Bác Sĩ Có Độc

Chương 29: Vị ngọt chết người




Ba giây đối mặt nhau.

Giây thứ nhất, ánh mắt Lục Gia Xuyên từ trạng thái mơ màng chẳng có chút tinh thần và phòng bị nào chuyển sang khôi phục như thường, đôi đồng tử đen bóng sáng rực.

Giây thứ hai, khi anh nhận ra gương mặt to đùng trước mắt anh đây là mặt Chu Sênh Sênh,hơn nữa nó còn cách anh khoảng một ngón tay, thì trái tim bỗng đập mạnh và loạn nhịp, đôi đồng tử hơi co rụt lại.

Giây thứ ba, anh thấy Chu Sênh Sênh sợ tới mức mặt tái xanh vội vàng bật dậy khỏi sofa, nhanh chân bỏ chạy.

Bộp. Người đang nằm trên sofa ngồi bật dậy, chuẩn xác giữ chặt lấy tay cô.

Chu Sênh Sênh đưa lưng về phía anh, cố gắng muốn rút tay về, nhưng thế nào thì người kia cũng không chịu buông tay, anh cất chất giọng trầm thấp, không nhanh không chậm hỏi một câu: “Chu An An, cô muốn làm gì?”

Cô muốn làm gì? Cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này thôi! Định hôn trộm mà bị bắt, quỷ mới biết cô muốn làm gì!

Chu Sênh Sênh nhắm mắt lại, cổ đã đỏ rực lên như muốn bùng cháy, cô có dự cảm lúc này trông cô rất giống yêu quái đầu heo, há mồm định nói gì đó, nhưng một chữ cũng chẳng nói được thành lời.

Phải làm sao bây giờ?

Rõ ràng là muốn dùng chiêu sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông [1]nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, nhưng đương lúc ra tay thì bị bắt, làm thế nào cũng chẳng chạy nổi.

[1] Cụm từ này có sự kết hợp của hai thành ngữ “sét đánh không kịp bịt tai”(迅雷不及掩耳) và “bịt tai trộm chuông” (掩耳盗铃), trong đó cụm từ trước thể hiện tốc độ hành động cực nhanh, cực mạnh; cụm từ sau nói về việc lừa mình dối người. Kết hợp hai thành ngữ này lại với nhau trở thành “sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông” (迅雷不及掩耳盗铃) là kiểu nói nối tiếp hài hước thường được sử dụng trong đời sống và văn chương Trung Quốc. [Nguồn: Chú thích của Lập Thệ Thành Yêu]

“Không phải cô định ——” Người kia vẫn đang nói chuyện, mỗi chữ đều vô cùng thong thả, nói tới đây thì anh ngừng lại, tông giọng cũng hạ thấp hơn chút, “hôn tôi đấy —— “

“Đúng vậy là tôi đấy!” Máu dồn hết lên não Chu Sênh Sênh, khi anh còn chưa nói hết câu cô đã cướp lời nói trước, cắt ngang lời anh, cô xoay người quay lại nở nụ cười sáng rực, đưa mặt mình tới sát gần Lục Gia Xuyên.

Lục Gia Xuyên ngơ ngác ngồi đó, anh vốn chẳng kịp phản ứng.

Giây tiếp theo, Chu Sênh Sênh vươn tay tới mặt anh, ngón tay cong cong cậy gỉ mắt cho anh: “Hi này, bác sĩ Lục anh xem anh đi, ngủ một giấc cũng sinh ra cả gỉ mắt thế này? Tôi định thừa lúc anh ngủ thì lấy gỉ mắt cho anh, nào ngờ đang định lấy thì anh tỉnh lại. Anh có biết anh đang bị nóng trong người không?”

“Cô —— “

“Cơ thể bị nóng thì hàng ngày phải ăn những loại rau củ quả mát thanh nhiệt giải độc cho cơ thể nhé, ăn cá luộc làm gì! Vừa nóng vừa độc, tuyệt đối không có lợi cho sức khỏe. Tôi nói anh nghe này, anh đừng coi thường bệnh nóng trong, nóng trong có thể khiến chu kì kinh nguyệt không đều, cũng có thể làm cho thứ nam tính đó của anh không lên nổi đâu. Anh thân là trụ cột nhân tài của đất nước, còn có rất nhiều người mù đang chờ anh tới cứu bọn họ ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng, anh tuyệt đối không được coi thường những biểu hiện nhỏ bé đó của cơ thể!”

Cô nói liền một hơi, căn bản không cho anh cắt ngang lời mình, hai tay cũng nhéo má anh lắc qua lắc lại không ngừng.

