"Ai ôm tôi thì người đó là bạn gái của tôi."
Trình Dịch An vừa nói lời này xong thì Sở Thanh lập tức giãy dụa co người về phía sau. Anh nắm chặt cánh tay rồi dùng chăn bọc cứng lấy người cô, không cho cô động đậy, "Đừng để bị lạnh."
Sở Thanh thở hồng hộc nhìn anh chằm chằm, cả người bị bọc thành xác ướp nên cảm thấy hít thở không thông, "Cậu tốt nhất là nên thành thật đi, có phải chuyện đêm qua là do cậu sắp xếp không!"
Đầu tiên là để Tưởng Duệ tìm Triệu Tư Phàm lừa cô đến, sau đó anh uống say rồi xuất hiện trước mặt cô vô lại không chịu đi, hoặc là anh vốn không hề say mà là giả vờ...
Trình Dịch An đột nhiên ngơ ra, sau đó hắng giọng một cái nói: "Phòng của tôi bị rỉ nước, lúc đầu định ở bên chỗ Tưởng Duệ nhưng ai ngờ cậu lại đưa tôi về."
Chuyện này tính ra còn phải quy công cho Tưởng Duệ, nếu không phải anh ta trộm thẻ phòng của anh rồi đóng gói anh lại tặng cho Sở Thanh, thì đoán chừng Trình Dịch An còn lâu mới theo đuổi được nàng dâu xinh đẹp này mau như vậy.
"Nói như vậy là, chuyện này không liên quan gì tới cậu hết?" Sở Thanh hơi cao giọng.
Trình Dịch An vội vàng đảm bảo, "Không có."
Sở Thanh càng trừng mắt to hơn, giống như cảnh sát trưởng mèo đen, "Ý của cậu là nếu không có một màn hôm nay thì cậu sẽ không đến tìm tớ sao?"
Nghe xong lời này thì Trình Dịch An sững sờ một lúc, anh cảm thấy nói chuyện với con gái đúng là một bộ môn nghệ thuật, sau này phải học cho giỏi... Anh vĩnh viễn sẽ không biết được câu nào của Sở Thanh có hố, hơn nữa còn là liên hoàn hố.
"Có phải điện thoại cậu kêu không thế?" Sở Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng điện thoại.
Trình Dịch An tập trung nghe ngóng, nhưng anh lại chẳng nghe thấy tiếng gì.
"Há há..." Sở Thanh đột nhiên cười hai tiếng, "Rốt cuộc cũng có thứ cậu không bằng tớ rồi!"
"Được rồi, ngủ đi." Trình Dịch An đứng dậy ra ngoài tìm điện thoại, lúc xuống giường còn không quên đắp kín chăn cho cô.
Ra ngoài chỉ một phút rồi Trình Dịch An vội vàng đi vào, "Cậu ngủ ngon nhé, bệnh viện có chút việc."
Sở Thanh nghe xong thì lập tức phất phất tay để anh đi mau, "Mặc quần áo cho cẩn thận, ở ngoài lạnh."
Lúc Trình Dịch An đến bệnh viện thì người đã được đưa vào phòng giải phẫu, bệnh nhân này anh có ấn tượng vô cùng sâu. Bà lão sáu mươi tám tuổi, khi trên một chiếc xe buýt thì xảy ra tai nạn giao thông.
Hôm qua giải phẫu xong thì chỉ có một cô con gái lớn trông nom bên người, bà lão còn luôn miệng nhắc đến người bạn đời già và đứa con trai chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Tình hình thế nào?" Khuya ngày hôm trước, lúc Trình Dịch An về còn đặc biệt qua xem tình hình của bà lão, cũng không có có lạ thường.
Bác sĩ trực ban hôm qua mặt lạnh ngồi trước bàn làm việc, trong tay còn có một bát mì trộn lạnh, "Hôm qua con trai bà ấy đến đây, làm loạn đòi cho bà lão xuất viện. Cậu nói xem, tình hình của bà ấy như thế mà có thể xuất viện sao? Cho nên bị tôi và Lương Dao cản về. Buổi tối lúc tôi đi kiểm tra phòng người còn ở đây, vừa ngủ dậy định vào nhà vệ sinh thì đã thấy cả đám người đang bàn luận bảo không thấy người đâu, tìm mãi mà không thấy đâu..."
Lương Dao ném điện thoại trong tay, giận mà không có chỗ trút, "Thằng chó má kia tìm mấy người khiêng bà ấy đi, hơn bốn giờ sáng lại khiêng đến phòng cấp cứu bảo bà ấy sắp không xong rồi."
