Thế nhưng mà...
Ngay ở khi này, Trần Thương cực kỳ nhớ nhung bạn học Tân tiểu li3m, học các kiến thức đều rất nhanh, chuyện nhỏ như việc cắt bỏ ruột thừa chỉ cần học mấy lần là có thể thành thạo.
Nhưng Mạnh lão sư bây giờ...
Ai!
Trần Thương nhịn không được thở dài.
Khi những thấy Mạnh lão sư cầm khu vực cuối cùng dính liền vào nhau, cẩn thận gỡ ra.
Trân Thương nhịn không được nói một câu:
- Mạnh lão sư, tôi mới vừa nói mấy lần trước, cái cô cần chú ý ở khu vực này là dây thần kinh cột sống, cô có biết chú ý dây thần kinh cột sống không? Ở chỗ này rất dễ bị tổn thương! Ai, não của cô có để ở đây không v:
Trần Thương phát hiện, cái được gọi là kiên nhẫn, sau khi đã nói đi nói lại cả mười lần, nếu như vẫn như cũ không chịu nhớ kĩ, sự kiên nhân này sẽ biến mất không để lại một chút dấu vết, thay vào đó là sự cáu kỉnh bực mình!
Chính xác!
Những người cha người mẹ đã từng dạy con mình tập viết sẽ hiểu được một cách sâu sắc điều này.
Nhưng những lúc ngày thường nhìn Mạnh lão sư là một người rất tài giỏi, làm sao hôm nay lại... Không nhớ được chút gì?
Để lưu giữ một chút kiến thức này vào dung lượng của bộ não cũng không được ư?
Khi nghe thấy những lời trách móc của Trần Thương, Mạnh Hi cũng không cảm thấy tức giận chút nào, chỉ là mặt có hơi đỏ lên,đáng thương nói:
- Thật sự rất xin lỗi!
Trần Thương thở dài, không nói gì, lắc đầu.
Mà bác sĩ gây mê đứng bên cạnh thì nuốt một ngụm nước. miếng, mồ hôi đã ướt đẫm chiếc áo xanh của anh ta...
Rốt cuộc là Trân Thương đã cho chủ nhiệm Mạnh uống loại thuốc gì?
Tại sao hôm nay chủ nhiệm Mạnh lại hơi không bình thường như vậy!
Cô ấy có nên nói một câu “Xin lỗi” không?
Nghĩ đến đây, bác sĩ gây mê trẻ tuổi bỗng nhiên cảm giác tam quan của mình hơi đổ vỡ, đây chính là chủ nhiệm Mạnh, nữ thần Mạnh Hi cũng sẽ có khi trông như thế này sao?
Nữ thần khí thế oai phong lẫm liệt, tràn đầy tự tin này còn đâu?
....
....
Cuộc phẫu thuật tiếp tục tiến hành, sau khi kết thúc khoảng hơn một tiếng, Trần Thương cảm thấy cổ họng của bản thân có chút không thoải mái!
Lần đầu tiên anh phát hiện hướng dẫn một ca phẫu thuật còn khó khăn hơn so với làm hai ca phẫu thuật!
Sau khi Mạnh Hi hoàn thành việc khẩu vết thương, quay lại nhìn Trần Thương với đầy lo lắng bất an, trong ánh mắt tràn đây sự xấu hổ.
Lúc này Trần Thương chỉ đành thở dài:
- Thật ra, biểu hiện của cô rất tốt, là do tôi quá lo lắng, Mạnh lão sư, sau khi cô trở về hãy đem những lời nói của tôi suy nghĩ thật kỹ.
Mạnh Hi gật đầu:
- Ừm, cám ơn cậu, tiểu Trần!
Mạnh Hi cảm thấy, có phải cô nên gọi Trần Thương một câu thầy Trần không?
Nghĩ tới chuyện này, Mạnh Hi vội vàng lắc đầu, có còn
không ngại bản thân mình không đủ mất mặt à? Bị chính học viên của mình nói như vậy!