Lục Gia Xuyên khó khăn lắm mới hồi hồn được, cuối cùng anh cầm lấy cổ tay cô, vừa kéo ra mới như thấy lại được ánh mặt trời.

Ánh mắt đen hơi trầm xuống đối diện với ánh mắt giả vờ như không có chuyện gì kia, anh không chớp mắt lấy một cái mà nhìn cô: “Thật sự chỉ lau gỉ mắt thôi à?”

“Nếu không thì còn làm gì?” Chu Sênh Sênh cười ha ha mấy tiếng, trên mặt là biểu cảm không thể tấn công thần thánh, “Chẳng lẽ anh đang nghĩ tôi thừa cơ hội anh ngủ mà hôn trộm anh à?”

“Chuyện đó khó mà nói chắc được. Dù sao bình thường trông cô cũng có vẻ thèm thuồng sắc đẹp của tôi, nên lúc tôi ngủ không có chút đề phòng nào thì sẽ rất dễ bị cô xâm phạm.”

“Anh tỉnh lại đi bác sĩ Lục, anh có cởi sạch đồ nằm chềnh ềnh ở đó tôi cũng chả thèm động vào người anh đâu! Tôi nhát gan lắm nên anh đừng làm tôi sợ, dù anh có cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng không dám có ý nghĩ xấu với anh hoặc nơi bí mật nào đó không muốn ai biết của anh!” Cô nói vô cùng lưu loát, một hơi chặt đứt tất cả những suy nghĩ xấu xa kia.

Lục Gia Xuyên im lặng trong phút chốc, một lát sau, anh nhẹ giọng hỏi: “Chu An An, xin cô giải thích cho tôi nghe thử, nơi bí mật nào đó không muốn ai biết của tôi là cái gì vậy?”

“…”

“Cô cô cô được lắm, Chu An An, thân không phải người trong ngành y, lại có thể thao thao bất tuyệt nói chuyện kinh nguyệt không đều, nam tính không lên nổi với tôi, lại còn nghiên cứu cả cái nơi bí mật không muốn ai biết của tôi ——” Lục Gia Xuyên khẽ cười để lộ hai hàng răng trắng đều tăm tắp, ung dung nhìn cô, “Nếu cô muốn nghiên cứu cẩn thận thì cứ nói với tôi, tôi cho cô một cơ hội, hai ta đã quen nhau đến thế, còn ngại gì sao?”

Nói xong, anh vươn tay xuống phần thắt lưng.

“… … …” Chu Sênh Sênh chạy trối chết, nhanh như chớp phi xuống dưới phòng bếp hâm lại nồi cá, rút nồi cơm sắp thức ăn, sống chết cũng không dám đi ra.

Trong phòng khách, Lục Gia Xuyên buồn cười nhìn cô lo trong lo ngoài, vốn cũng chỉ muốn so với cô xem ai phải chịu thua trước nhưng anh cũng không ngờ khi mình lưu manh lại lưu manh đến thế. Nếu để ông cụ ở nhà nhìn thấy, nhất định sẽ tức đến mức bán thân bất toại mất thôi.

Nhưng khi anh nhìn dáng người nhỏ bé kia đi qua đi lại trong phòng bếp, thì ngay cả bản thân anh cũng không nói lên được vì sao, nụ cười mỉm khẽ cong bên khóe môi lại trở thành nụ cười tươi rực rỡ, lan tràn khắp gương mặt.

Ngôi nhà này chưa từng có một giây phút nào sống động như hiện giờ, tràn ngập hơi thở gia đình.

***

Chịu đựng đến tận hai giờ chiều mới ăn cơm trưa quả thật khiến người ta đói chết, cả hai ngồi vây quanh một nồi cá thơm lừng mà ăn hùng hục.

Bởi vì ăn quá nhanh, Lục Gia Xuyên bị xương cá đâm vào đầu lưỡi, anh nhướn mày che miệng lại, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó. Chu Sênh Sênh thấy thế thì cười ha ha, nào ngờ vui quá hóa buồn, cười chưa hết cơn đã bị xương cá chặn ngang giữa họng, lại đành phải bóp cổ họng để đẩy cây xương ra ngoài.

Lục Gia Xuyên cũng không quan tâm đến lưỡi nữa, anh vội vàng đi vào phòng bếp lấy dấm chua ra cho cô.

“Uống một ngụm đi.”

“Không uống!”

“Thứ này có thể giúp cô nôn ra xương cá.”

“Không muốn uống!!!” Chu Sênh Sênh không để ý đến chai dấm chua của anh, mà chạy nhanh vào toilet nôn xương cá.