Trình Dịch An cởi áo khoác rồi mặc áo blouse vào, nhanh chóng cài cúc lại, y tá đứng ở cửa lại gần được tư liệu.
Y tá thấy họ đang nói chuyện về bà lão kia thì nói: "Cậu con trai kia bảo là không có tiền để chữa ở chỗ chúng ta nên muốn đưa về huyện chữa. Rõ ràng tiền giải phẫu đều do một tay cô con gái lớn lo liệu hết."
"Hôm qua lúc bà ấy tỉnh còn nhắc đến đấy, bảo là con trai bận nên lúc này là bà ấy đến thành phố M để đưa đặc sản cho con, cả câu chuyện không nhắc một chữ đến cô con gái."
"Vậy mà hôm qua tên đó còn trốn đưa về làm gì?" Nói chuyện đến đến đây thì mấy người lắm chuyện đều lại gần, bác sĩ ở văn phòng sát vách cũng lại gần nghe.
"Bà ấy có hưu bổng cho ai kia chứ sao, đồng hồ trên tay anh ta, rồi xe kia thật sự do một tay anh ta kiếm được ư?" Lương Dao trừng mắt nói lớn, đập mạnh giày cao gót dưới chân xuống sàn nhà, vang lên tiếng động chói tai.
"Đi." Trình Dịch An cau mày ngắt lời họ, để thỏa mãn xong cái tính lắm chuyện của họ thì bệnh nhân cũng không còn ra dáng nữa rồi.
Anh đứng dậy đi một chuyến đến phòng giải phẫu, trên đường đi thì đúng lúc gặp phải người thân bệnh nhân. Người đàn ông cao gầy đang ngậm điếu thuốc, ngồi bắt chéo hếch chân lên cao ngồi chơi game, miệng còn hùng hùng hổ hổ.
"Ngại quá, bệnh viện cấm hút thuốc." Trình Dịch An lại gần nhắc nhở anh ta, người kia cũng không ngẩng đầu, trong tay ấn bừa ấn loạn một trận, sau đó màn hình xám đi.
Gã chân bắt chéo vô cùng không vui ngẩng đầu nhìn Trình Dịch An, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, còn nhổ nước miếng.
Trình Dịch An mặt lạnh không buồn nói gã ta nữa, vào phòng giải phẫu.
"Lưu sư huynh." Anh lên tiếng chào rồi đứng một bên quan sát, lần giải phẫu thứ hai khó khăn hơn lần đầu nhiều, trạng thái của bà lão cũng đã rất yếu rồi, thông báo bệnh tình nguy kịch cũng đã đưa ra một lần.
Sau hai giờ, thông báo vô phương cứu chữa.
Trình Dịch An đi theo Lưu Vinh ra ngoài, gã chân bắt chéo lại bật trò khác lên chơi, cũng không hút thuốc nữa mà đổi cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa nhả đầy đất.
Lưu Vinh lần đầu gặp phải thân nhân kiểu này, lời đến khóe miệng ra mà nói không nên lời, anh ta ho khan hai tiếng, thấy gã chân bắt chéo ngẩng đầu lên mới nói, "Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Gã chân bắt chéo phun hạt dưa sang một bên, trừng đôi mắt tam giác, "Mày nói gì?"
"Anh vào gặp bà ấy lần cuối đi..."
"Con mẹ nó mày..." Gã chân bắt chéo đứng dậy túm lấy cổ áo Lưu Vinh cổ áo, còn không quên trong tay trò chơi, gã ta nhét điện thoại di động vào tay một cô y tá, "Giúp tôi chơi một lát."
"Ba tiếng giải phẫu mà giờ mày nói vô phương cứu chữa?" Chân bắt chéo đột nhiên nghiêng mắt nhìn Trình Dịch An, "Sao thằng này vừa vào là vô phương chứ!"
Lưu Vinh ngăn Trình Dịch An về sau mình, "Đây là sư đệ của tôi, vào quan sát."
"Sao tao biết có phải chúng mày bắt quàng mẹ tao cho thằng mặt trắng này luyện tập không chứ?" Chân bắt chéo giật điện thoại trong tay y tá bắt đầu gọi điện thoại, liếc mắt nhìn rồi chỉ chỉ hai người Lưu Vinh, "Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày không thoát được đâu..."
"Phòng giải phẫu có ghi hình lại, nếu anh có nghi vấn thì có thể xin điều tra."
Lưu Vinh ra hiệu Trình Dịch An đi trước, vừa đi được hai bước thì gã ta đã nhào đến, "Đừng có mà chạy, nói tao nghe mày tên gì để tao đi hỏi chủ nhiệm nhà mày."
