Nhà trẻ nghỉ, Na Na cũng không bắt buộc tiểu Viễn một mình ở lại trong nhà, ở phòng bệnh có chiếc giường nhỏ nên cho bé tới bệnh viện.
Tiểu tử kia cùng ba mình tâm sự hồi lâu, mặc dù cậu ấy không có đáp lại nhưng bé ở bên cạnh lại càng phấn khởi hơn so với ngày xưa.
Bạn nhỏ Na Viễn bắt đầu không thể mở nổi mắt, cái đầu nhỏ gật gù một chút, Na Na nhìn thấy liền đưa bé tới bên giường dỗ bé ngủ.
Na Na ngồi ở giường bệnh bên cạnh, nhìn các đường ống nối với máy móc liền không tự chủ mêm man suy nghĩ.
Đã bước sang ngày thứ năm sau giải phẫu, Niếp Duy Bình mỗi ngày đều làm một lần kiểm tra toàn diện, còn thường xuyên kiểm tra phòng, chặt chẽ theo dõi các chỉ số kiểm tra vẫn luôn ở trong phạm vi cho phép, cũng không có biến hóa bệnh trạng, miệng vết thương đang dần khép lại cũng rất tốt. Phản ứng sau phẫu thuật tốt như vậy chỉ có người là không có dâu hiệu tỉnh lại.
Na Na đã không ngủ ngon hai buổi tối, hai mắt đầy tơ máu, khuôn mặt trước luôn mềm mại vui vẻ nhưng giờ chỉ có ưu sầu che kín.
Na Na cũng không biết vì sao, hai ngày này luôn không tự giác mà nhớ tới, nhớ tới mới trước đây anh trai đón cô tan học trên đường về nhà sẽ mua chút đồ ăn vặt cho cô, khi đó mẹ không cho bọn họ mấy thứ đồ không hợp vệ sinh đó, anh em bọn họ lại như tên trộm ở trên đường vụng trộm ăn xong trước khi vào nhà còn kiểm tra cho nhau đảm bảo sạch sẽ mới bước vào cửa.
Anh em trên đời này thời điểm làm chuyện xấu sẽ luôn luôn bao che cho nhau như vậy, mấy chuyện như nói dối bao che cho nhau, đùa dai cũng có thể kéo gần khoảng cách với nhau.
Sau khi cô trưởng thành, đi học xa nhà, người khác đều là cha mẹ đưa tới chỉ riêng cô là Na Hác lái xe đưa đi.
Na Na còn nhớ rõ thời điểm đó, Na Hác trẻ tuổi đẹp trai hấp dẫn nữ sinh toàn bộ ký túc xá nữ chú ý, lại giúp cô chuẩn bị giường tốt ,đi lĩnh sách vở, Na Hác lại không thấy phiền mà dặn dò cô rất nhiều việc mới rời đi.
Người đàn ông ôn nhu cẩn thận như vậy lại vừa mới kết hôn không lâu, luôn là mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt cô bé mười bảy tuổi.
Thời điểm đó, Na Na bởi vì có anh trai như vậy rất là tự hào, bạn cùng phòng đối với Na Hác thực là si mê, đây quả thực là việc mà cô thấy kiêu ngạo.
Na Hác cho tới bây giờ đều là người không thể thiếu trong cuộc sống của cô, là người giám hộ trên con đường trưởng thành của cô.
Mặc dù ngày xảy ra tai nạn xe cộ, nhận được ba lần thông báo liên tiếp về tình trạng nguy kịch của người thân nhưng Na Na cũng không tin anh trai sẽ nhẫn tâm bỏ cô mà đi.
Đó là Na Hác a…… Là anh trai thân yêu của cô!
Na Na còn nhớ rõ hắn từng nói qua, muốn làm cho một người trở nên mạnh mẽ nhanh nhất thì biện pháp tốt nhất là cần có một người để bảo vệ.
