Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 30




Một giờ sau, ba người tới thành phố Z nơi Trình Phó Vũ ở. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Trình Hiểu Cát đề nghị muốn đi dạo, Trình Phó Vũ tuổi lớn, muốn ở nhà nghỉ ngơi, để cho hai người trẻ tuổi bọn họ đi ra ngoài.

Thành phố Z có phong cảnh hữu tình nổi tiếng khắp cả nước, Trình Hiểu Cát đề nghị ngồi du thuyền, Lục Nhất Phương đương nhiên sẽ không có ý kiến. Hai người tới chỗ để mua vé lên du thuyền, nhìn thấy một tấm biển quảng cáo to đùng ở trên đó viết, “Hoan nghênh đến với Double Eleven, tình nhân sẽ giảm nửa giá, người thường sẽ phải trả toàn bộ!”

Hai người đi đến chỗ mua vé, người bán vé nhìn hai người, mặt mỉm cười hỏi: “ Cô gái, mua vé tình nhân, hay là vé thường?”

Trình Hiểu Cát bị hỏi cảm thấy vô cùng khó khăn, “Chúng tôi không phải đang yêu nhau, mua hai vé thường.”

Người bán vé nghi ngờ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chuẩn bị hóa đơn.

“Chờ một chút, chúng tôi là một cặp.” Lục Nhất Phương ngăn cản nói, cười nhìn về phía người bán vé, “Hai chúng tôi đang giận nhau.”

Nói xong, xoa xoa khuôn mặt kinh ngạc của Trình Hiểu Cát, sủng nịch nói: “Ngoan, không tức giận nữa.”

Người bán vé nhìn hành động của hai người, tuấn nam mỹ nữ, thật là làm người ta cực kỳ hâm mộ! “Tốt, dựa theo yêu cầu hoạt động của chúng tôi, yêu cầu hai vị hôn nhau để xác nhận hai người đang yêu nhau.”

Người bán vé nói xong thì trong đầu Trình Hiểu Cát  “Ong” một tiếng nổ tung!

??? Hôn nhau???

Trình Hiểu Cát: “Tôi không thấy nói phải hôn nhau.”

Người bán vé vẫn mỉm cười, duỗi tay chỉ vào chữ trên biển quảng cáo, “Thưa cô, cô chú ý nhìn xem chữ nhỏ kia.”

Trình Hiểu Cát nhìn thấy, quả nhiên, dưới đáy biển quảng cáo viết, “Tình nhân phải lấy hôn làm chứng minh nha!”

Cô khống chế được dục v0ng mãnh liệt lấy chân đá lên biển quảng cáo, cắn răng nói: “Chúng tôi không cần vé tình nhân!”

Lời nói vừa mới nói xong, miệng đã bị thứ ấm áp che lại sau đó nhanh chóng rời đi.

Lục Nhất Phương! Hôn!! Cô!

Trình Hiểu Cát ngây ngốc ở đằng kia, Lục Nhất Phương xin lỗi cười cười: “Bạn gái xấu hổ, phiền cô cho chúng tôi vé tình.”

Người bán vé nhanh nhẹn đưa hai vé cho anh, nhìn theo bọn họ đi xa, ai, tuổi trẻ thật tốt.

Tay Trình Hiểu Cát bị Lục Nhất Phương nắm đi, còn đang đắm chìm trong nụ hôn của Lục Nhất Phương, một hồi lâu, mới tỉnh lại, ngơ ngác hỏi: “Lục Nhất Phương, anh rất thiếu tiền sao?”

Lục Nhất Phương: “Không thiếu.”

Trình Hiểu Cát: “Không thiếu tiền, anh làm gì mà nhất định phải mua vé tình! Còn dám phi lễ tôi!”

Trình Hiểu Cát tức giận bừng bừng, một chân đá trên mông anh, “Đồ lưu manh! Anh trả nụ hôn đầu tiên cho tôi!”

Lục Nhất Phương né tránh cú đá của cô, liên thanh xin lỗi: “Anh sai rồi, thật sự! Anh đây cũng là nụ hôn đầu tiên! Nếu em cảm thấy không công bằng, anh đứng im để em hôn lại!”

Trình Hiểu Cát tức giận cười nhạo anh, đuổi theo đánh anh, trong chốc lát hai người đều mệt không chịu được, tìm ghế ngồi xuống, Trình Hiểu Cát đột nhiên trầm mặc, giống như hạ quyết tâm rất lớn, hỏi Lục Nhất Phương: “Lục Nhất Phương, tôi có thể cho rằng anh yêu thầm tôi không?”