Trình Dịch An cau mày nhìn chằm chằm bàn tay gặm hạt dưa xong mà chưa rửa của anh ta, chủ động giơ thẻ tên trước ngực lên, "Trình Dịch An."
Chân bắt chéo buông lỏng tay, híp mắt đánh giá.
Trình Dịch An không vui phủi phủi ống tay áo vừa bị gã ta túm lấy, đi thẳng đến văn phòng đi. Còn chưa tới văn phòng đã nghe thấy tiếng bên trong cãi nhau, giọng Lương Dao lớn nhất trong số đó.
"Bà lão hồi phục rất tốt, hôm qua em gái anh còn vào thăm."
"Tao đã nói là không trị được, cô để người ta rút ống ra đi." Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, vừa lùn vừa béo, theo sau là hai người phụ nữ. Một người ôm mặt khóc còn một người nữa thì hai tay đút túi, dáng vẻ như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Người phụ nữ ôm mặt khóc kia Trình Dịch An còn nhớ, hôm trước chị ta quỳ xuống nắm tay chủ nhiệm ở trước phòng cấp cứu, cầu xin ông nhất định phải cứu sống bà.
"Thân nhân của Lý Lan Anh?" Trình Dịch An đã đổi sang chiếc blouse mới tinh.
"Con trai bà ấy nói không cho bà ấy ở phòng ICU* được, bảo rút ông ra." Lương Dao mặt lạnh giải thích, mấy ngày nay cô ấy đã thấy cảnh hiếm gặp này nhiều lắm rồi nên cũng coi nhẹ, hữu khí vô lực.
*Intensive Care Unit tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.
Trình Dịch An gật đầu, sau đó giải thích với hai nữ một nam: "Buổi giải phẫu của bà Lý Lan Anh là do chủ nhiệm của chúng tôi tự tay làm, rất thành công, rất có khả năng sẽ hồi phục sau phẫu thuật, mà lại..."
"Tao mặc kệ có thành công hay không, phòng chăm sóc đặc biệt bốn ngàn một đêm, tìm tiểu thư* còn chẳng cần dùng nhiều tiền như thế!" Ngôn ngữ của người đàn ông kia thô lỗ, thật sự rất khó nghe.
*Ở đây thì tiểu thư tức là gái xx ấy.
"Con mẹ nó anh đi tìm tiểu thư nào chữa bệnh cho mẹ anh đi!" Lương Dao nhìn người phụ nữ bên cạnh, cười nhạo nói, "Chồng cô hiểu rõ như thế, chắc hay đi lắm nhỉ?"
Trình Dịch An còn muốn giải thích bệnh tình với người đàn ông kia, Lý Lan Anh là bệnh nhân có khả năng hồi phục cao nhất trong những bệnh nhân của khoa ngoại thần kinh, mà ở phòng ICU khoảng hai ngày là có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi, bây giờ mà nhổ ống thì thật sự không ổn.
"Mày nói thì nghe đơn giản lắm, vào phòng bệnh thường rồi thì không phải truyền sao? Xuất viện rồi thì không phải uống thuốc sao? Bệnh viện chúng mày là cái hố không đáy, không móc hết của bọn tao là không thả đi chứ gì?" Người đàn ông kia chống nạnh, dáng vẻ khó chơi đúng là làm người ta giận dữ.
Hai phe giằng co mãi không xong, Trình Dịch An hết lời ngon ngọt nhưng mà đối phương vẫn khăng khăng đòi kết thúc chữa trị.
Trình Dịch An thở dài, chậm rãi mở miệng: "Bằng không..."
"Cậu câm miệng cho tớ." Lương Dao trực tiếp chặn miệng anh lại, sai một bác sĩ khác đưa Trình Dịch An đi.
Lúc thực tập nghiên cứu sinh cũng là ba người họ một phòng, khi ấy Trình Dịch An còn chưa thấy nhiều sinh lão bệnh tử, tâm địa lại quá mềm mỏng. Anh trả hộ tiền phẫu thuật của một ca sinh đẻ, sau khi đứa trẻ kia phẫu thuật thành công rồi xuất viện, qua vai ngày sau ba mẹ của đứa trẻ kia thế mà còn gọi điện cho anh nói rằng không có tiền mua sữa bột.
Lương Dao sợ anh như thế mới mở miệng, chứ không riêng gì trợ cấp tiền cho bà lão mà cả cái nhà kia cũng dựa vào tiền của anh đến kiếp sau luôn mất.