Na Hác bất đắc dĩ lại sủng nịch vuốt đầu cô thở dài, bởi vì em gái quá yếu ớt cho nên hắn mới buộc chính mình trong một đêm phải lớn lên.
Một người yêu thương cô như vậy làm sao có thể bỏ lại cô một mình không nơi nương tựa?
Na Na mắt nhìn chăm chú người nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu rất nhiều, xương gò má nhô cao, băng gạc quấn thật dày trên trán càng làm cho hắn có bộ dạng suy yếu.
Suy yếu…… Giống như tùy thời đều có thể ra đi.
Niếp Duy Bình đẩy cửa tiến vào, đem hộp sữa ấm nhét vào trong tay cô, trầm giọng ra mệnh lệnh nói: “Uống!”
Na Na thật sự không uống nổi, một chút khẩu vị cũng không có mà đặc biệt sữa còn tản ra chút mùi vị là lạ làm cho cô không thoải mái.
Na Na biết Niếp Duy Bình đang lo lắng cho mình liền ngoan ngoãn cầm cái cốc đưa lên bên miệng nhỏ uống hết.
Niếp Duy Bình thở phào một hơi, lấy ra từ trong túi cái đèn pin vành mắt kiểm tra đồng tử.
Na Na khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
“Đã khôi phục rồi!” Niếp Duy Bình ngồi ở bên cạnh cô, ôn thanh an ủi nói: “Đại khái là do anh ấy hôn mê đã lâu, thân thể cần từ từ khôi phục, cho nên mới tỉnh lại hơi muộn một chút! Đừng lo lắng quá, ngoan, đi ngủ một lát đi!”
Na Na lắc lắc đầu, cau có nói: “Em muốn ở cạnh anh ấy, vạn nhất anh ấy đột nhiên tỉnh lại…… Em không muốn anh ấy một người thân cũng không thấy……”
Niếp Duy Bình sờ sờ của đầu cô đem người ôm vào trong ngực, ra vẻ thoải mái mà nói: “Không có việc gì, anh thay em trông!”
Na Na vẫn lắc đầu, khổ sở thấp giọng nói: “Qua nhiều năm như vậy, đều là anh trai trông em, khi đó anh ấy không cảm thấy em phiền, cũng không cảm thấy mệt…… Hiện tại, là đến lượt em trông anh ấy mới được một năm ngắn ngủi, em sao có thể để anh ấy tỉnh lại mà không nhìn thấy em?”
Na Na bình thường rất ôn hòa rất ít kiên trì như lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bướng bỉnh, đau thương nhìn người đàn ông nằm trên giường.
Cô tin tưởng mình ở trong này, anh trai nhất định sẽ tỉnh!
Huống chi, mặc dù người khác thế nào, cô cũng không muốn để một mình anh ấy vất vả đấu tranh……
Nếu không phải các chỉ số khám đều đang tốt dần lên, Niếp Duy Bình thật sự hoài nghi khả năng cậu ấy có thể tỉnh lại.
Càng nghiên cứu y học nhiều lại càng đối với tạo hóa tràn ngập thán phục. Con người còn có nhiều điều chưa thể lí giải, cho dù giải phẫu thành công, không có vỡ mạch máu vỡ, Niếp Duy Bình cũng không dám khẳng định bản thân không có sơ sót.
Nếu thật sự vẫn không thể tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
“Bác sĩ Niếp, anh nói…… Em cùng anh trai nói chuyện nhiều như thế, có thể đánh thức anh ấy được không?”
Niếp Duy Bình lấy lại tinh thần, trong lòng đau xót không tự giác siết chặt nắm tay, thản nhiên hỏi: “Hai ngày ngày đứa nhỏ nói còn ít sao?”
Tiểu hài tử líu ríu muốn đòi mạng mà cũng chưa thể đanh thức ba mình dậy!
Na Na ánh mắt ảm đạm, tự giễu cười nói: “Là em quá nóng vội.”
Niếp Duy Bình ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên khẽ cười.
