Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 1022: Khinh thường người!




Trần Thương đang chuẩn bị khâu lại, thế nhưng chợt phát hiện Mạnh lão sư đang ngây ngốc nghĩ gì đó.

Hai mắt mở to nhìn mình chằm chằm, có một loại cảm giác muốn mổ sọ của mình ra!

Trần Thương nhịn không được nói:

- Mạnh lão sư, cô đến khâu lại nhé?

Bị Trần Thương như thế vừa gọi, Mạnh Hi lập tức. kịp phản ứng.

Thế nhưng giọng của Trần Thương rõ ràng chính là: Còn không tranh thủ thời gian tới trợ giúp mà còn phát ngốc ở đó làm cái gì?

Rõ ràng chính là xem mình như chân sai vặt!

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi liền tức giận không thể lý giải, không phải chỉ là khâu lại à?

Có gì ghê gớm đâu!

Cắt!

Vừa nói chuyện vừa quay người nói với y tá:

- Chỉ số 4.

Y tá cầm kim và kẹp giữ tới. 

Mạnh Hi nhận lấy, nhìn sang Trần Thương: Chờ xem!

Thế nhưng, khi cầm kẹp kim Pen, bỗng nhiên cô không biết nên xuống tay từ chỗ nào!

Nhìn cái đầu mạch này, cũng giống như việc vẽ rồi ghép lại, hai mắt Mạnh Hi lập tức đen thui, có chút choáng váng, d*c vọng khâu lại lập tức bay mất.

Tiểu tử này... Tập trung hết toàn bộ độ khó trong việc khâu lại ở động mạch chủ lồ ng ngực.

Độ khó khâu lại này trực tiếp so với cấy ghép mạch máu còn phiền phức hơn rất nhiều... Hơn nữa độ chính xác cũng cao hơn, không cẩn thận sau khi khâu xong cũng không thể đảm bảo có thể sẽ không lọt ra một lỗ thủng, thế nào đi nữa đều là chuyện không tốt.

Hơn nữa, vết khâu này rất phức tạp, có thể sẽ lưu lại sẹo, lại lăn nữa dẫn tới giảm diện tích động mạch chủ a!

Nghĩ tới đây, tay Mạnh Hi có chút run!

Nàng cảm thấy không phải là mình sợ hãi, chủ yếu là sức ép ở ngực quá lớn, ép lên mạch máu, dẫn đến máu ở tay không được lưu thông mà gây nên!

Thế nhưng... Nhìn thấy ánh mắt hài hước của Trần Thương, Mạnh Hi lập tức tức giận đến nỗi khí huyết cuồn cuộn, ngay cả đồng phục phẫu thuật vốn còn đang rộng rãi cũng lập tức căng lên chật ních.

Không thể không nói, bác sĩ ở Đông Đại Nhất viện đều là người chuyên nghiệp, mặc cho anh có lợi hại ra sao, tôi tự lù lù bất động, tất cả đều tập trung tinh thần ở trên bàn phẫu thuật!

Cái này nếu như cho Vương Khiêm, đã sớm không biết con mắt dài tới đâu rồi!

...

Tỉnh Nhiên cùng đồng nghiệp nhìn vị trí nối gập ghềnh trên thành mạch máu, một trận tê cả da đầu, cái này nếu có thể khâu lại, thật sự là rất lợi hại!

Thế nhưng, chẳng biết tại sao, bọn họ thấy trong mắt Mạnh chủ nhiệm thế nhưng lại mang theo một tia thương hại.

Mà bác sĩ gây tê nhìn thấy bộ dạng trợn tròn mắt của Mạnh Hi cũng nhịn không được mà muốn cười.

Bởi vì loại vá kín này vô cùng phiên phức, vốn dĩ khâu lại một đường thắng giờ lại thành một đầu bất quy tắc.

Mạnh Hi do dự một phen, sống không thế yêu nhìn Trần Thương:

- Đây, tôi đỡ cho cậu, cậu cầm kim đi!

Trần Thương gật đầu, tiếp nhận kim kẹp Pen, nhìn Mạnh Hi, thật ngoan!

- Giao tốt!

Mạnh Hi nghe thấy giọng của Trăn Thương, phảng phất như đang nói: Không làm được thì chuyển qua làm phụ trợ, không muốn đoạt binh, ngoan ngoãn nhìn cho kỹ, đứng ở bên cạnh buông xuống con chuột chờ thẳng lợi là được rồi, còn giả vờ cái gì...

Mạnh lão sư lập tức vô cùng tức giận!

Thằng nhãi này!

Khinh thường người!