Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 30: Bị thương một chút




Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng An Ninh vô cùng phức tạp. Đi hay không? Đây là vấn đề khó khăn.

Nếu như đi cô có thể sẽ y như đứa ngốc, dù sao cô cũng không hề biết gì về âm nhạc. Nhưng nếu không đi... bên tai vẫn vang lên giọng nói thản nhiên, anh nói, em có thể không đến, nhưng anh sẽ luôn đợi em.

Bác sĩ Bạch giúp cô rất nhiều? Khi cô suy sụt anh là động lực an ủi cô, khi cô cần cho cô một cái ôm ấm áp.

Hiện tại anh chỉ yêu cầu cô làm bạn đi xem buổi hòa nhạc chung với anh mà thôi, cô không thể keo kiệt đến nỗi chút thời gian cũng không cho anh.

An Ninh nghĩ kỹ sau đó quyết định... đi, coi như là chuyện cá nhân của anh cô cung phải đi.

Về đến nhà mẹ nhiệt tình đón cô đi vào, ân cần hỏi: "Ninh Ninh, bên ngoài nóng lắm sao? Mặt của con đỏ hết rồi."

An Ninh sờ lên mặt của mình theo bản năng.

Lúc ăn cơm cùng mẹ An Ninh kể cho bà nghe những chuyện ở bệnh viện, từ chuyện học được gì, rút ra được kinh nghiệm gì, tâm trạng vui vẻ và đau lòng, duy chỉ có chuyện về bác sĩ Bạch là cô bỏ qua.

Mẹ nghe đến cái chết của Đỗ Phi Dương, chịu hết nổi buông đũa xuống, thở dài nói: "Đứa nhỏ tốt như vậy thật đáng tiếc. Ninh Ninh, con phải biết con có ngày hôm nay là một chuyện quý báu như nào, vĩnh viễn đừng quên cảm ơn."

An Ninh khẽ gật đầu, "Con biết,"

"Vậy con cùng bác sĩ Bạch..." Bà không muốn An Ninh không thoải mái, lúc nói giọng điệu rất nhẹ, giống như đang dò xét, quan sát phản ứng của cô.

An Ninh đã đoán được, hình như mẹ cô rất thần kỳ, mỗi lần bắt đầu nói chuyện đều rất bình thường, nhưng sau đó chủ đề luôn bị thay đổi, cuối cùng rơi xuống đầu của Bạch Tín Vũ.

Cô nuốt cơm trong miệng, uống thêm một thìa canh, cười bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ lại nữa rồi..."

Bà đã nhận ra thay đổi của An Ninh, trước kia nhắc tới bác sĩ Bạch cô sẽ hơi cáu, nhưng hôm nay hình như không có.

"Khi nào mời cậu ấy về nhà mình ăn bữa cơm, cũng lâu rồi mẹ chưa gặp cậu ấy."

"..." Càng nghe càng thái quá, An Ninh phải để đũa xuống, cười giải thích: "Bác sĩ Bạch chữa khỏi bệnh cho vô số người, nếu như ai cũng muốn mời anh ấy ăn cơm, anh ấy không bận chết mới lạ đó."

"Cái này không giống vậy, tình huống của con khác với người ta." Sau khi nói ra bà mới phát hiện có gì đó không ổn.

Quả nhiên An Ninh buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn bà, "Không giống ở điểm nào? Có cái gì không giống? Mẹ, có phải mẹ giấu con chuyện gì không?"

"Không có, mẹ có giấu con chuyện gì đâu..." Bà lập tức đứng lên, ánh mắt né tránh, "Mẹ lấy cho con thêm một chén canh nữa."

An Ninh bắt lấy tay bà, bình tĩnh nói: "Con ở chung nhà với anh ấy."

Mẹ cô rất bình tĩnh, kinh ngạc chưa đến hai giây, sau đó giả bộ rất kinh ngạc "Thật không? Có chuyện vậy sao? Chẳng lẽ bạn cùng phòng của con là bác sĩ Bạch?"

An Ninh nhìn mẹ với ánh mắt phức tạp, mẹ đã sớm biết cô ở chung với Bạch Tín Vũ, khi nào thì mẹ biết, hay chính cô quá nhạy cảm.

Sau đó dù An Ninh hỏi như thế nào mẹ cô cũng không nói, chỉ nói không có chuyện gì, cô nhạy cảm quá thôi.

Mặc dù An Ninh có chút không tin, nhưng không thể tránh được, nếu như hỏi mẹ không được thì cô đi hỏi Bạch Tín Vũ vậy.

