Đàm Trung Lâm vừa mới giấu trong lòng ý định muốn bộc lộ tài năng, nhịn không được thở dài, học được một bài học.
Đó chính là sau này khi Trần Thương nói không biết, nhất định phải khiêm tốn cười một cái.
Phục hồi xong xương bị gãy, Trần Thương bắt đầu thực hiện công tác khâu cơ, mạch máu, thần kinh, từng bước một đâu vào đấy.
Tân Duyệt phối hợp cũng coi là hết sức ăn ý.
Không bao lâu, phẫu thuật hoàn thành!
Trần Thương duỗi lưng một cái, nhìn thấy trong mắt Tân Duyệt mấy chữ "666”.
Trần Thương cực kỳ hài lòng.
Đang muốn quay người, chợt phát hiện Đàm Trung Lâm cùng An Ngạn Quân đang đứng ở phía sau, lập tức sửng sốt một chút:
- Hai người... Sao lại tới đây?
Đàm Trung Lâm xấu hổ cười nói:
- Tới học tập phương pháp khâu cơ của tiểu Trần.
An Ngạn Quân cũng yên lặng gật đầu!
Sao ông có thể không hoảng hốt, rõ ràng cho rằng Trần Thương chỉ am hiểu mấy việc khâu vết thương, không nghĩ tới sẽ còn biết phẫu thuật xương ngón tay bị gãy.
Chuyện này quá đả kích người ta.
Đàm Trung Lâm cười xấu hổ, nói:
- Tiểu Trần, phẫu thuật xương ngón tay này của cậu thật không tệ!
Trần Thương nhìn Đàm Trung Lâm cũng có chút xấu hổ, dù sao học trộm kỹ nẵng, cho nên vẫn có chút ngại ngùng.
- Còn tốt còn tốt, chủ nhiệm Đàm dạy thật tốt, lần trước thấy chủ nhiệm Đàm làm phẫu thuật, nên học được ích lợi không nhỏ, nên mới có phẫu thuật như hôm nay.
Trần Thương thực sự nói thật, thế nhưng nghe vào tai hai người kia nhưng lại là ý tứ khác!
An Ngạn Quân đột nhiên nhớ lại khi Đàm Trung Lâm làm phẫu thuật, ông phát hiện Trần Thương quả nhiên có bảy tám phần rất giống!
Đến Đàm Trung Lâm cũng ngây ngẩn cả người...
Cậu đang đùa tôi hả?
Tôi học cậu lâu như vậy, mỗi ngày chạy đến Tỉnh Nhị Viện đều sắp gãy chân, mua bao nhiêu là móng heo, mới học được chút da lông...
Tiểu tử cậu nhìn tôi làm một ca phẫu thuật, đã có thể học được phương pháp phẫu thuật xương ngón tay bị gãy của tôi?
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm cảm thấy cực kỳ thua thiệt!
Thế nhưng lại không thế làm gì, dù sao người ta học tập bằng thực lực, ông có thể nói gì đây?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong lòng tràn ngập một tia thê lương.
Đàm Trung Lâm cùng An Ngạn Quân đi theo Trần Thương ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vốn dĩ hai người hùng tâm tráng chí, lúc này giống như sương đánh quả cà.
Vốn cho rằng có thể tới thể hiện tài năng, để Trần Thương lau mắt mà nhìn, thế nhưng sau khi tới, còn chưa nói một câu, đã bị Trần Thương dùng thực lực và tài năng đánh cho bại trận!
Đàm Trung Lâm đang muốn thở dài, bỗng nhiên nhìn thoáng qua An Ngạn Quân.
Lập tức tỉnh ngộ, đúng! Mình việc gì phải so cùng Trần Thương?
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!