Hồi nhỏ cô cũng từng bị hóc xương cá, cách uống dấm chua không phải cô chưa thử, tất nhiên sẽ lấy được xương cá, nhưng nói cho chính xác là vì uống dấm sẽ bị nôn liên tục, nên mới nôn được chiếc xương cá đó ra.

Cảm giác ấy thật sự là cả đời khó quên, đời này chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi.

“Nghe lời nào, uống một ngụm thôi.” Lục Gia Xuyên lại mang chai dấm vào toilet.

Chu Sênh Sênh không thèm để ý đến anh, nôn liên tục xuống bồn rửa mặt rồi lại há to miệng nhìn vào gương, muốn tìm chiếc xương cá ở đâu, nhưng sao cô có thể nhìn thấy cổ họng của mình? Vẫn là phí công vô ích rồi.

Lục Gia Xuyên kéo cô xoay người lại: “Để tôi nhìn thử xem sao.”

Mặt cô ửng hồng lên, phút chốc khép chặt miệng lại, không chịu mở ra.

“A ——” Lục Gia Xuyên hướng dẫn cô, “Há miệng, Chu An An.”

Há cái em gái nhà anh ấy!

Cô ngậm chặt miệng, mặt đỏ tai hồng, nhất định không chịu mở ra. Cổ họng đang nghẹn cứng, chỉ nuốt nước bọt một chút cũng cảm thấy đau, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn lại.

Lục Gia Xuyên dừng một chút, hiểu ý: “Cô xấu hổ à?”

Chu Sênh Sênh hai mắt đẫm lệ rưng rưng đứng ở nơi đó, cứng đầu nhất định không chịu nói gì.

Vừa ăn cá luộc, miệng đầy mùi tỏi ớt, ai biết trong kẽ tăng có bị rắt vỏ ớt hay không? Da mặt cô cũng chưa dày đến mức có thể không kiêng nể gì mà há mồm để anh tìm chiếc xương trong miệng cô QAQ!

Im lặng trong chốc lát, Lục Gia Xuyên giằng co với cô một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp, cầm bình dấm chua đi ra, để cô ngồi đó hùng hục cố kéo chiếc xương cá trong miệng ra mấy phút rồi mới quay lại, trong tay cầm theo cốc nước.

“Uống đi, uống một ngụm lớn trôi luôn chiếc xương cá xuống bụng.” Anh đề nghị nói.

Chu Sênh Sênh không cố lôi xương ra nữa, cô từ từ ngẩng đầu lên. Chỉ nhìn thấy trong gương phản chiếu bóng dáng một người đàn ông mặc chiếc áo len xám tay cầm cốc nước bĩnh tĩnh đứng sau lưng cô, gương mặt anh tuấn, khí chất đầy mình khiến người ta vô cùng tin tưởng. Cánh tay thon dài đang cầm cốc nước đưa về phía cô, bác sĩ quả nhiên vẫn là bác sĩ, dù anh đang không mặc áo blouse trắng cũng khiến người ta cảm thấy yên lòng.

Trên gương mặt anh giờ đây có nét gì đó rất lạ, cứ như có thể khiến người ta bình tĩnh trở lại, nghe lời bác sĩ nói.

Hai mắt đẫm lệ rưng rưng cô xoay người sang chỗ khác, nhận cốc nước từ anh, lắp ba lắp bắp nói một câu: “Bác sĩ Lục, nếu tôi bị hóc xương cá chết, xin anh hãy nhớ lòng sùng bái của tôi với anh như sóng biển dâng trào ngàn năm không nghỉ, nguyện mê mẩn anh hàng trăm năm nữa —— “

Tỏ tình xong, cô nâng chén ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Ngay sau đó, cô ho sặc sụa, Chu Sênh Sênh phụt một tiếng nhổ hết sạch chỗ nước vừa uống ra.

Fuckingggg nước sôi ở đâu đây rõ ràng là dấm chua mà! Một cốc dấm chua cỡ bự!!!

Cô thật sự quá ngây thơ rồi! Tuy Lục Gia Xuyên đã mang chai dấm chua đi, nhưng cũng không cất đi thật mà, chẳng qua là anh đổ dấm vào cốc rồi giả vờ là nước sôi rồi dùng nó mê hoặc cô mà thôi!!!

Vậy mà cô còn tỏ tình với anh a a a!

Cổ họng Chu Sênh Sênh chua như muốn tự tử luôn, mặt mũi nhăn nhó, vừa lấy nước rửa sạch khoang miệng, vừa nghiến răng nghiến lợi điên cuồng mắng Lục Gia Xuyên trong lòng.

