Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 40




“Em không ngại, chị nói xem, tại sao toàn bộ khoa đều có chủ?” Thẩm Diệc Hàm giả vờ ngạc nhiên hỏi,cô ta đương nhiên biết Lục Nhất Phương là hoa không có chủ.

Y tá Văn suy nghĩ một chút, “Cũng không phải, còn có một người không có.”

“Là ai vậy chị?”

“Chính là bác sĩ Lục khoa chúng ta, đóa hoa cao lãnh lạnh lùng nhất khoa, không biết ai có thể hái xuống được nữa.” Y tá Văn nói xong nói: “Chị cùng bác sĩ Lục quen nhau lâu như vậy, trước nay không thấy anh ấy cùng vị khác phái nào gần nhau.”

Nghe y tá Văn nói như vậy, trong lòng Thẩm Diệc Hàm mừng thầm, “Thật vậy chăng? Lạnh lùng như vậy, chưa từng có bất kỳ tai tiếng nào?”

Y tá Văn đột nhiên nhớ tới Trình Hiểu Cát, “Cũng không phải, khoảng thời gian trước,  có bạn của vào bác sĩ Lục vào viện, ở chung rất thân mật, có vẻ tai tiếng này cũng được truyền lâu lắm rồi.”

Thẩm Diệc Hàm trầm mặt xuống, hỏi “Là ai vậy? Có thể động vào núi băng như vậy.”

Y tá Văn nhỏ giọng nói: “Cô gái kia chị đã thấy,một cô gái rất hoạt bát đáng yêu, họ Trình, Trình Hiểu Cát? Chị cũng  không nhớ lắm.”

“Chắc hẳn cô ấy phải có chỗ đặc biệt.” Sắc mặt Thẩm Diệc Hàm không tốt lắm, thuận miệng tiếp một câu.

Y tá Văn thấy thế, tưởng cô ta lạnh, “Bên ngoài quá lạnh, chúng ta đi vào nghỉ ngơi một lúc đi.”

Thẩm Diệc Hàm gật đầu, đi theo y tá Văn đi vào.

Vừa lúc thấy Lục Nhất Phương về khoa, Thẩm Diệc Hàm chạy nhanh đến, “Nhất Phương, anh ăn cơm chưa?”

Lục Nhất Phương em cũng không liếc mắt nhìn cô ta một cái, thuận miệng đáp, “Ăn rồi.”

Y tá Văn nhỏ giọng cùng Thẩm Diệc Hàm nói: “Nhìn đi, chị nói bác sĩ Lục rất lạnh lùng, không thích cùng với người khác nhiều lời, đặc biệt là khác phái, bọn chị đều lén thảo luận bác sĩ Lục có phải không thích nữ không.”

Thẩm Diệc Hàm che giấu không vui vẻ, nói: “Nhất Phương thích nữ, chỉ là có chút  nội liễm thôi.”

Y tá Văn lúc này mới cảm thấy không thích hợp, thử dò hỏi: “Hai người quen nhau?”

“Bạn bè lâu năm, có thể nói là thanh mai trúc mã.” Thẩm Diệc Hàm cười nói.

“Khụ khụ!” Y tá Văn ho nhẹ hai tiếng, xấu hổ quá đi, âm thầm cảm thấy may mắn, bản thân không có nói bậy về bác sĩ Lục, xấu hổ nói: “Vậy khá tốt, khá tốt ha, bên kia chị còn có chút việc, chị đi trước.”

Y tá Văn nói xong, liền chạy đi. Thẩm Diệc Hàm đi đến hướng  Lục Nhất Phương, xin lỗi nói: “Nhất Phương, chuyện ngày hôm qua, là em suy xét không chu toàn, lần sau sẽ không như vậy.”

Thẩm Diệc Hàm chịu thua trước, cuối cùng có nhiều năm quen nhau như vậy, anh hẳn vẫn sẽ lưu luyến một chút tình cũ, không đến mức làm cho mọi thứ quá xấu hổ.

Lục Nhất Phương cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi hy vọng chúng ta ở bệnh viện vẫn là lấy phương thức người xa lạ  ở chung, cuối cùng, dù sao tôi cũng không thể nói đến tình bạn với cô.”

Thẩm Diệc Hàm cắn chặt môi, cho đến trắng bệch, lại cười nói: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, làm sao có thể? Nhất Phương, loại đùa này không buồn cười.”