Đột nhiên bị đặt câu hỏi như vậy, làm Lục Nhất Phương không kịp phòng bị, anh nuốt nuốt nước miếng, sau đó trịnh trọng nói: “Em bây giờ mới biết được anh yêu thầm em sao!”

Lục Nhất Phương trả lời quá nhanh, nhanh đến mức Trình Hiểu Cát không phân biệt nổi, không biết có phải anh lại đùa không, nên tự cho rằng lời này trở thành trêu chọc cô.

Trình Hiểu Cát ngẩng đầu lên, vênh cằm lên, khinh thường nhìn Lục Nhất Phương, “Đừng có thích chị đây, chị đây là người trong truyền thuyết đấy.”

Lục Nhất Phương vẫn chưa nói chuyện, ánh mắt tối sầm đi, một lát sau, mới nói nói: “Chị gái, hy vọng có thể nhìn thẳng bản thân mình đi, ai yêu thầm người đó chính là heo!”

Quả nhiên, lại là một trò vui đùa.

Bởi vì ngay từ đầu hai người không thoải mái, hai người ở trên du thuyền không có hứng thú lắm, đều thất thần, hai bên bờ sông non xanh nước biếc ở trong mắt bọn họ cũng không có vẻ đẹp gì cả.

Hai người cao hứng tới, mất hứng đi về, Trình Hiểu Cát cho rằng nếu là chủ nhà  vẫn phải ra dáng chủ nhà, điều chỉnh tốt tâm trạng, chủ động nói với Lục Nhất Phương: “Thành phố Z có quán nướng rất nổi tiếng, có muốn đi ăn thử không?”

“Chất benzopyrenec trong quá trình nướng thịt sinh ra tương đương với việc hút thuốc lá 500 lần.” Lục Nhất Phương âm trầm nhìn cô một cái, “Em còn muốn ăn sao?”

Đồ độc ác, không ăn thì không ăn!

Trình Hiểu Cát: “Vậy đi ăn thịt dê? Thành phố Z này có nồi canh thịt dê cũng có thể nói tuyệt nhất.”

Lục Nhất Phương: “Anh bị dị ứng với thịt dê.”

Trình Hiểu Cát: “Hay đi ăn đồ ăn Trung Quốc?”

Lục Nhất Phương: “Anh không muốn ăn.”

Được rồi, thích ăn thì ăn.

Trình Hiểu Cát cũng tức, “Thích ăn thì ăn, không ăn thì chúng ta về nhà!”

Lục Nhất Phương vẫn uể oải đi theo cô, bên cạnh có đại thiếu gia chán nản, miễn bàn có bao nhiêu lo lắng sốt ruột. Tôi muốn giống như ánh mặt trời, chiếu sáng lên anh! Làm anh ấm áp!

Trình Hiểu Cát điều chỉnh tâm tình một chút, lại lần nữa hỏi: “Anh rốt cuộc làm sao vậy? Là anh một hai phải theo tới đây, sao bây giờ bày vẻ mặt không thiết sống hả, anh làm sao?”

Lục Nhất Phương nhìn cô một cái thật sâu, “Không có việc gì, chúng ta đi ăn nướng đi, không phải em thích ăn sao?”

???

Hai người cuối cùng vẫn ngồi ở quán nướng, nơi này là quán nướng nổi danh khắp thành phố Z, quán nướng đông đúc, chen đầy người, bọn họ tùy tiện tìm một quán rồi ngồi xuống, dù sao hương vị cũng không khác nhau.

“Ông chủ, cho ba đĩa thịt ba chỉ với hai đĩa thịt bò rau củ!” Trình Hiểu Cát cầm giỏ rau sống, hô to với chủ quán, lại hỏi Lục Nhất Phương, “Anh muốn ăn cái gì tự chọn, tôi chọn theo ý tôi không nhất định là anh thích.”

Lục Nhất Phương gật gật đầu, Trình Hiểu Cát từ trước đến nay yêu thích ăn thịt, mà Lục Nhất Phương từ nhỏ thiên đồ chay, hai người lại không ăn chung được, anh chỉ nhặt ít rau.

Rất nhanh, chủ quán đưa bọn họ đồ ăn để nướng, hỏi: “Hai vị, muốn uống đồ uống gì không?”

****