Ngay sau đó, người vừa bị cô mắng một nghìn một vạn lần vươn tay về phía cô, vẫn là một cốc nước đầy như vừa nãy, yên lành nằm trên tay anh.

“Lần này là nước lọc thật.” Anh cố gắng nhịn cười, đi tới vỗ lưng cho cô.

Chu Sênh Sênh nói không ra lời, chỉ một tay hất tay anh ra, dùng ánh mắt nói hộ “Nếu lần này bà đây tin anh thì là @#$%”.

“Thật sự là nước mà.” Anh nâng cốc nước lên uống một ngụm, biểu thị thành ý.

Cảm giác chua xót chạy dọc từ khoang miệng xuống bụng, cơn ói cũng lên đến miệng rồi, tức thời cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể nhận cốc nước của anh, dè dặt cẩn trọng dùng đầu lưỡi thử, xác nhận không sai thì mới ừng ực uống.

Nước chảy qua cổ họng, cảm giác lửa cháy trong bụng cũng dần dần tan biến khiến cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Sau khi hồi sức, cô đăt cốc nước lên bồn rửa tay, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Gia Xuyên chằm chằm. Ánh mắt kia rất đáng sợ. Mỗi lần cô nhìn Trịnh Tầm với ánh mắt này, cậu ta cũng hận không thể mọc ra thêm bốn cái chân nữa để thoát khỏi nơi sóng gió này.

Nhưng ngay khi cô đang lên cơn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên thì trông anh lại chẳng có vẻ sợ cô gì cả, anh đang nở nụ cười rất tươi, hỏi cô: “Còn nghẹn xương nữa không?”

Cô sửng sốt, hắng hắng cổ họng, lúc này mới phát hiện ra… không còn nghẹn nữa rồi?

Giây tiếp theo, anh chàng kia vươn tay tới cầm lấy cốc nước, tay kia thì không hề báo trước vươn tới xoa xoa đầu cô, cứ như trong mắt anh cô chỉ là một chú thỏ đang cáu gắt, chỉ cần xoa xoa đầu vài cái sẽ cảm thấy vui vẻ.

Chu Sênh Sênh bất chợt như muốn điên lên, bất chợt lại cảm thấy bị mê hoặc, muốn xông lên tung đòn trả thù vì cốc nước dấm chua vừa nãy, nhưng trong tiềm thức lại nhắc nhở anh chỉ đang muốn giúp cô mà thôi… Haiz?

Haiz haiz haiz?

Cứ thế cô đứng đắn đo suy nghĩ một lúc, còn Lục Gia Xuyên đã đi vào phòng bếp rửa bát đĩa. Cô bất tri bất giác đi ra khỏi toilet, hạ quyết tâm muốn dạy dỗ anh một trận, nào ngờ lại đúng lúc gặp anh từ phòng bếp đi ra, cầm trong tay một lọ kẹo, đút vào lòng cô.

“Ăn chút ngọt đi, tẩy sạch vị dấm chua.”

Cô ngơ ngác ôm lọ kẹo thủy tinh kia, nhìn đủ loại kẹo đầy màu sắc bên trong, sau đó mới phát hiện ra, Lục Gia Xuyên hình như… thật sự đã coi cô là đứa trẻ?

Thấy cô ngơ ngác đứng ở nơi đó bất động, anh biết cô còn đang giận mình vì vụ uống dấm lúc nãy, liền đi về phía cô lấy lại hộp kẹo, tốt bụng mở nắp hộp giúp cô, lấy một viên kẹo đường màu hồng, không chút nghĩ ngợi liền đưa tới bên miệng cô: “A.”

Ý bảo cô mở miệng.

Chu Sênh Sênh đã tiến vào trạng thái phản xạ có điều kiện, ngơ ngác nhìn viên kẹo kia, lại ngơ ngác nghe lời nhắc của anh mà há miệng. Ngay sau đó, đôi tay dài tinh tế vươn về phía cô, đốt ngón tay chạm lên môi cô, nhẹ nhàng mà đặt viên kẹo màu hồng lên lưỡi cô.

Thấy mặt cô vẫn ngơ ngác, anh dường như cảm thấy rất buồn cười, lại hảo tâm duỗi tay ra chạm vào cằm cô, giúp cô khép lại miệng.

“Ngốc chết đi được.” Anh liếc mắt nhìn cô, trong đôi mắt không có ghét bỏ ngươc lại là sự dịu dàng kì lạ.

Trong đầu Chu Sênh Sênh đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một bộ phận hoạt động là vị giác.

Vị dâu tây đang lan dần trong khoang miệng cô.

… Ngọt chết đi được.