Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 46




Khi bước ra ngoài tiệm lẩu, Sở Thanh bỗng túm lấy Trình Dịch An đứng ra đằng sau cây cột.

Trình Dịch An thuận theo ánh mắt cô nhìn qua, đằng trước là một nhà năm người, hai ông bà và hai người con trai, con dâu, còn cậu thiếu niên đang đi đến kia hẳn là đứa cháu trai.

"Dương Dương, mau lên xe." Bà lão gọi cậu cháu trai bảo bối lên xe, một tay ôm vai cháu trai, tay còn lại thì vô cùng thân mật sờ gương mặt của cậu ta.

Sau khi xe lái xe đi rồi, Sở Thanh mới từ từ lôi Trình Dịch An đi ra, "Đó là ông bà và nhà chú nhỏ của em." Sở Thanh cố gắng để mình bình tĩnh hơn chút, "Em họ của em, trước kia từng nhắc đến với anh rồi."

Cậu em họ này của Sở Thanh, Trình Dịch An có biết. Năm Sở Thanh học lớp mười một thì xé sách ngữ văn của cô, còn trét kẹo cao su lên vở bài tập của cô, đó là còn chưa nói đến việc ném cả hộp thức ăn thừa lại vào cặp cô; anh nhìn mãi cũng quen.

"Năm đó lúc em chuyển đi phía bên nội cứ lèo nhèo mãi, nên thi đại học xong thì em về thành phố M, từng đi gặp bà nội một lần." Sở Thanh cúi đầu, phần kí ức này đúng là không được đẹp đẽ gì lắm. Sau khi ba Sở Thanh qua đời, mẹ cô đã chuyển tất cả tài sản sang tên cô. Mà đúng vào năm nhất đại học, bên nhà họ nội kia lại đang trù tiền để mua nhà cho Sở Dương, họ bàn tính mãi rồi cuối cùng cũng tính lên cô.

"Khi đó em bướng bỉnh lắm, nói một tràng làm bà nội sững sờ luôn. Nói xong là em quay đầu chạy ngay, hôm sau thì đặt cọc tiền mua được căn giờ đang ở."

Bà nội vẫn luôn chướng mắt mẹ của Sở Thanh, đặc biệt là sau khi Sở Thanh sinh ra thì lại càng thế; nói mẹ cô không chỉ có một nhà mẹ đẻ không được tích sự gì, mà đến cả đứa con trai cũng sinh không nổi.

"Lúc em ra đời, ông bà nội em đã đứng chờ ở ngoài phòng giải phẫu cả đêm. Nhưng nghe y tá nói là con gái thì quay đầu đi luôn... Cho nên khi ấy em còn trách mẹ sao lại đưa em đến nhà bà nội chứ, bà ấy ghét em vậy cơ mà." Đến dịp Tết cô còn nhắn một tin Wechat cho bà, nhưng đến giờ vẫn chưa được đáp lại một câu. Nhưng trong vòng bạn bè thì một ngày nhắn mấy tin, còn tương tác qua lại với đứa cháu trai bảo bối của bà nữa.

Trình Dịch An sờ đầu Sở Thanh, "Quên bà ấy đi."

"Em còn tưởng anh sẽ khuyên em đi thăm bà ấy nhiều chút chứ." Trong ấn tượng của Sở Thanh, mấy kiểu gia đình như gia đình của Trình Dịch An sẽ vô cùng coi trọng hiếu đạo.

"Anh cũng có bà, tốt hơn bà ấy nhiều."

Sở Thanh vô cùng kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, "Đúng đấy, lạp xưởng bà em làm ăn siêu ngon."

"Ừm, ăn ngon đến mức người nào đó nửa đêm còn đứng ăn được."

Đêm hôm đầu năm mới, buổi tối lúc Trình Dịch An định đi vệ sinh thì mới phát hiện ra người bên cạnh đã đi đâu mất, mặc áo lông vào rồi đi tìm khắp nhà. Cuối cùng cũng túm được Sở Thanh ở trong bếp, nửa đêm cô đói bụng muốn ăn thịt nên đứng bên kệ bếp ăn sạch sẽ đĩa lạp xưởng còn thừa lại.

Hôm sau bà Trình Dịch An nghe được chuyện này, còn đặc biệt đóng gói cho cô hai túi lạp xưởng đầy ụ để lúc nào đi Sở Thanh sẽ cầm theo. Túi lạp xưởng kia giờ hãy còn nằm trên bàn công nhà họ, lấy tốc độ một bữa cơm hai chiếc mà ngày một ít đi.