Trước đây ba Lương Dao cũng từng làm viện trưởng, từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở bệnh viện, loại chuyện này thấy cũng nhiều rồi, biết có khuyên cũng vô dụng. Cô nói với người đàn ông kia: "Anh suy nghĩ kĩ đi rồi ra ký tên, nhưng chúng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tình trạng bây giờ của bà lão rất tốt, có hi vọng sẽ hồi phục được như trước. Mà mẹ anh cũng mới sáu mươi, tuổi cũng chưa quá lớn, bình thường sức khỏe cũng tốt..."
Lời nói đã nói đến nước này, trong phòng bác sĩ cũng im lặng. Không nỡ cho người nhà khám bệnh thì họ thấy cũng nhiều rồi, có thể đưa quyết định nhổ ống thì cũng là quyết tâm hơn nửa rồi, người ngoài như họ có phí miệng lưỡi cũng vô dụng.
Người đàn ông kia đưa vợ quay người đi, chỉ còn mình cô con gái ngồi trên ghế văn phòng khóc.
Lương Dao đưa khăn tay cho chị ta lau nước mắt, cô ấy vốn không am hiểu chuyện an ủi phụ nữ, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai người ta.
"Bác, bác sĩ... Nếu là cho, cho điều trị tiếp, tổng cả khoảng bao nhiêu tiền?" Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, bờ môi hơi run rẩy.
Lương Dao cho chị ta một con số nhất định, cảm xúc vừa bình ổn của chị ta lại một lần nữa tụt xuống.
"Tôi còn một đứa con, thực sự, thật sự là..." Chị ta đứng dậy chào Lương Dao, sau đó che miệng ra ngoài.
Lương Dao đóng cửa ban công, vừa quay đầu đã thấy Trình Dịch An ngồi trên ghế sô pha thì đã hơi giận, "Bac sĩ Trình, trong nhà ngài có mỏ vàng hay gì? Thấy một người giúp một người, cưới vợ không cần tiền à?"
Trình Dịch An hai tay che mặt không đáp, bác sĩ bên cạnh nghe xong thì hưng phấn, hỏi: "Bác sĩ Trình có bạn gái khi nào thế?"
"Anh đi hỏi Đại Diêu đi." Lương Dao không muốn nhiều lời, lần trước cô ấy với Diêu Vũ Thành trực ban ở phòng cấp cứu thì có nghe kể chuyện của Trình Dịch An với cô gái kia, có thể nói là nghẹn họng luôn.
Quả nhiên muốn tìm bạn thì phải tìm từ thời cấp ba, tình vừa lâu dài lại vừa đáng tin cậy. Lần ấy Lương Dao nghe Diêu Vũ Thanh nói xong thì hận không thể nhét băng gạc trong tay vào miệng anh ta cho xong.
Tốt xấu gì ba người bọn họ cũng là bạn học bảy năm trời, thế mà Diêu Vũ Thành cũng không thèm nói một chữ với cô ấy, làm hại cô ấy treo cổ trên cái cây Trình Dịch An này lâu như thế, bỏ qua bao nhiêu là thanh niên tài tuấn.
"Bác sĩ Lương, giường số tám gọi ạ." Y tá đến truyền lời, Lương Dao đứng dậy đi, còn không có quên dặn dò Trình Dịch An tháng sau là lễ tình nhân rồi, để anh chuẩn bị sớm chút.
Trình Dịch An bình phục tâm tình rồi thì đến trước bàn làm việc ngồi. Sở Thanh nhắn cho anh hai tin, hỏi anh chuyện ở bệnh viện có thuận lợi không
Trình Dịch An: Ổn, cậu ăn sáng chưa?
Chuyện ở bệnh viện vốn không thể dùng hai chữ thuận lợi để khái quát được, chỉ có thể làm hết sức mình, còn lại nghe ý trời.
Sở Thanh: Ăn vịt*!
Trình Dịch An: Vịt? Mới sáng sớm đã ăn vịt?
Trình Dịch An: Buổi sáng ăn ít dầu mỡ thôi.
Sở Thanh nhận được tin nhắn rồi thì cười rất lâu, tìm một gói biểu cảm gửi đến cho Trình Dịch An. Là emoji vịt Donald cố lên, phía trên còn điền mấy chữ: Hôm nay cũng phải cố gắng lên vịt!
Sở Thanh: Vịt là từ thịnh hành gần đây đó.
Trình Dịch An: Được vịt!
*Ở đây Sở Thanh đang đùa, cổ đọc lái đi, chữ "vịt( 鸭 yā)" và chữ "nha( 呀 ya)" đọc khá giống. Cũng giống từ "Hoàng thượng" của mình, người miền Nam hay đọc H thành Q nên từ đó họ sẽ đọc là "Quàng thượng", rồi những người ở vùng khác bắt chước đọc trại âm đó, dần dần thành ngôn ngữ internet á.