“Kỳ thật anh có một biện pháp, có thể thử xem!”
Na Na đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt phát ra hào quang làm cho người ta rung động: “Biện pháp gì? Nói mau! Em nhất định sẽ làm theo!”
“Em dồng ý làm theo a!” Niếp Duy Bình quỷ dị cười cười, ngữ khí thản nhiên nói: “Xung hỉ đi! Anh ủy khuất bản thân cưới em, anh vợ chỉ có một người em gái, em lập gia đình việc lớn như vậy, huống chi vẫn là gả cho một người đàn ông xuất sắc như anh, anh ấy nhất định sẽ cao hứng bật dậy mà gả em đi!”
Na Na tâm như trượt xuống từ đỉnh núi, tức giận đến hung hăng véo hắn một cái, thấp giọng mắng: “Phi! Tiếc cho anh là một bác sĩ, lại còn có tư tưởng mê tín phong kiến như thế! Đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm tình nói giỡn……”
Na Na tuy rằng bị Niếp Duy Bình nói đôi ba câu làm thay đổi cảm xúc rất nhanh, sự tuyệt vọng vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.
“Ai, em tại sao nói mà không giữ lời chứ!” Niếp Duy Bình không vui ý ôm má cô bộ dạng muốn hôn, hù dọa cô: “Hai ta ở trước mặt anh vợ diễn đông cung đồ, làm chuyện vợ chồng thật sự để xem em còn dám lạt lọng thế nào!”
Na Na vừa thẹn vừa giận, vội giãy giụa che chắn, ban dêm bệnh viện rất an tĩnh, một chút động tĩnh đều bị phóng đại, Niếp Duy Bình vỗ vỗ mông cô “ba” một tiếng làm cho cô đỏ mặt!
“Anh đừng có xằng bậy a!”
“Sợ cái gì, lại không có người thấy……”
“Cút ngay! Lưu manh!”
“Hừ hừ! Lưu manh hơn đều đã làm, hiện tại em còn xấu hổ cái gì chứ……”
“Ồn ào……”
Hai chữ mỏng manh thì thào giống như tiếng bom nổ giữa đêm khuya tĩnh mịch, giống như tiếng sét đánh trong lòng Na Na.
Na Na đột nhiên cứng đờ, trong lúc nhất thời không dám quay đầu……
Vẫn là Niếp Duy Bình phản ứng mau lẹ, sửng sốt một chút rồi bật dậy bổ nhào đến bên giường xác nhận.
Đôi lông mi đen dài rốt cục cũng có động tĩnh, phảng phất như đang đeo ngàn cân sắt, dưới sự chăm chú quan sát đến nín cả thở của Niếp Duy chậm rãi mở ra.
Như là không thích ứng ánh sáng trong phòng mở ra lại nhắm lại, sau một lúc lâu mới chớp chớp mở lớn, đôi mắt hắc bạch phân minh vẫn còn mơ màng nhưng lại mười phần ôn nhuận, ánh mắt tan rã chậm rãi tụ lại quan sát chuyển dần về phía Na Na đang ngồi ngẩn ngơ.
“Em gái, em gọi anh dậy……”
Na Na yên lặng một lát, đột nhiên nhếch miệng cười, đôi mắt hồng hồng từ từ lăn xuống hai hàng nước mắt, dường như bao nhiêu áp lực ủy khuất đều phát tiết mà ra ngoài, nghẹn ngào lớn tiếng oán giận nói: “Em chán ghét anh đồ chết bầm! Tại sai làm em sợ như vậy chứ? Anh có biết em sợ hãi rất nhiều hay không……”
Tình cảm có chỗ bộc phát, mọi sự sự hãi, lo lắng như đại hồng thủy quét qua.
Na Na không còn để ý, gào khóc như một đứa nhỏ lạc đường rất lâu chịu nhiều đau khổ, một đường nghiêng ngả lảo đảo bước đi rốt cục đã tìm được người thân……