"Tối mai ở nhà ăn đi, hấp lạp xưởng!" Mắt Sở Thanh đột nhiên sáng lên, "Tối mai anh có về ăn cơm không?"

"Về." Trình Dịch An nhẹ nhàng thở ra, còn may là tối ngày mai mới ăn, nãy anh còn lo Sở Thanh về nhà là đòi ăn luôn chứ.

"Dừng dừng dừng!" Sở Thanh túm cửa sổ, kích động vỗ cửa xe.

Trình Dịch An sợ nhất là phải ra ngoài với Sở Thanh, vì cái bụng của cô như động không đáy vậy, ăn xong bữa chính rồi ăn điểm tâm ngọt, ăn xong điểm tâm ngọt thì lại ăn khuya. Anh không biết Sở Thanh lại nhìn thấy món ngon gì, chỉ có thể đỗ vào lề rồi dừng xe lại.

"Em muốn ăn kem ốc quế." Sở Thanh chỉ vào một quán nào đó mới mở trên đường bán kem ốc quế Hokkaido.

Trình Dịch An còn chưa kịp từ chối, bên tai đã vang lên giọng nói đòi mạng anh của Sở Thanh: "Trình Trình, Dịch Dịch, An An... Em chỉ ăn đúng một miếng thôi."

Anh mở khóa xe, thả Sở Thanh ra.

Sở Thanh vô cùng vui vẻ chạy đi mua kem ốc quế về, cô ngồi ở ghế lái phụ cắn một cái, hương sữa bò nồng đậm, tinh tế tỉ mỉ không có chút vụn băng nào. Cô lại cắn một miếng kem ốc quế nữa, không giống phần vỏ xốp hay phần bánh quế của các quán khác; ốc quế của nhà này giống y như vị của một loại bánh quy nào đó, thơm thơm giòn xốp, vị sữa đậm đà.

Vừa cắm hai miếng thì kem ốc quế trong tay đã bị Trình Dịch An cướp đi.

"Hai miếng." Hai miếng cắn lại siêu lớn, chặn ngang việc ăn của Sở Thanh.

Thấy Trình Dịch An ăn đến say sưa ngon lành, Sở Thanh méo miệng, "Anh đừng ăn nhanh thế mà, lạnh quá không tốt cho dạ dày đâu đó."

Thiếu chút nữa Trình Dịch An nghẹn vì chiếc kem ốc quế này, cô còn dám giáo dục anh cơ đấy.

Thừa dịp Trình Dịch An đang ngây người, Sở Thanh nắm chuẩn thời cơ, đứng thẳng người dậy, một tay nắm lấy chiếc kem ốc quế, một tay vịn vai Trình Dịch An, cúi đầu cắn một miếng...

Trình Dịch An hơi rụt về sau, Sở Thanh vì không đứng vững mà cả người đổ lên người anh. Thế là kem ốc quế trong tay rơi hết xuống đùi, trong tay chỉ còn dư lại hơi chiếc ốc quế.

Sở Thanh ngơ ngác, tay chống trên chân Trình Dịch An mãi, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần nổi.

"Còn ăn nữa không?" Trình Dịch An cảm giác được đùi mình lành lạnh, rét buốt, nhớp nhúa...

"Anh biến thái!" Sở Thanh vội vàng rúc về đằng sau, "Già rồi còn không đứng đắn."

"Anh nói cái này..." Trình Dịch An giơ phần ốc quế trong tay lên, mang tai đã đỏ bừng lên rồi.

"À." Sở Thanh cầm lấy ốc quế, hai ba miếng là đã ăn sạch sẽ. Cô chỉ chỉ quần Trình Dịch An, "Không thì anh cởi ra trước đi? Không thì lát nữa quần thu đông cũng ướt đấy."

Trình Dịch An liếm môi một cái, "Ở đây sao?"

Sở Thanh nhìn quanh ngó quất một chút, nơi này không có người qua lại, đêm hôm khuya khoắt vô cùng yên lặng. Cô hơi nghiêng đầu, "Mau cởi đi, dính trên đùi không dễ chịu đâu."

Trình Dịch An chậm rãi c.ởi dây thắt lưng, sau đó ké,o khóa quần...

Tiếng cởi thắt lưng và tiếng k,éo khóa rơi vào tai Sở Thanh, không hiểu sao lại dấy lên chút mập mờ. Cô cúi đầu ho khan hai tiếng, sau đó mở cửa sổ ra một khe nhỏ để giải nóng.

Toàn bộ quãng đường về nhà còn lại, Trình Dịch An mặc chiếc quần thu đông màu xám, phối với giày da.

