hòn đảo hình trái tim ư? Bác sĩ Phó có thích không nhỉ? —— Nhưng bác sĩ Phó có vẻ không phải người thích lãng mạn.

Chuyện này khiến anh không khỏi nhớ tới cũng sắp tròn một năm kể từ ngày anh và bác sĩ Phó biết nhau, nói đúng hơn thì, là bác sĩ Phó biết anh. Ngày ấy năm ngoái, anh dùng bữa ở nhà cô Mẫn, gặp được Phó Tinh Hà.

Đó là lần đầu tiên Lâm Thiên xuất hiện trong ký ức của Phó Tinh Hà.

Bác sĩ Phó bình tĩnh mà lịch sự, vừa nho nhã lại thân sĩ, lần đó ở nhà cô Mẫn, Lâm Thiên lén lút nhìn động tác hắn dùng trà, cảm thấy thật sự rất đẹp, thật khiến người ta mê muội.

Mặc dù vậy, trên người bác sĩ Phó vẫn toát lên khí chất cách xa người vạn dặm, khiến không ai dám tùy tiện tiếp cận.

Nếu không vào buổi sáng một ngày tháng sáu, Phó Tinh Hà đột nhiên bị thương, lại thêm lán hoa của giáo sư Lư bị mưa gió thổi sụp, Lâm Thiên sẽ không tìm được cơ hội một lần nữa gặp mặt Phó Tinh Hà.

Buổi chiều hôm nay Phó Tinh Hà không có ca phẫu thuật, chỉ ở phòng khám bệnh. Lâm Thiên qua phòng khám nhìn hắn một hồi, trên cổ hắn đeo ống nghe, có khi sẽ giúp bệnh nhân kiểm tra một chút, Lâm Thiên nhìn mà mê tít, anh cũng muốn đi vào, để bác sĩ Phó dùng ống nghe kiểm tra “bên trong” thân thể anh một chút.

Sau khi tan ca, Phó Tinh Hà về phòng thay quần áo. Hắn thấy chăn trên giường đã được Lâm Thiên gấp gọn gàng, Lâm Thiên còn tiện thể giúp hắn quét dọn văn phòng, đến kính cửa sổ cũng được lau sáng bóng. Chậu cây mọng nước đặt bên bệ cửa sổ, dưới ánh mặt trời óng lên sắc xanh mượt, màu xanh biếc đập vào tầm mắt toát lên cảm giác mát mẻ.

Lâm Thiên lấy tay giúp hắn vuốt tóc, nói: “Em vừa đi dạo trong viện một vòng, bác sĩ Phó à, ở viện anh có đặt camera không?”

Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, thờ ơ nói: “Ở phòng phẫu thuật với hành lang thì có, nhưng trong phòng bệnh thì không.”

Lâm Thiên gật gù, “Thế phòng để đồ thì sao?”

“Nhà kho á?”

“Cũng tương tự, cái chỗ mà để áo blouse với đồng phục y tá ý, em thấy ở đó có vẻ ít người.”

“Là rất ít người,” Khóe môi Phó Tinh Hà ngập ý cười, “Cũng không có camera.”

Hai mắt Lâm Thiên sáng lên, bèn lảng sang chuyện khác: “Bác sĩ Phó, các anh có cho phép mang ống nghe về không?”

“Mang về được, nhưng mà mấy đồ này không sạch.” Dường như Phó Tinh Hà đoán được anh đang nghĩ gì, cười nói.

Lâm Thiên có hơi ngượng ngùng, cười ha hả liền cho qua. Lúc anh thấy bác sĩ Phó khám cho người khác, trong lòng cứ nóng hừng hực lên.

Lần đầu tiên thấy hắn khám bệnh, mọi người sẽ cảm thấy ngạc nhiên, bác sĩ chủ nhiệm mà trẻ như vậy sao? Còn đeo biển chuyên gia chủ nhiệm nữa, sao lại giao cho một bác sĩ còn trẻ như vậy cơ chứ? Lại còn đẹp trai như thế chứ? Cũng có phải đi tuyển tú đâu.

Nhưng Phó Tinh Hà thực sự là người có học có tài, chỉ cần search bừa một chút, cũng bị một loạt danh hiệu của hắn làm cho giật mình. Bệnh nhân đều rất kính nể hắn, đồng nghiệp trong viện cũng tôn kính hắn, là sự tôn kính tự đáy lòng.

Lâm Thiên chưa từng trông thấy dáng vẻ bác sĩ Phó khi làm phẫu thuật, nhưng anh biết nhất định sẽ phát sáng cháy bỏng như lúc này.

Trước khi về nhà, Lâm Thiên và Phó Tinh Hà lại tới siêu thị một chuyến, mua nguyên liệu nấu ăn cùng đồ dùng sinh hoạt rồi mới về nhà.

Lâm Thiên ở bếp nấu ăn, Phó Tinh Hà thì tới thư phòng đọc sách. Ở trên bàn chỗ huyền quan, bên cạnh giỏ để chìa khóa có một chậu cá vàng mới mua, chú cá vàng nho nhỏ cứ bơi qua bơi lại trong bể cá, chú ta vây quanh một cây rong, rồi vẫy đuôi vòng tới vòng lui.

Trong căn nhà nho nhỏ có hai người như vậy, có thêm một chú cá vàng rồi sẽ không còn buồn phiền nữa.

Nhưng sự buồn phiền này, nếu bạn không động tới nó, thì nó cũng không dây vào bạn.

Lâm Thiên mua một cái máy chiếu kỹ thuật số, bác sĩ Phó thường xem video giải phẫu qua máy tính, nhưng thi thoảng cũng xem phim, có máy chiếu rồi, đôi mắt sẽ ít bị ảnh hưởng hơn. Bác sĩ Phó là bác sĩ khoa ngoại, thị lực rất quan trọng, Lâm Thiên đang ngồi trên sofa xem phim cùng với Phó Tinh Hà, thì lại có tin dữ tới, mà nói đúng hơn thì tin này cũng không có quan hệ gì lớn với Lâm Thiên.

Đã có kết quả sàng lọc trước sinh, kết quả có nguy cơ cao bị thừa một nhiễm sắc thể 21.

Nghĩa là đứa trẻ kia mà sinh ra, sẽ có nguy cơ rất cao bất hạnh bị dị tật bẩm sinh tam bội thể 21. Mà dị tật bẩm sinh tam bội thể 21, còn được gọi là hội chứng Down. Trẻ con mắc hội chứng này, ngay từ khi chào đời đã khác với những đứa trẻ khác, ngoại hình, trí lực, tất cả đều khác với người bình thường.