Lúc này Lục Nhất Phương  mới ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô ta, ánh mắt mang theo không kiên nhẫn, còn có một tia chán ghét, nói: “ Bác sĩ Thẩm, tôi cùng cô chưa từng quen biết rất nhiều năm, người mà tôi quen biết rất nhiều năm chỉ có Trình Hiểu Cát.”

Thẩm Diệc Hàm thấy anh nói tuyệt tình đến như vậy, cô ta theo đuổi anh nhiều năm như vậy,lời Lục Nhất Phương nói, không khác nào cầm dao đâm vào tim cô ta,  khiến cô ta đau không thở nổi, cô ta nói lung tung: “Lục Nhất Phương, chúng ta không thể trở thành bạn bè, nhưng vẫn là quen biết một thời gian đi? Hà tất lại tuyệt tình như vậy?”

“Cô làm chuyện gì với Tiểu Cát, trong lòng biết rõ ràng, cô cho rằng, tôi còn có thể cùng cô giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra mà ở chung sao? Vậy cô cũng quá khinh thường tôi rồi.” Lục Nhất Phương lạnh lùng nói xong lời này,  đứng dậy rời đi.

Mặt Thẩm Diệc Hàm đầy vẻ không cam lòng, oán hận lẩm bẩm: “Em làm sai cái gì? Chẳng qua chỉ tranh thủ vì người em thích!”

Buổi tối thứ sáu, Trình Hiểu Cát cứ theo lẽ thường cùng Lục Nhất Phương ăn cơm tối. Lần này lựa chọn nhà hàng Nhật.

“Tiểu Cát, buổi tối trở về thu dọn một chút đồ, ngày mai chúng ta đến thành phố kế bên.” Lục Nhất Phương ăn xong trước.

“Hả?” Trình Hiểu Cát kinh ngạc, “Đi thành phố kế bên làm gì?”

“Anh lấy được vé buổi biểu diễn thần tượng Tần Lịch của em .” Giọng Lục Nhất Phương nhàn nhạt, giống như hôm nay đồ ăn có chút mặn vậy.

“A a a a a a a a!” Trình Hiểu Cát đứng lên kêu to, kích động ôm eo Lục Nhất Phương: “Anh nói thật? Anh thật sự lấy được vé vào cửa buổi biểu diễn?”

Lục Nhất Phương nhìn cô kích động thành như vậy, âm thầm khó chịu, đi gặp tên  đàn ông khác lại vui vẻ như vậy, hừ! Nhưng trên mặt anh không hiện gì cả,  gật đầu xác định.

Trình Hiểu Cát lại lần nữa thét chói tai, “Lục Nhất Phương, em làm sao bây giờ! Em kiếm vé này đã nhiều năm!”

Nhận thấy được thanh âm quá lớn, khiến cho nhà ăn vây xem, Trình Hiểu Cát xấu hổ chui vào trong ngực Lục Nhất Phương, đem vùi đầu ở ngực anh. Cái này làm cho tâm tình Lục Nhất Phương  hơi chút cân bằng lại, anh thuận thế đem Trình Hiểu Cát ôm lại trong ngực, “Anh có người quen bên vé gia đình nên anh nhờ kiếm hai vé.”

Tuy nói không ở giới fan, Trình Hiểu Cát cũng biết, vé gia đình, đó chính là vé SVIP đó, một vị trí tuyệt vời trong hội trường, lại kích động thét chói tai, “Nói như vậy, em có thể cùng thần tượng tiếp xúc gần gũi?”

Tuy rằng cảm thấy cô gái của anh quá mức chú ý tên đàn ông khác, trên đầu có chút xanh, nhưng nhìn cô vui vẻ  như vậy, lại an ủi chính mình, nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, trên đầu phải mang chút xanh, lúc này mới khẳng định gật gật đầu, “Trên lý thuyết chính là như vậy.”

Trình Hiểu Cát hưng phấn đến cơm cũng không ăn, lôi kéo anh phải về nhà, “Đi,hiện tại chúng ta về nhà.”

Lục Nhất Phương dở khóc dở cười, “Hiện tại về nhà làm gì?”

Trình Hiểu Cát nhìn anh như người rừng ra thành phố: “Anh không hiểu tâm trạng của fan! Ngày mai được nhìn thấy thần tượng, em phải đi mua quần áo mới!”

Nghe cô nói vậy xong, Lục Nhất Phương ghen tuông đã khống chế không được, lạnh lạnh nói: “Bạn gái của anh muốn đi gặp tên đàn ông khác, anh cảm thấy trên đầu có một mảnh thảo nguyên xanh mướt.”

******