Mùng năm Tết là đến phiên Trình Dịch An trực ban, từ mười giờ tối mùng bốn đến tám giờ ngày hôm sau.
Sở Thanh còn chưa ngủ anh đã phải rời đi, một người cô độc ngồi trong phòng xem phát sóng trực tiếp tiệc tối liên hoan Tết xuân của mấy đài truyền hình lớn, cô tự cảm thấy khiếu thẩm mỹ của mình đã kiệt quệ cả rồi. Mấy năm nay có rất nhiều các cậu trai chừng hai mươi, hết ca hát rồi nhảy múa, thế nhưng cô không nhận diện được ai cả. Cố tập trung tinh thần xem hết bài "Xuyến thiêu" của thầy Phí Ngọc Thanh, Sở Thanh bắt đầu lười biếng ngáp một cái.
Cô cắm dây sạc cho túi sưởi tay bảo bối, vào nhà vệ sinh rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Trình Dịch An không có ở đây nên trong nhà cũng trở nên vắng lạnh, bật điều hòa hay tận hưởng ánh mặt trời cũng không thấy ấm áp hơn bao nhiêu.
Cô nhét hai túi sưởi vào trong chăn, Sở Thanh cởi áo bông trèo lên giường, nhét cặp chân toàn mùi thuốc vào trong chăn, sau đó chui cả người vào. Lúc nằm gọn vào trong ổ chăn lạnh lẽo, cô khẽ hít vào một hơi lạnh, sau đó cuộn người thành một đống.
Mùa đông ở phương Nam này quả là không cho người ta sống nổi mà, cũng không biết hơn hai mươi năm trước không có bạn trai giúp mình ủ ấm chăn, cô đã vượt qua thế nào nữa.
Mùng năm đầu năm, đón thần tài. Hàng năm cứ đến 0 giờ mùng năm thì bên ngoài sẽ bắn pháo hoa hơn một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.
Sở Thanh vốn cho rằng hai năm nay cấm pháo hoa rồi thì hiện trạng này sẽ được sửa đổi. Nhưng hồi năm ngoái, sau khi nghe các đồng nghiệp bảo muốn bắn pháo hoa thì chạy đến nơi cách năm cây số, cô đã biết được tất cả chỉ là huyễn tưởng của mình mà.
Lên giường, Sở Thanh muốn mau mau ngủ thiếp đi để cho khỏe người. Nhưng mà bên người thiếu mất một người nên cứ cảm thấy trống vắng làm sao, cả người tỉnh như sáo. Mở hai mắt thao láo đến mười một giờ năm mươi, Sở Thanh dứt khoát ngồi dậy bật điện thoại lên, mở phim truyền hình lên xem.
Mười phút sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa bắn liên tục, đông tây nam bắc, nổ khắp nơi. Mà vị trí của nhà cũ nhà họ Trình vắng vẻ, nên pháo nổ gần đây khiến âm thanh càng ồn ào hơn.
Sở Thanh tìm video trên web một lúc, cuối cùng ấn mở một bộ phim chiếu mạng ngọt ngào[1] gần đây đang rất hot. Trước đây cô luôn dị ứng mấy loại phim thế này, cảm thấy vừa dài dòng lại vừa không có tình tiết gì. Nào ngờ vừa xem nửa tập đã mê mẩn, mở tua nhanh gấp hai, vừa xem đến đoạn đôi nam nữ chính đứng chung khung hình thì lại đổi thành tốc độ bình thường, có đôi lúc còn tua lại xem lần nữa.
[1] Gốc 小甜饼 (bánh ngọt nhỏ): ngôn ngữ mạng, chỉ những người có tính cách, bề ngoài đáng yêu, ngọt ngào; cũng chỉ những tình tiết cốt truyện ngọt ngào, thuận buồm xuôi gió.
Chỉ trong chớp mắt cô đã xem đến tập 6. Tiếng bắn pháo hoa ngoài cửa sổ cũng dần nhỏ đi, giờ lại đến lượt bụng Sở Thanh kêu. Cô bật đèn bàn lên, mặc áo bông vào rồi chạy đến phòng khách gom mấy món đồ ăn vặt vào, uống một ngụm sữa tươi thì gặm một miếng bánh quy. Sau khi nhét đầy bao tử rồi, cô cắm sạc điện thoại tiếp tục xem, xem được nửa thì thấy mắt khô quá nên nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt.
Xem được hơn nửa bộ phim thì trời cũng dần sáng. Sở Thanh dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ ba mươi. Cô bỗng giật mình, cô đây là thức thâu đêm đó sao?
