Trình Hiểu Cát nghe xong như lọt vào trong sương mù, “Bà nói, chuyện của Trình Hiểu Diệp này, là kế hoạch một tay Lục Nhất Phương làm ra?”
Liễu Manh Manh gật gật đầu, “Cũng không thể nói là kế hoạch bác sĩ Lục, vì chỉ cho hai ba con của bà không hề bị lừa bịp mà thôi.”
Trình Hiểu Cát bỗng nhiên nhớ tới lúc Trình Hiểu Diệp mới nằm viện, Lục Nhất Phương hỏi qua nhóm máu một nhà bọn họ, chẳng lẽ là từ khi đó, anh đã bắt đầu hoài nghi?
Thấy sắc mặt Trình Hiểu Cát nghiêm trọng, Liễu Manh Manh còn nói thêm: “Bà đừng nghi ngờ người ta như vậy, bà có cái gì không rõ ràng, hỏi trực tiếp rõ ràng là được. Mình thấy bác sĩ Lục này không cho bà biết những việc này, chắc hẳn là muốn yên lặng bảo vệ cho bà đấy……”
Trình Hiểu Cát gật gật đầu, uống một ngụm, “Mình biết.”
Liễu Manh Manh lúc này mới yên tâm, Trình Hiểu Cát thật vất vả mới có thể có người thích, cũng không thể bởi vì vậy mà cho rằng người ta xấu xa, thật là tội lỗi.
Hai người lại hàn huyên một lát rồi đến chuyện Lục Nhất Phương yêu thầm cô, Liễu Manh Manh cảm khái nói: “Hai người thật là chẳng lãng mạn, lớn như vậy, còn bày đặt yêu thầm với cho phép được yêu, chậc~”
Lời này làm Trình Hiểu Cát không biết nói tiếp như thế nào, cô vội vàng nói sang chuyện khác nói: “Bà không phải nói cũng có chuyện muốn nói sao? Còn có, ông chủ lòng dạ hẹp hòi như thế sao lại cho bà nghỉ ngơi?”
Liễu Manh Manh hơi xấu hổ vén tóc, khụ một tiếng, nói, “Cái đó…… Chính là…… Đại khái là người ta xấu hổ đó.”
Trình Hiểu Cát thấy cái bộ dạng xoắn xít xấu hổ này, khó hiểu hỏi, “Sao ông chủ của bà lại xấu hổ? Việc xấu hổ với chuyện bà được nghỉ có liên quan gì?”
Mặt Liễu Manh Manh lúc nào cũng như tường thành, thế nhưng hiếm thấy đỏ bừng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mình…… Ngủ cùng anh ấy.”
“!!!”Trình Hiểu Cát khiếp sợ: “Manh Manh, từ lúc nào bà trở nên mạnh mẽ như vậy?”
“Mình cũng không phải cố ý, tại lúc ấy uống nhiều quá, ai biết như vậy ông chủ lòng dạ hiểm độc ấy lại ngây thơ như vậy đâu, mình cũng không có xấu hổ mà, thế nhưng anh ấy lại giận dỗi. A! Đàn ông!”
“……” Trình Hiểu Cát kính nể vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Chị hai! Em kính chị là nữ hán tử!”
Một ông chủ lòng dạ hiểm độc: Em mới là người giận dỗi! Cả nhà em đều giận dỗi!
Trình Hiểu Cát: “Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Từ chức sao?”
Liễu Manh Manh: “Đùa gì vậy! Dựa vào cái gì mà mình phải từ chức? Mình lại không có làm sai!”
“Bà đương nhiên không có làm sai!” Vẻ mặt Trình Hiểu Cát lo lắng, “Nhưng cái ông chủ lòng dạ hiểm độc có thể cho bà dọn đồ rồi đuổi bà đi không?”
“Làm ơn, mình làm cu li cho Chu Bái Bì kia lâu như vậy, anh ấy trừ bỏ keo kiệt, nhân phẩm vẫn tin được!” Liễu Manh Manh cho cô một ánh mắt yên tâm: “Lui một vạn bước mà nói,nếu anh ấy đuổi mình đi thì tổn thất còn không phải là anh ấy, mình rất có tài năng đó nha, có rất nhiều công ty xếp hàng chờ mình đấy.”
“Manh Manh, bà không phải đã yêu ông chủ của bà ……” Trình Hiểu Cát cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản.