Lúc vào cửa tiểu khu, anh còn kéo áo khoác xuống để dùng vạt áo che quần, có lẽ sợ bảo vệ cười vào mặt. Lúc lái xe vào bãi đậu xe, Trình Dịch An tắt đèn trong xe đi, sau đó cầm quần chui về ghế sau.

"Đừng mặc vào..." Cũng có phải cởi truồng đâu, mặc quần thu đông vẫn có thể ra ngoài mà.

Trình Dịch An nhìn nhìn chân mình, rồi lại nhìn Sở Thanh, trong ánh mắt viết đầy hai chữ kháng cự.

"Áo khoác dài mà, che được phần mông thôi, không sao." Sở Thanh khuyên anh, chiếc quần đen kia dính màu trắng của kem nên trông càng kì quặc.

Thấy Trình Dịch An còn đang do dự, Sở Thanh hết nước hết cái: "Em mặc quần legging màu xám, trông cũng cùng một kiểu với anh mà... Mấy bước đường là đến nhà thôi, tranh thủ lúc không có ai thì mau đi."

Trình Dịch An nghe xong thì rút chìa khóa xe, thở sâu rồi thở ra một hơi sau đó mở cửa xe. Vừa xuống xe, cái gã xưa nay luôn quan tâm săn sóc Sở Thanh cứ thể mặc kệ cô ở phía sau, khóa xe xong là co giò chạy.

Lúc đứng chờ thang máy, hai bắp chân anh còn hơi run rẩy, thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh.

Sở Thanh đi sau cách anh ba bước, nén cười đến đau cả bụng. Chiếc quần thu đông màu xám này vốn không có vấn đề gì, mà chỗ kinh khủng nhất chính là nơi ống quần bó át lấy chiếc tất vải đen, còn có đôi giày da đen kia nữa. Nhìn thế nào cũng có cảm giác... Không bằng mặc chiếc quần ngoài cho rồi.

Cửa thang máy mở ra, Trình Dịch An rốt cục cũng có thể thở một hơi thật dài. Anh không chờ nổi nữa mà bước vào, cửa đóng lại.

Lúc từ tầng ngầm đi lên được đến tầng một, bỗng thang máy dừng lại.

Sở Thanh đứng bên Trình Dịch An đang cứng đờ cả người, cô có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt tuyệt vọng của Trình Dịch An vào giờ phút này.

Cửa mở ra, đi đằng trước là một con Samoyed, theo sau là một người phụ nữ.

Sở Thanh nhìn ra được người phụ nữ này không muốn vào lắm, nhưng mà sức của con chó kia quá lớn, một cô gái năm mươi cân vốn không thể kéo nổi.

Con Samoyed vừa vào là ngửi ngửi tứ phía, nó đột nhiên lao vào chiếc quần ngoài trong tay Trình Dịch An, lè lưỡi định liế.m.

"Thác Mễ, bẩn." Chủ nhân con chó kia vô cùng ghét bỏ mà kéo con chó sang bên, dùng chân vây Samoyed ở một góc thang máy.

Con chó kia lè lưỡi, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Trình Dịch An, nước bọt sắp rớt xuống đất đến nơi.

Sau khi thang máy dừng hẳn rồi, cửa vừa mở được nửa là người phụ nữ kia lập tức kéo chó ra ngoài, trông có vẻ thực sự không muốn ở chung một không gian với Trình Dịch An.

Sở Thanh nãy giờ vẫn cố c.ắn môi dưới của mình, móng tay bấu vào lòng bàn tay, cố gắng bảo đảm rằng mình không cười ra tiếng cũng không bị nghẹn nước miếng.

Giờ phút này lòng Trình Dịch An tựa tro nguội, anh chậm rãi ra khỏi thang máy, mở cửa về nhà. Anh nhét chiếc quần trong tay vào máy giặt, sau đó như thường lệ mở tivi lên xem thời sự đêm khuya.

Hôm nay Sở Thanh cũng không dám làm phiền anh, ngay cả thời sự khuya cũng không thể làm tâm tình Trình Dịch An tốt hơn chút thì cô cũng càng không dám đi tìm xui xẻo.

Cảm xúc sa sút này của Trình Dịch An kéo dài đến tận sáng ngày hôm sau.

Sở Thanh nhìn anh ngồi trước bàn cơm, mặt không cảm xúc uống cốc nước chanh. Anh lặng lẽ đặt bột sữa đậu nành trong tay xuống, rồi cầm đậu cà phê lên. Cô cảm thấy có lẽ dạo này Trình Dịch An sẽ không muốn nhìn thấy chất lỏng màu trắng và hỗn hợp rắn lỏng đâu.