Trần Thương vội vã đi vào ngoại khoa da liễu Đông Đại Nhất viện, đi tới một phòng bệnh quen thuộc.
Sau khi đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy một bóng. hình đáng yêu thanh thuần bên cạnh cửa sổ, dưới ánh chiều tà, đang viết gì đó trong tay.
Nghe thấy có tiếng động, Đậu Hinh vội vàng xoay người.
Sau khi thấy Trần Thương thì lập tức trong mắt ánh lên tia vui mừng, trần đầy quang mang, mắt to chớp chớp, thật giống như viết đầy câu chuyện thanh xuân năm mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng lập tức, Đậu Hinh vội vàng xoay đầu lại, lắc đầu, lấy mái tóc tản ra, che khuôn mặt, lập tức đem đầu chôn giấu.
Mới mười bảy mười tám tuổi thôi nhưng trong lòng Đậu Hinh đã tràn đây bí mật thuở thanh xuân.
Trần Thương thấy thế, cười cười, đi đến:
- Hinh Hinh, cha em đâu?
Giọng của Đậu Hinh kỳ thật rất êm tai, thế nhưng mỗi lần khi Trần Thương nói chuyện cùng cô, giọng cô luôn luôn rất nhỏ.
- Dạ, cha đi mua cơm rồi.
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Vậy à, anh nghe chủ nhiệm Tần nói ngày mai em sẽ xuất viện, anh tới thăm em một chút.
Đậu Hinh nghe Trần Thương nói là đến để thăm mình, trong lòng thật rất vui vẻ
Trần Thương tiếp tục nói:
- Nào, ngẩng đầu lên, để anh nhìn mặt em thế nào?
Đậu Hinh thận trọng lo lắng bất an ngẩng đầu lên.
Lúc này, Trần Thương mới xem tường tận, khôi phục rất tốt, sau khi cắt chỉ, cơ bản không có lưu lại sẹo, mà điều duy nhất có sự thay đổi tương đối lớn, cũng chính là nhiều vị trí mô da giao nhau, cũng được Trần Thương xảo diệu dùng kỹ năng khâu đặc biệt để che giấu khiếm khuyết, mặc dù có chút vết tích, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng vẽ mặt mỹ quan, ngược lại giống một ấn ký đặc biệt.
Đậu Hinh rất ưa thích ấn ký này, đây là món quà mà anh Trần Thương tặng cho mình!
- Ừm! Coi như không tệ.
Trần Thương hài lòng xem xét gương mặt vừa trải qua bao thử thách, trên cơ bản màu da không có thay đổi, khôi phục rất tốt.
Trần Thương thật sự là rất vui vẻ, không chỉ bởi vì phẫu thuật của mình thành công, hơn nữa thực tình đều là vì suy nghĩ cho cô gái nhỏ này.
Đậu Hinh suy nghĩ thật lâu, cô có một bí mật muốn nói cho Trần Thương, thế nhưng lại không dám nói, nhưng nếu không nói ra, giấu ở trong lòng sẽ rất khó chịu, cô lo lắng sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Rốt cục Đậu Hinh cũng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Trần Thương, đôi mắt to nhìn chằm chằm Trần Thương, giọng nói tất nhỏ:
- Anh Trần Thương, em thích anh.
Thế nhưng vừa vặn đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, cha của Đậu Hinh đẩy cửa đi vào.
Trần Thương lập tức sững sờ, giống như không nghe rõ ràng:
- Hinh Hinh, em nói cái gì cơ?
Câu vừa rồi là do Đậu Hinh đã lấy hết tất cả dũng khí của mình để nói, huống chỉ cha cô cũng đã trở về, vội vàng nói:
- Không có gì đâu, em nói là cảm ơn anh Trần Thương.
Trần Thương cười cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!