Bác Sĩ Pháp Y Này Thật Không Đơn Giản

Chương 1




Văn án:

"Lần đầu tiên tôi thấy một người có thể ngủ ngay trên bàn phẫu thuật, tôi thật sự ngưỡng mộ điều đó đấy!" Thời Dật có chút "tán thưởng" nhìn cô.

"Không có việc gì thì anh có thể làm quen với nó từ từ." Tống Vãn cười nói, "Dù sao tôi cũng đã quen với việc anh dùng tay không móc tim ra rồi."

_____________

Phần 1.

« Tối hôm qua thành phố chúng ta xảy ra vụ án giết người hàng loạt. Nạn nhân được phát hiện ở trước bức tượng Chollima*, chưa rõ nguyên nhân tử vong... » Tiếng người dẫn chương trình phát ra từ trong TV.

(*) Chú thích: Chollima (Thiên Lý Mã) là con ngựa thần với sải cánh rộng và có thể di chuyển 400 km một ngày. Chollima được miêu tả sinh động trong văn hóa các nước Đông Á như Triều Tiên, Nhật Bản. Tương truyền, loài ngựa này xuất hiện ở Trung Quốc vào khoảng thế kỷ III trước Công Nguyên, dưới triều đại nhà Tần. Ngày nay, Chollima là biểu tượng của sự tiến bộ và phát triển kinh tế ở Triều Tiên. Nguồn google.

"Tiểu Lưu, bác sĩ pháp y mới đến đâu rồi?" Thời Dật và trợ lý Tiểu Lưu đi đến phòng phẫu thuật.

Lưu Nguyên trả lời: "Không thấy đâu hết ạ."

Thời Dật nhìn thoáng qua "xác chết" đang được phủ tấm vải trắng nằm trên bàn phẫu thuật, muốn vén tấm vải lên. Nhưng anh ta vừa mới vươn tay ra thì cái "xác chết" kia tự động ngồi dậy.

Thời Dật la lên một tiếng rồi lùi lại một bước, anh quả thật đã bị giật mình.

Tấm vải trắng trên người của "xác chết" rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Tống Vãn mở mắt chào hai người bọn họ: "Xin chào, tôi là Tống Vãn - bác sĩ pháp y mới đến."

Tống Vãn đưa tay chào thân thiện, Lưu Nguyên thấy sắc mặt Thời Dật không tốt lắm, bắt tay cô: "Chào cô, tôi là Lưu Nguyên, đây là đội trưởng của chúng ta, Thời Dật."

Tống Vãn nhỏ giọng nói: " Đội trưởng các anh hình như sắc mặt không được tốt lắm."

Lưu Nguyên cười xấu hổ: " Có thể là do lúc nãy bị cô dọa."

Tống Vãn nói: "Ồ, thật xin lỗi, tối hôm qua tôi mệt quá nên ngủ quên trên bàn phẫu thuật."

Thời Dật nghiêm mặt hỏi: "Bác sĩ Tống, vậy cô có phát hiện gì không?"

Tống Vãn đứng lên nghiêm túc báo cáo: "Là như vậy, thông qua việc khám nghiệm tử thi tôi tìm ra nạn nhân trước khi tử vong đã uống rất nhiều rượu, hàm lượng cồn đạt 95% trên 100 ml máu. Là hành vi uống rượu quá độ. Tim của ông ta bị vật sắc nhọn đâm vào. Đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tử vong. Ngoài ra, tôi tìm thấy trên thi thể có nhiều vết thương kích thước lớn nhỏ khác nhau nhưng không gây nguy hiểm đến tính mạng. Có thể là do nạn nhân đánh nhau sau khi uống rượu."

"Xác định được danh tính nạn nhân chưa?" Thời Dật thuận miệng hỏi Tiểu Lưu bên cạnh.

"Tra được rồi, ông ta là tổng giám đốc của một doanh nghiệp nào đó, tên là Chu Sinh." Lưu Nguyên báo cáo.

"Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta đến nhà của Chu Sinh nghe ngóng tình hình trước đã."

Tống Vãn nhìn Thời Dật một chút rồi nói: "Tôi đi với mấy anh!"

"Được."

Khi đến nhà Chu Sinh, vợ ông ta đang khóc rất thê thảm, đứa con nhỏ bên cạnh cũng khóc nỉ non, dường như biết được bố mình sẽ không bao giờ trở lại được nữa.

"Chào bà Lý! Tôi là Thời Dật, chúng tôi muốn làm rõ một số tình tiết về vụ án chồng bà bị sát hại."

"Chào cảnh sát Thời, xin các anh bằng mọi giá bắt bằng được kẻ đã hại chồng tôi!" Lý Tình kích động nói.

"Vâng, mong bà hợp tác với chúng tôi." Nói xong, Thời Dật nhìn Tiểu Lưu đứng cạnh đầy ẩn ý.

Tống Vãn đi trước một bước hỏi: "Bà Lý, chúng tôi có thể xem qua nhà của bà không?"

