Quay người nhìn cô Mạnh một cái, Trần Thương nhịn không được mà lắc đầu.
Mạnh Hi thấy thế, lập tức nổi giận!
Trần Tiểu Tặc này, tuyệt đối là thiếu người xử lý. Đợi đó mà xem!
Mắt của Mạnh Hữu Liệu nhìn chằm chằm Trần Thương, trong mắt viết rõ: Tôi có tru tư, mau tới vỗ tôi còn có cơ hội, nếu không là cậu chết chắc rồi!
Trần Thương quay người!
Tôi có thể giả vờ không thấy cũng có thể lén lén nhìn một cái.
Cho tới khi tôi sờ được sự ấm áp của cô..tôi!
Trần Thương đối với cô Mạnh mọi thứ như không thấy, quay người lại đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu y tá đang đếm vải gạt ở một bên.
Tiểu y tá lập tức hoảng loạn, âm thầm nói một tiếng, mẹ ơi, vải gạt là quên vài mảnh rồi, còn phải đếm lại! Nhưng mà... Mình bị bác sĩ Trần nhìn, sao mình lại hết biết đếm rồi nhỉ?
Cứ như vậy, một ca phẫu thuật khó khăn cuối cùng cũng xong!
Điểm duy nhất chính là, ba tiểu y tá đếm rất lâu mới làm rõ, làm tới y tá vừa bước vào cả mặt kinh ngạc, phòng phẫu thuật này có tà khí?
Bọn họ bình thường lanh lợi lắm mà?
...
...
...
Lúc rời khỏi phòng phẫu thuật đã một giờ gần hai giờ sáng rồi
Đây là lúc con người dễ dàng mệt mỏi và muốn ngủ, nhưng mà cả hàng người vẫn có tí hưng phấn, cô Mạnh Hữu Liệu ban đầu tuy rằng có tí giận dỗi, nhưng mà năng lực tự điều chỉnh của cô rất lớn, điều chỉnh rất nhanh, trạng thái phục hồi rất tốt.
Bởi vì cô Mạnh biết, tức giận rất dễ bị kết tiết nhũ tuyến, cắt tới cắt lui rất phiền phức, lỡ như hai cái không cân bằng, ảnh hưởng độ cong của s1nh lý cột sống thì không tốt.
Nghĩ tới đây, lúc cô Mạnh rửa tay, cố ý làm hành động vươn người.
Áo thun tuy rằng rộng, nhưng mà cũng đâu chịu được sự giày vò của cô, không gian còn thừa lại lập tức bị bốc lột!
Mạnh Hi hài hước nhìn mấy người Tỉnh Nhiên và Trần Thương có mặt ở đó, mấy đứa con trai, đón nhận cuộc xét xử khêu gợi đi!
Nghĩ tới đây, cô Mạnh kéo dài một tí, dáng người có lồi có lõm bộc lộ rõ hẳn!
Nhưng mà..
Tại sao lại không có hiệu quả nhỉ?
Chỉ thấy Tỉnh Nhiên và đồng nghiệp anh bây giờ đang hưng phấn nhìn Trần Thương, nghiêm túc mà thảo luận vấn đề liên quan đến việc phục hồi đường máu ở lồ ng ngực.
Hết sức chuyên tâm!
Cẩn thận chăm chú!
Không quan tâm chuyện khác!
Làm cho cô lập tức đơ mắt.
Trong mắt đám người này trừ phẫu thuật ra không có gì khác à?
Có phải đàn ông không?
Không biết hàng đến vậy?
Nhìn thấy ba người rửa tay mà cũng có thể khí thế ngất trời, Mạnh Hi nhịn không được mà khinh một câu: Một đán người phàm không biết hàng!