Lại là án lệ kinh điển như nhau!
Chủ nhiệm Đàm càng già càng dẻo dai!
Mọi người nhao nhao vỗ tay.
Chủ nhiệm ngoại khoa tay của Đông Đại Nhị viện cố ý đến quan sát phẫu thuật cũng là vỗ tay bảo hay.
- Lợi hại! Thật sự là lợi hại, kỹ thuật khâu cơ hiện tại chủ nhiệm Đàm thật sự là lợi hại, thật sự để tôi lau mắt mà nhìn, trách không được có thể trị cho đại minh tình Hình Vũ!
Đàm Trung Lâm nhịn không được thở dài, ai.... Vẫn còn kém tiểu Trần lão sư quá nhiều, đến một nửa của tiểu Trần lão sư cũng không sánh nổi.
Đàm Trung Lâm nghe thấy mọi người tán dương, lắc đầu, thở dài, ăn ngay nói thật
- Tôi cũng là học từ người khác, hơn nữa... Chỉ mới học được da lông, còn không nhập môn!
Một bên, chủ nhiệm khoa ngoại tay của Đông Đại Nhị viện lập tức tò mò:
- Trách không được, tôi nói thủ pháp này sao có. thể tỉnh diệu như thế, đây là thủ pháp gì vậy?
Đàm Trung Lâm như có điều suy nghĩ:
- Đây là phương pháp khâu Chen.
Người xung quanh không rõ ràng cho lầm, nhưng cũng nhớ cái tên này là danh tự cao đại thượng.
Mặc dù chưa từng nghe thấy, bây giờ nghe cũng không muộn.
Đàm Trung Lâm yếu ớt nói:
- Nếu như cậu ta làm một ca phẫu thuật, thời gian có thể giảm bớt một nửa, quan trọng nhất chính là có thể nắm chắc có 100% để cho người bệnh khôi phục!
Vừa nghe đến đây, cả sảnh đường đều giật mình!
Làm sao có thể?
Thực hiện một ca phẫu thuật trăm phần trăm thành công, thế này thì quá mức rồi!
Ngay cả chủ nhiệm khoa ngoại tay của Đông Đại Nhị viện cũng hiếu kì hỏi:
- Chủ nhiệm Đàm... Cái này “Cậu ta” đến tột cùng là ai?
Đàm Trung Lâm lắc đầu, không nói chuyện.
Lão chủ nhiệm ngoại khoa tay thấy Đàm Trung Lâm có chút thất lạc, vội vàng vỗ bả vai Đàm Trung Lâm:
- Không có chuyện gì, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay người cũ! Chủ nhiệm Đàm, sớm muộn anh cũng sẽ vượt qua cậu ta.
Cái này không an ủi còn tốt, vừa an ủi Đàm Trung Lâm kém chút oa một tiếng khóc lớn lên!
Quan trọng nhất chính là cậu ta là sóng sau, chính mình là sóng trước! Cậu ta là người mới, mình mới là người cũ !
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm nhịn không được cười khổ một tiếng, muốn đuổi kịp Trần Thương, kém quá xa .
Hơn nữa, mình thực sự không muốn ăn móng heo tiếp!
Nhưng mua nhiều như vậy, không ăn thì để làm cái gì?
Buồn bực!
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm quay người nhìn mọi người, bỗng nhiên cười nói ra:
- Buổi tối hôm nay, chị dâu các cậu không ở nhà, mọi người tới nhà họp gặp đi. Tôi mua ít móng heo, buổi tối hầm móng heo cho mọi người ăn, mọi người
tới nhà nếm thử!
....
....
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!