Buổi chiều An Ninh lấy hết quần áo trong tủ ra ướm thử, cô rất coi trọng cách ăn mặc, cô mang đến nhà trọ mấy bộ quần áo đều giản dị. Hơn nữa hôm nay sở dĩ coi trọng bề ngoài vì cô đi xem hòa nhạc, không liên quan đến chuyện đi ra ngoài với Bạch Tín Vũ.

Cuối cùng cô chọn một bộ đầm màu trắng, dài qua gối một chút. Nhìn có vẻ rất đoan trang, không quá khô khan.

Thay xong quần áo ra khỏi phòng thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi, vừa quay đầu thấy cô mặc như vậy, mẹ cô hơi ngỡ ngàng, sau đó lập tức tươi cười, cũng không hỏi cô mặc như thế là muốn đi đâu, chỉ dặn cô đi đường cẩn thận.

An Ninh lại tiết kiệm được vô số lời giải thích mà cô nghĩ sẵn trong đầu, chỉ có điều, cô cảm giác trong vẻ mặt vui mừng đó hình như mẹ cô đang giấu diếm gì đó...

Cô đến sớm nửa tiếng so với giờ hẹn, cở ra vào nhà hát không có mấy người, đại sảnh lấy màu rượu vang làm chủ đạo, một tấm thảm trải dài từ những bậc thang phía ngoài đến trong sảnh.

Ngay cửa vào dán một tấm áp-phích màu xanh đậm to kếch sù của dàn hợp xướng MOON, giống như đúc tờ rơi cô kẹp trong laptop, chỉ khác biệt về kích thước mà thôi.

Cô đứng bên trái cửa, nhìn đồng hồ, 6 giờ 50 phút. Chưa thấy bác sĩ Bạch tới nhưng cô tuyệt không lo lắng, bởi vì anh là người rất đúng giờ.

Sắc trời tối dần, thỉnh thoảng sẽ có một trận gió thổi qua, mang theo chút hơi lạnh.

Trong nhà hát vang lên tiếng chuông, thời gian là bảy giờ đúng. Nhưng người đợi bên ngoài cửa đã vào trong hết, cửa nhà hát dần vắng vẻ.

An Ninh ngồi xuống bậc thang ngay cửa, kiên nhẫn chờ đợi.

Nửa tiếng sau Bạch Tín Vũ vẫn không xuất hiện. Cô lấy điện thoại di động ra, xem anh có gửi tin nhắn đến không, lúc này mới phát hiện màn hình điện thoại tối đen không biết hết pin từ khi nào.

Ánh đèn xanh nhạt hắt ra từ nhà hát, một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, sau đó là tiếng sấm vang lên. Chưa đến ba phút những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất, rơi xuống bàn chân trơn bóng của cô.

An Ninh đứng lên đi vào trong sảnh nhà hát tránh mưa. Trên tay vẫn cầm tờ rơi mà nhân viên tuyên truyền phát cho, chỉ có điều không biết từ lúc nào tờ rơi đó đã có rất nhiều nếp uốn.

Đến 9 giờ, đứng ở chỗ cô mơ hồ có thể nghe thấy âm nhạc trong nhà hát đang đến lúc cao trào.

An Ninh cảm thấy vô cùng mất mát, anh lỡ hẹn rồi. Còn nói gì "Em có thể không đến, nhưng anh sẽ vẫn chờ em", cô không nên tin là thật. Tại sao phải tin là thật chứ?

Bạch Tín Vũ là người mà người khác không thể tiến gần, tính cách anh hay thay đổi, như gần như xa, tới gần anh sẽ bị thương. Rõ ràng cô từng bị dạy dỗ rồi mà vẫn muốn tiến đến gần anh chứ?

An Ninh, mày là đứa ngốc sao? Tại sao lại đến, uyển chuyển từ chối lời mời của anh ấy rất khó sao? Tại sao lại muốn tới?

Cô rất muốn về nhà nhưng trời lại mưa to cô không về được. Nàng mặc quá ít vì thế mới cảm nhận được cơn lạnh của đêm mưa. Sao đột nhiên cô lại cảm thấy khổ sở vậy kìa.

Có lẽ bác sĩ Bạch bận chuyện gì đó, tại sao trong lòng cô vừa bất an lại tự tìm rất hiều lý do biện hộ thay anh.

Buổi biểu diễn kết thúc lúc 10 giờ, bên cạnh nhà hát có một quán bar nhỏ, trời mưa rất lớn, An Ninh không có chỗ đi đành phải vào quán bar.

Nhân viên phục vụ quầy bar hỏi cô muốn uống gì, cô nhìn bartender biểu diễn kỹ xảo pha rượu, cô chỉ chỉ rồi nói: "Đó là cái gì? Cho tôi cùng loại đi."