“Tiểu Cát, đã là năm nào rồi, đã sớm qua cái tuổi ngủ là phải chịu trách nhiệm rồi, tư tưởng phải phát triển, ok?” Liễu Manh Manh chớp chớp mắt to tròn, “Mình cùng với anh ấy nếu là một cặp với nhau, mình đây chính là cẩu, anh ấy chính là phân!”
Trình Hiểu Cát khiếp sợ nhìn cô ấy, cái cờ này cắm lên cũng quá độc ác! Hình tượng Liễu Manh Manh ở trong lòng cô đã vượt xa hai mét, hình tượng này vẫn luôn được bảo vệ, thẳng đến khi Trình Hiểu Cát biết trong miệng cô ấy ngủ và đơn thuần ngủ với nhau, mới dừng lại sự sùng bái mù quáng.
“Dạ dạ dạ, Manh Manh chính là nữ cường thiên hạ đệ nhất! Là cặp đùi vàng mà Trình Hiểu Cát nhất định phải ôm chặt lấy.” Trình Hiểu Cát thấy cô ấy tự tin như vậy, cũng không nói thêm nữa mà phóng một trận rắm cầu vồng.
Liễu Manh Manh bị cô vỗ mông ngựa vô cùng thoải mái, “Yên tâm, chị có một ngụm cháo, cũng không làm em chị bị đói bụng!”
“Hắc hắc hắc.” Trình Hiểu Cát lại lần nữa chân chó cười.
Hai người ở tiệm bánh ngọt ngồi một giờ, lại đi dạo trong trung tâm thương mại rồi mới chuẩn bị đi ăn cơm tối. Hai người đang ở suy nghĩ xem ăn cái gì, Liễu Manh Manh vị bị ông chủ kia gọi điện tới.
Sau khi cô ấy tắt điện thoại, xin lỗi nói: “Tiểu Cát, công ty có hạng mục ra xảy ra chút chuyện, mình phải trở về nhìn kiểm tra, không ăn cơm với bà được nữa.”
Trình Hiểu Cát tỏ vẻ đã biết, “Đi đi, đi đi, công việc quan trọng, phải kiếm tiền nuôi mình!”
“Moa!” Liễu Manh Manh tặng cô một nụ hôn gió, “Mình đi trước đây.”
Trình Hiểu Cát nhìn bóng dáng vội vàng của cô ấy rời đi, tích cực như vậy, thật sự không phải thích ông chủ lòng dạ hiểm độc kia sao?
Trình Hiểu Cát định ăn qua loa rồi về nhà, lại nghĩ đến bệnh viện cách đây không xa, dứt khoát đi tìm Lục Nhất Phương cùng nhau ăn cơm tối lại về nhà.
Mở di động nhắn WeChat, “Lục Nhất Phương, hiện tại anh thế nào rồi? Muốn cùng nhau ăn cơm tối không?”
Lục Nhất Phương: “Tiểu Cát, hôm nay bệnh viện có chút việc, anh không đi được, em cùng bạn của em ăn đi,tối muộn đến đón em sau.”
Trình Hiểu Cát: “Tốt, em cũng có thể tự về được, anh không cần phải đến đón.”
Lục Nhất Phương: “Cũng được, em về đến nhà nói cho anh biết.”
Trình Hiểu Cát nhắn lại “Dạ dạ” gật đầu sau đó tắt giao diện wechat định tùy tiện ăn một chút gì rồi về nhà nghỉ ngơi.
Đồ ăn ở tầng 5, cô đang mải miết đi tìm đồ ăn cho bữa tối. Tầm mắt bỗng nhiên cứng lại, xuyên qua tủ kính, cô nhìn thấy người vừa mới gửi tin tức nói đang bận không được, Lục Nhất Phương đang ngồi ở cùng người khác ăn bữa tối, mà cô gái ngồi đối diện với anh kia, thế mà lại là Thẩm Diệc Hàm!
Thẩm Diệc Hàm mặc áo len màu trắng bó sát, phác họa dáng người tinh xảo hấp dẫn của Thẩm Diệc Hàm, tóc dài đen óng, búi gọn gàng ở phía sau lưng, nhìn Lục Nhất Phương nói nói cười cười.
Trong đầu Trình Hiểu Cát trống rỗng, vùi đầu bước nhanh đi qua tủ kính, đi đến một chỗ ngoặt chỗ dừng lại, sắc mặt tái nhợt che lại ngực, từng ngụm từng ngụm hít sâu, mất một lúc mới bình tĩnh lại lại.
*******