....
....
Dù sao cũng là bệnh viện nhân dân tỉnh, bất kể như thế nào, Đàm Trung Lâm vẫn phải đề xuất.
Cuối cùng danh sách phẫu thuật xác định là: Vương Ngọc Sơn mổ chính, Thường Hồng Lôi phối hợp, Đàm Trung Lâm phụ trợ.
Những chủ nhiệm khác thì đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, trong phòng họp nhìn phẫu thuật trực tiếp.
Trần Thương cũng muốn nhìn xem cao thủ phẫu thuật là như thế nào, nói thật, cho tới bây giờ anh chưa thấy qua ca phẫu thuật khâu cơ cỡ lớn, đi xem một chút cũng tốt.
Đáng tiếc không thể đi hiện trường, nếu không cảm giác sẽ càng thêm chân thực!
Học được cũng sẽ càng nhiều.
Trần Thương đang muốn đi theo ra phòng họp, bỗng nhiên Đàm Trung Lâm gọi lại Trần Thương:
- Tiểu Trần, một hồi đi với tôi đến phòng phẫu thuật.
Lời nói của Đàm Trung Lâm, Vương Ngọc Sơn cùng Thường Hồng Lôi cũng không có kinh ngạc, dù sao cũng là sân nhà người ta, gọi người đi cũng có thể lý giải, khả năng là học sinh của Đàm Trung Lâm.
Nhưng Đàm Trung Lâm đối với học sinh của mình thật không tệ.
Đang lúc Vương Ngọc Sơn quay người nhìn về phía Trần Thương, bỗng nhiên sửng sốt:
- Ồ? Cậu... Cậu không phải... Tôi nhìn cậu có chút quen mặt !
Thời gian qua đi hơn một tháng, Vương Ngọc Sơn luôn cảm thấy nhìn Trần Thương có chút quen mặt, nhưng quen chỗ nào thì không nhớ ra được.
Trần Thương mỉm cười:
- Chào viện trưởng Vương, tôi là Trần Thương.
Vương Ngọc Sơn vỗ tay một cái, sắc mặt vui mừng:
- Ai nha, tôi nói làm sao lại quen mặt như thế, không nghĩ tới có thể trong trường hợp này nhìn thấy cậu, ha ha, thật sự là duyên số!
Trần Thương cười nói:
- Ngưỡng mộ viện trưởng Vương đã lâu, hôm nay may mắn được ở gần quan sát phẫu thuật, là vinh hạnh của tôi
Vương Ngọc Sơn cười ha ha một tiếng:
- Lần trước cậu cho chúng tôi xem ca phẫu thuật kia mới là đặc sắc ! Đi đi đi, cùng đi phòng phẫu thuật, nếu không giúp đỡ chút, hỗ trợ cho chúng tôi?
- Chủ nhiệm Đàm, cái này... Tiểu Trần là học sinh của ổng hả? Trách không được phẫu thuật cấy ghép mô da lợi hại như vậy!
Vương Ngọc Sơn nói làm Đàm Trung Lâm nói như. lọt vào trong sương mù, không biết đến cùng đang nói cái gì.
Đàm Trung Lâm cười nói:
- Viện trưởng Vương hiểu lầm, tiểu Trần khâu cơ cũng không tệ, chúng tôi cùng tỉnh Nhị viện thường xuyên giao lưu, tiểu Trần rất có tiềm lực, tôi để cậu ấy tới xem phẫu thuật, đến mức ra tay thì không căn, cậu ấy vẫn còn trẻ!
Vương Ngọc Sơn cười, hiểu ý của Đàm Trung Lâm, nếu là Vương Ngọc Sơn, ông cũng sẽ làm như thế.
Một hậu sinh ưu tú như vậy, tất cả mọi người sẽ tận tâm tận lực che chở.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!