"Vâng." Lý Tình gật đầu.

Dứt lời Tống Vãn bắt đầu xem xét bên trong nhà của Chu Sinh.

Có thể do quá tập trung kiểm tra mà Tống Vãn không phát hiện ra Thời Dật đang đi đằng sau cô. Bởi vậy nên khi Tống Vãn quay đầu thì va phải lồng ngực của Thời Dật.

"Á!" Tống Vãn ôm trán, trách móc: "Anh đi theo sau tôi làm gì?"

Thời Dật có chút hứng thú nhìn cô: " Bác sĩ Tống, tôi cảm thấy cô rất quan tâm tới vụ án này."

Tống Vãn lườm anh: "Nói nhảm, đây nhất định không chỉ đơn giản là một vụ án giết người."

"Vậy ư? Vậy cô nói thử tôi nghe xem nào?"

Tống Vãn không muốn để ý đến anh: "Anh vẫn nên chờ báo cáo kết quả khám nghiệm đi." Nói xong đẩy anh ra, tiếp tục kiểm tra.

Thời Dật nghiêng đầu, không hiểu sao đôi mắt hoa đào thường ngày lại lộ ra vẻ thâm tình.

Chẳng bao lâu sau họ nhanh chóng rời khỏi nhà của Chu Sinh.

"Thế nào, có phát hiện gì mới không?" Thời Dật hỏi Tiểu Lưu bên cạnh.

"Chuyện là thế này, ông ấy ngoài nát rượu ra thì bình thường rất hiền lành, không bao giờ gây thù chuốc oán với ai được. Bạn bè có khó khăn gì ông ấy cũng giúp đỡ hết mình, cho nên khả năng vì hận thù cá nhân có thể giảm đi."

"Vậy thì là, giết người vì tình?" Tống Vãn hỏi lại một cách không chắc chắn.

"Cũng không có khả năng này, Chu Sinh bình thường rất tốt với vợ con, tan làm về nhà đúng giờ, đi đâu cũng báo cáo với vợ một tiếng nên khả năng này cũng có thể loại trừ." Lưu Nguyên ngay lập tức bác bỏ suy luận này.

"Chẳng lẽ hung thủ giết người ngẫu nhiên?" Tống Vãn nhíu mày, hình như cô vừa phát hiện ra điều gì, bật người nói với Lưu Nguyên đang lái xe: "Làm phiền anh chở tôi đến nơi phát hiện ra thi thể."

"Lão đại?" Lưu Nguyên hỏi.

"Đi thôi." Thời Dật đồng ý.

Tiểu Lưu rất nhanh đã mau chóng lái xe đến hiện trường phát hiện vụ án, Tống Vãn nhìn lại hiện trường, cô cảm thấy có điều bất thường tại đây.

" Đã tìm được hung khí chưa?"

"Vẫn chưa, hiện trường rất sạch sẽ."

Tống Vãn nhíu mày: "Không tìm được hung khí nhưng dựa vào chiều sâu của vết thương trên ngực của thi thể nạn nhất thì có thể đoán được hung khí rất dài. Ít nhất không phải dao gọt hoa quả bình thường, lưỡi dao cỡ đấy không khớp, mà giống như là... một thanh Katana*."

(*) Kanata/mã tấu/kiếm của Nhật.

"Katana? Tại sao chứ?" Tiểu Lưu nhìn cô đầy khó hiểu.

"Một nhát trí mạng, vết thương cũng không lớn, từ đó có thể suy đoán được hung khí nhất định rất sắc bén. Hơn nữa đồng thời căn cứ vào miệng vết thương thì phát hiện có độ cong, nhưng nếu như nói là dao kiếm của Trung Quốc thì không thể nào được, nó quá to và thẳng."

"Vì sao hung thủ lại tốn công sức dùng katana để giết người?" Thời Dật không giải thích được.

"Không biết." Tống Vãn nói nửa đùa nửa thật: "Có lẽ là để được loại bỏ khỏi diện tình nghi? Dùng katana giết người sẽ làm tăng phạm vi tìm kiếm, như vậy không phải là đang gây rắc rối cho chúng ta sao?"

"Có lẽ hung thủ là người Nhật Bản?" Tiểu Lưu đoán.

"Không có khả năng này, gần đây tôi đã kiểm tra ghi chép di chuyển, không hề có người Nhật Bản nào tại thành phố này." Thời Dật bác bỏ ngay lập tức.

Tống Vãn bắt đầu điều tra hiện trường một cách tỉ mỉ.

"Hết hy vọng rồi, chúng ta đã kiểm tra hết nhưng cũng không phát hiện ra manh mối nào." Thời Dật đứng sau lưng cô nói.

"Này tôi nói anh..." Tống Vãn tức giận quay đầu, thoáng chốc đứng rất gần Thời Dật, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài li, Tống Vãn có thể đếm được số lông mi của Thời Dật. Hơi thở của anh thoảng qua da thịt cô, khiến cho trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy.