Tắt điện thoại di động nằm trên giường, Sở Thanh bắt đầu luống cuống. Nếu Trình Dịch An về nhà mà phát hiện cô một đêm không ngủ... Nhớ đến gương mặt lạnh lùng kia là cả người cô cũng lạnh theo.
Sở Thanh định tranh thủ thời gian ngủ một lát, nhưng cổ đau, xương sống thắt lưng đau, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào. Đang vào lúc cô tính toán thay đổi kế sách, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Trình Dịch An vừa đẩy cửa đi vào, đột nhiên bị Sở Thanh ôm lấy eo ngay tắp lự. Anh còn chưa kịp hỏi gì thì người trong ngực đã bắt đầu khóc.
"Sao giờ anh mới về..." Trong chớp mắt, Sở Thanh đã nghĩ xong xuôi hết thảy rồi. So với việc bịa chuyện nói dối thì chẳng thà thành thật khai báo, nhưng mà nguyên nhân ấy à... Vẫn phải sửa lại chút chút.
Trình Dịch An bị dáng vẻ tiều tụy này của cô dọa cho phát sợ, thấy cô chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh thì vội vàng ôm cô lên giường. Anh nửa ngồi bên giường, vu.ốt ve trán Sở Thanh hỏi: "Sao thế? Không ngủ được à?"
"Em nhớ anh lắm..." Trong mắt Sở Thanh ánh lên chút nước mắt, hai tay nắm chặt lấy cổ tay Trình Dịch An không buông, nói, "Còn lạnh nữa, bên ngoài bắn pháo hoa cả đêm."
"Em nằm đi, anh đi tắm cái đã." Trình Dịch An vươn tay với vào ổ chăn, đúng là không được ấm áp cho lắm.
Anh cố tắm thật nhanh rồi về phòng, Sở Thanh đang ngáp liên hồi nhưng vẫn cố chống cự để chờ anh.
Trình Dịch An vén chăn lên chui vào, sau đó ôm cô thật chặt trong ngực, "Nhà anh sắp sửa xong rồi."
"Ồ..." Sở Thanh bĩu môi, "Đến lúc đó em sẽ từ từ thích ứng."
"Kẹo da trâu." Trình Dịch An bất đắc dĩ nói.
"Rõ ràng là keo 502." Sở Thanh càng dính chặt lấy người anh hơn, "Bệnh viện vào khuya chắc bận lắm nhỉ?"
"Bận." Cả đêm Trình Dịch An không nhắm mắt nghỉ ngơi được giây nào, chân cũng sắp gãy đến nơi.
Sở Thanh sờ lên mặt Trình Dịch An, thuận tiện gối đầu lên cánh tay anh.
Chỉ hai phút là Sở Thanh đã ngủ mất, cô ngủ hé miệng, dáng vẻ trông vô cùng mệt mỏi.
Trình Dịch An khẽ cười cười, khả năng diễn của cô nhóc này cũng không tệ đâu, ban nãy làm anh bị dọa một phen. Thẳng đến khi sờ đến chiếc điện thoại nóng bỏng của Sở Thanh anh mới hiểu được, gì mà nhớ anh cả một đêm đến không ngủ được đều là lừa phỉnh hết, còn xem phim thâu đêm mới là thật. Nhưng nhìn cô nũng nịu như con sên thì anh cũng không định vạch trần, chỉ có thể diễn tiếp với cô thôi.
Ngủ một giấc đến giờ cơm trưa, chính xác là Sở Thanh bị Trình Dịch An kéo dậy.
"Em không dậy nổi, em buồn ngủ quá..." Sở Thanh nhắm mắt lại chui vào trong chăn, đấm đá không cho Trình Dịch An đụng vào.
"Dậy, còn ngủ nữa là tối lại không ngủ được." Trình Dịch An ôm lấy người cô, vừa vịn cô ngồi dậy là cô lại ngã xuống. Cứ ôm dậy là ngã xuống, chẳng khác gì người bị liệt nửa thân không ngồi dậy được.
"Vậy thì cứ xem phim là được rồi, dù sao..." Sở Thanh mơ mơ màng màng lầm bầm một câu, kéo chăn l.ên đỉnh đầu.
Trong giọng nói của Trình Dịch An mang theo ý cười, anh hơi xốc góc chăn lên, cũng chui đầu mình vào trong, rồi ghé bên tai Sở Thanh hỏi: "Dù sao cái gì?"
"Dù sao cũng không có..." Sở Thanh nói được một nửa đột nhiên phát giác ra có gì không đúng, cứ việc hai mí mắt trên dưới đang đánh nhau nhưng đầu óc nghĩ kế sinh nhai thì vẫn phải có, "Dù sao anh cũng về mà!"
Hai tay cô ôm lấy cổ Trình Dịch An, miệng hôn bừa lên mặt anh hai cái, "Cho ngủ thêm một lát đi mà..."
