Ca phẫu thuật hôm nay, Trần Thương đã phô bày đầy đủ trình độ của bản thân đối với phương pháp khâu cơ sở dung hợp với lĩnh ngộ của bản thân, thậm chí đối với mỗi một loại phương pháp khâu đều có thể đề luyện ra tinh hoa trong đó.
Cái này thật rất lợi hại.
Nghĩ tới đây, Thường Hồng Lôi đã đưa ra quyết tâm, lần này sẽ không ngay lập tức trở về thủ đô, cô muốn trước tiên giao lưu thật tốt với Trần Thương một phen.
Cô tin tưởng thông qua việc giao lưu với Trần Thương, sẽ giúp cho loại lý niệm này được phát huy đến cực hạn, chế định ra một kim chỉ nam hỗ trợ chữa bệnh chân chính có hiệu quả, từ đó chân chính trợ giúp cho những người cần trợ giúp.
Vương Ngọc Sơn nhìn Trần Thương, trong lòng tấm tắc kỳ lạ, cảm khái không thôi
Người có thể sử dụng một cách xảo diệu nhiều loại phương pháp khâu cơ như vậy, thật sự là hiếm gặp!
Cái này không chỉ căn phải có nhiều kinh nghiệm phẫu thuật, hơn nữa càng cần hơn đối với cơ, đối với khâu lại phải có hiểu biết cùng lý giải cao.
Cái này cần thiên phú!
Bất quá vui vẻ nhất hẳn là Thường Hồng Lôi, Vương Ngọc Sơn nhìn Thường Hồng Lôi:
- Chủ nhiệm Thường, chuyến đi lần này quả là không tệ chứ!
Thường Hồng Lôi tự nhiên biết Vương Ngọc Sơn nói vậy là có ý gì, cô lập tức cười n
- Chuyến đi này không tệ, thu hoạch tương đối khát
Vương Ngọc Sơn gật đầu:
- Tiểu Trần làm phẫu thuật, thật đã chứng minh lĩnh vực mà cô nghiên cứu từ trước đến nay là có thể thực hiện được, tôi cảm thấy đợi chúng tôi có thời gian có thể ngồi xuống cùng nhau, thật tốt chế định ra một kim chỉ nam chữa trị cơ thuộc về người Trung Quốc chúng ta, đến lúc đó, để hiệp hội ngoại khoa tay bên Châu Âu chạy tới Trung Quốc chúng tôi học tập!
Sắc mặt Thường Hồng Lôi ửng đó, thần sắc có chút kỳ vọng.
Nếu quả như thật có ngày đó thì tốt, giương nước tôi uy, Chương nước tôi huy!
...
...
Vương Ngọc Sơn nhìn Trần Thương, không nhịn cười được nói:
- Tiểu Trần, cậu biết hiện tại tôi nghĩ cái gì không? Trần Thương lắc đầu, nhìn mọi người
Vương Ngọc Sơn thở dài, nhìn chầm chậm Trần Thương, nửa nghiêm túc nửa đùa nửa thật nói:
- Hiện tại, tôi rất muốn bắt cậu đi, bắt đến Lục Viện thành phố của chúng tôi.
Mọi người nghe xong, cùng cười ha hả.
Trần Thương cười nói:
- Vương viện trưởng nói giỡn, Lục Viện thành phố Ma Đô nhân tài đông đúc, cũng không thiếu nhân tài.
- Hơn nữa, viện trưởng Vương, cho dù tôi ở Đông Dương, chúng ta cũng có thể duy trì hợp tác mà.
Vương Ngọc Sơn gật đầu, Lục Viện thành phố không thiếu một tiểu bác sĩ, nhưng cũng tuyệt không có nhiều chuyên gia đẳng cấp như vậy.
Nhân tài, bất kỳ thời điểm nào đều rất khan hiếm, đặc biệt là nhân tài đỉnh cấp.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!