Tống Vãn vừa lùi mạnh về phía sau, đầu đập vào bức tượng Chollima, vẻ mặt của cô càng thêm đau khổ.

"Tôi thấy gặp anh thì chả được việc gì cả." Tống Vãn ôm đầu.

Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh gì đó, cô bật dậy đến gần cái bức tượng Chollima kia, bắt đầu gõ gõ đập đập.

Lưu Nguyên sững sờ tại chỗ, mặt đần thối: "Đội trưởng, cô ấy sẽ không giết người chứ?"

"Trật tự!"

"Thời Dật, có búa không?" Tống Vãn phát hiện ra gì đó, nói với anh bằng vẻ ngạc nhiên.

"Có, ở trên xe. Tiểu Lưu, mang đến đây." Thời Dật quay qua bảo Lưu Nguyên.

Lưu Nguyên nhanh chóng mang búa tới cho cô.

"Cảm ơn!" Tống Vãn cười với cậu ta.

Sắc mặt Thời Dật lập tức trở nên khó coi.

Tống Vãn từ từ gõ bức tượng. Dường như cô tìm được cái gì, bỗng gõ hơi mạnh một chút, bụng của con ngựa vỡ ra...

Thời Dật đến gần ngay lập tức theo, bên trong hình như có thứ gì đó. Trên nguyên tắc nghề nghiệp, anh mang ngay một đôi găng tay, tách dần những mảnh vỡ trên bức tượng. Một vật dài được bọc trong tấm vải trắng từ từ lộ ra.

Tống Vãn giúp lấy ra, xử lý qua, sau đó mở tấm vải trắng ra.

Một cây Katana từ từ lộ ra, Lưu Nguyên nhịn không được khen ngợi: "Chị Tống thật lợi hại! Như này mà chị cũng phát hiện được!"

Thời Dật xem cây Katana kia, quả nhiên có máu dính trên lưỡi!

Anh gật đầu hài lòng: "Không tệ, đây có thể là hung khí." Dứt lời anh đưa cho Lưu Nguyên rồi dặn dò: "Đem cái này về kiểm tra, nhớ kỹ so sánh máu trên này với máu của Chu Sinh."

"Vâng."

Tống Vãn không dừng lại mà tiếp tục tìm kiếm.

Một lúc sau, cô đã tìm được một túi gì đó màu trắng.

"Đây là ma túy?" Cô quơ quơ cái túi trong tay rồi dùng plastic bọc lại.

"Chị Tống thật tuyệt vời, cái này cũng có thể tìm ra!" Lưu Nguyên lại bắt đầu nịnh hót, tâng bốc.

"Ừm, cậu quen là được rồi. Lúc đó khám nghiệm tôi đã thấy ông ta không bình thường nhưng cũng không để ý, giờ mới đột nhiên mới nghĩ tới."

Sau khi trở về thì đã là giữa trưa, Tống Vãn đành ăn ngoài, vừa lôi điện thoại di động ra thì trước mặt xuất hiện đồ ăn.

"Anh đây là?"

"Cho cô." Thời Dật nói đầy lúng túng.

"Ừm, vậy cám ơn anh nhiều!" Tống Vãn không từ chối tấm lòng của anh.

Thời Dật vừa đi ra thì Lưu Nguyên xúm lại: "Thế nào? Anh nhìn trúng bác sĩ Tống rồi?"

Lỗ tai Thời Dật bỗng dưng đỏ hết cả lên: "Đừng nói linh tinh!"

"Ầy ầy." Lưu Nguyên đương nhiên không tin.

"Được rồi được rồi, cậu điều tra đến đâu rồi?" Thời Dật nghiêm mặt hỏi.

"Đội trưởng, anh đoán không sai. Chu Sinh quả thực là bị ép dùng, ma túy được vận chuyển từ Nhật bản. Những người đó lấy danh nghĩa vận chuyển katana nhưng thực chất là buôn bán hàng trắng. Có thể Chu Sinh vô tình nhìn thấy nên bị sát hại." Lưu Nguyên báo cáo.

"Giỏi lắm, làm triệt để vụ này, tra ra rõ đám người kia, sau đó một lưới tóm gọn." Thời Dật dặn dò.

"Đã hiểu!" Lưu Nguyên gật đầu.

Sau khi tan việc vào buổi tối, Thời Dật chủ động đưa Tống Vãn về.

"Ôi!!! Không ngờ anh lại quan tâm tôi đến vậy." Tống Vãn vừa cười vừa nói với Thời Dật.

"Không có gì, coi như là khen ngợi chuyện hôm nay đi."

Dọc đường đi không ai nói gì. Khi đến khu nhà thì Tống Vãn đã ngủ từ bao giờ.

Thời Dật mở cửa sau ra, vốn muốn đánh thức cô dậy, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ngủ, nhịn không được mà hôn một cái.

"Tống Vãn, chúng ta còn nhiều thời gian." Thời Dật nói với giọng chắc nịch.