"Cho em năm phút, nếu em còn không dậy thì anh báo lại với Trình Dịch Sênh, buổi trưa chúng ta không ăn lẩu nữa."
Nghe thấy hai chữ "lẩu (火锅)", con sâu thèm ăn trong Sở Thanh dần thức tỉnh. Nửa phút sau, con sâu thèm ăn tuyên bố chiến thắng con sâu ngủ, hoàn toàn thắng lợi.
Cô chống tay lên giường rồi từ từ đứng dậy, bắt đầu rửa mặt thay quần áo. Hai mươi phút sau cả người tràn trề tinh thần đứng trước mặt Trình Dịch An, bắt chước giọng SpongeBob[2]: "Tôi đã chuẩn bị xong, tôi đã chuẩn bị xong..."
[2] Chú bọt biển tinh nghịch là một bộ phim hoạt hình dài tập được Derek Drymon sản xuất.
Trình Dịch An lái xe đi tiệm lẩu, lúc vào phòng thì đã đưa nồi lên rồi.
Trình Dịch Sênh bảo hai người họ ngồi xuống, sau đó cầm một hộp trà lá dưới gầm bàn ra, "Trà hôm trước đồng ý cho mày, còn có cả chạm ngọc mày để ý nữa, cho cả đấy."
"Từ chối thì bất kính." Trong lòng Trình Dịch An đã nở hoa bung lụa từ lâu, nhưng ngoài mặt thì vẫn mang vẻ bình tĩnh như thường.
Miếng chạm ngọc kia là do Trình Dịch Sênh đích thân tìm người chuyên môn chạm khắc, dùng miếng hòa điền ngọc[3] năm ngoái lúc đến Tân Cương lấy được. Từ nhỏ Trình Dịch Sênh đã mê anime rồi, thích Pokemon bao năm trời, rồi mấy năm này mới bắt đầu thích bé heo Peggy. Sau khi anh ta tìm được nó ở Tân Cương rồi, vừa trở về là tìm một người thợ chạm khắc ngọc, chạm mấy miếng hòa điền ngọc thành đồ trang trí.
Lần trước Trình Dịch An vào thư phòng của anh ta, vừa nhìn thấy miếng chạm ngọc Pikachu là vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, muốn cầm về cho Sở Thanh. Anh đã thử thương lượng trao đổi hay là lấy đi món gì cũng được nhưng Trình Dịch Sênh nhất quyết không chịu. Bây giờ cả trà ngon lẫn miếng chạm ngọc đã đưa đến trước miệng rồi, nào cả đạo lí nào lại không nhận chứ.
Trình Dịch An đưa miếng Pikachu cao năm centimet cho Sở Thanh, sau đó nói: "Mau cảm ơn anh cả đi!"
"Cám ơn anh cả ạ!" Sở Thanh mừng rỡ không ngậm nổi miệng, miếng ngọc này trong trẻo ôn nhuận, vô cùng đẹp mắt.
Trình Dịch Sênh cười khoát khoát tay, nói Sở Thanh không cần cảm ơn, sau đó ánh mắt chạm đến vẻ được hời còn khoe mẽ của Trình Dịch Àn thì hung tợn trừng mắt rồi lườm anh một cái.
Lê Tùng thì chẳng quan tâm gì sất, cô ấy múc từng thìa từng thìa đá đường mật[4] rót vào dạ dày. Cô ấy vốn đã siêu bất mãn với đống đồ chơi trong thư phòng của Trình Dịch Sênh rồi. Biết được Trình Dịch Sênh tìm được ngọc tốt nhưng không thèm làm vòng tay cho vợ tương lai, mà lại chạm một đống nhân vật hoạt hình thì càng thấy chán nản hơn. Cô ấy chỉ ước gì Trình Dịch Sênh đưa hết đống đó ra ngoài đi, miễn cho con cái tương lai lại giống như anh, có phim hoạt hình là quên mẹ.
Sau khi cơm nước no nê, hai người phụ nữ đi dạo phố, còn hai người đàn ông thì tìm đại một quán net gọi bình trà.
Ba bốn tiếng về sau, Lê Tùng và Sở Thanh cầm chiến lợi phẩm đi ra. Dựa theo địa chỉ Trình Dịch An cho, lúc họ tìm được hai anh em kia thì thiếu chút nữa bị dọa đến độ rơi hết đống túi trong tay.
Hai tên đàn ông ngồi song song với nhau, đang chơi trò cờ tướng online. Ở nơi quán Internet đông đảo các thanh niên nghiện net, hai người họ đã thành công tạo nên một góc phong cảnh tuyệt mĩ thoát tục.