Nhân viên phục vụ cười cười, "Cái kia gọi là 'Bị thương một chút'."

An Ninh nhỏ giọng đọc lại tên này, bị thương một chút, ừ, đúng là có bị thương một chút.

Cô uống thử một ngụm, ngọt ngào lại hơi cay cay và đăng đắng, sau khi nuốt hết lại cay xè, nhưng uống rất ngon.

Cô uống liền vài ly, hình như cô đã hiểu được tại sao con người lại thích mượn rượu giải sầu rồi, bởi vì rượu sẽ làm cho ý thức con người không tỉnh táo, như vây sẽ không nghĩ đến những chuyện không vui.

Không biết mưa to đã ngừng từ bao giờ, tửu lượng An Ninh cũng bình thường, cô uống hơi nhiều nên cảm thấy chóng mặt, nằm sấp ở trên quầy bar nghỉ ngơi.

Ngoài cửa kình có một bóng ngườ đan ông đang vội vã tìm kiếm cái gì đó, tay thì không ngừng nhấn một dãy số quen thuộc, nhưng trong ống nghe hết lần này tới lần khác lại truyền đến một câu nói quen thuộc: "Thực xin lỗi, số máy quý khác đang gọi hiện giờ không liên lại được, xin vui lòng thử lại sau..."

Quần áo của anh ướt đẫm, mái tóc vẫn còn nhỏ nước, giọt nước dọc theo khuôn mặt mê người chảy xuống, mắt kính bị nhiễm nước trở thành một mảnh sương mù, đôi mắt luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh bây giờ không còn bình tĩnh nữa, trong đó lộ ra vẻ bất an và lo lắng.

Bạch Tín Vũ giữ một nhân viên bán vé đang chuẩn bị rời đi, "Xin hỏi cô có thấy một cô gái chờ ở đây không? Tóc dài, dáng người rất thanh tú."

Đúng là Nhân viên bán vé có ấn tượng sâu với An Ninh, khẽ gật đầu, "Tôi thấy một người, chắc là người anh nói, mặc một bộ đầm trắng, rất đẹp. Cô ấy vẫn ngồi ở bậc thang chờ. Sau đó trời mưa cô ấy vào trong, sau đó nữa... người đi đâu tôi cũng không rõ."

Bạch Tín Vũ vội vàng cám ơn, bắt đầu tìm ở bên trong, nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Đến khi nhìn vào quán bar, thấy một bóng dáng màu trắng nằm sấp ở trên quầy bar, người anh cứng đờ, sải bước đi qua.

An Ninh cảm thấy trong lúc cô mơ mơ màng màng có một cánh tay vững chắc ôm cô vào lòng.

Sức lực lớn đến nỗi khiến cô hô hấp có chút khó khăn, cô dùng sức đẩy, ậm ờ nói: "Anh là ai? Không buông ra nếu không tôi la lên đó."

"Là anh, anh đã đến."

An Ninh vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, không giãy giụa nữa, nhưng chợt nghĩ đến tại sao mình ở trong này, cô uống rất nhiều rượu, vì anh mà uống rượu. Bất giác lại cảm thấy uất ức, nhỏ giọng nói: "Tại sao anh lại lỡ hẹn, tại sao phải gạt em, tại sao luôn như gần như xa..."

Bạch Tín Vũ ôm cô nói: "Một bệnh nhân anh phụ trách xảy ra vấn đề, bệnh viện gọi anh qua đó gấp. Anh gọi điện cho em nhưng em lại tắt máy..." Anh cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt nửa nhắm nửa mở của cô, giọng nói mang theo vẻ tự trách, "Xin lỗi, anh không cố ý."

An Ninh hoài nghi mình nghe nhầm, bởi vì cô nghe thấy bác sĩ Bạch nói xin lỗi.

Mặc dù không vui vì anh lỡ hẹn, nhưng đều là bác sĩ An Ninh hoàn toàn có thể tiếp nhận lý do của anh. Anh luôn có thái độ nghiêm túc đối với bệnh nhân mình phụ trách, cô vẫn luôn kính nể anh ở điểm này. Trân trọng sinh mạng trước mặt thì lỡ hẹn có là chuyện gì.

Cô cảm thấy cơ thể từ từ thả lỏng, đưa tay ra ôm cổ anh theo bản năng, gương mặt dán sát vào ngực anh, mơ mơ màng màng trả lời, "Ừ, em tiếp nhận lời xin lỗi của anh, bây giờ đưa em về nhà đi."

Lúc này Bạch Tín Vũ mới vui vẻ, ngửi mùi thơm trên tóc cô, anh chịu hết nổi lại hôn lên trán cô một cái, "Được, chúng ta về nhà."