Bắc Kinh Cố Sự

Chương 6




Mùa hè nóng bức lại tới, làm ăn cũng bước vào mùa ế ẩm, thế nhưng hàng thời trang lại kiếm rất tốt. Tôi vốn đã lập một kế hoạch rất tốt, muốn mang Lam Vũ đi Đông Nam Á và Hồng Kông một chuyến, công tư vẹn cả đôi đường. Ngay cả người quản lý bên xuất nhập cảnh tôi cũng đã thăm hỏi tốt, bọn họ cũng đồng ý làm hộ chiếu cho Lam Vũ trong vòng ba ngày, hơn nữa cũng không cần thông qua trường của em. Làm tôi tức giận chính là Lam Vũ lại bảo kì nghỉ hè này đã tìm được một công việc, làm công ở công trường.

Trời đất cứ như hạ hỏa, nóng không chịu nổi. Tôi căn bản là không ra khỏi nhà, chỉ trốn ở trong phòng. Radio mỗi ngày báo ba mươi tám độ, thực tế cũng phải bốn mươi độ rồi. Lam Vũ ngày nào cũng tới công trường từ sáng sớm đến hơn mười giờ tối mới về. Nói là để đẩy nhanh tốc độ công trình, hai ca đổi lại, em làm ca sáng. Em vốn đã không trắng, vài ngày sau phơi nắng thành ra không khác gì người da đen. Tôi cũng không chịu được nữa, chúng tôi lại cãi nhau:

“Công việc này của em có ý nghĩa gì? Em sau này muốn làm công nhân xây dựng hay sao?”

“Đến công trình thực tế, biết nhiều hơn chút cũng tốt.”

“Có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?” Tôi hỏi.

“Hai tháng được một ngàn rồi.”

“Hừ! Một ngàn!” Tôi cười lạnh, “”Ngưu lang”(1) trong khách sạn mở miệng còn đòi hai ngàn ấy chứ!” Tôi không lưỡng lự thốt ra. “Hơn nữa đó là công việc cho con người làm hay sao? Mỗi ngày mười hai tiếng đồng hồ, nóng như vậy ở bên ngoài!”

Thấy em không lên tiếng, tôi lại hỏi: ”Anh không phải đã cho em hai vạn rồi hay sao? Còn thiếu?”

“Tiền kia, em định trả lại anh. Anh không phải sẽ cho là hai vạn cũng có thể chơi đùa với em mấy tháng chứ?” Em đặc biệt nhạy cảm. Tôi thật muốn đánh em, em sao lại không hiểu chuyện như vậy. Tôi thực sự phát cáu:

“Em muốn ăn đòn à! Em cũng tự hạ thấp mình quá rồi!” Em trầm mặc một lúc, giương mắt nhìn tôi: “Anh ở “Hương ca” còn có rất nhiều “ngưu lang” (1), đúng không?”

Trời! Em vẫn còn để bụng chuyện này.

“Em đừng có xen vào!” Tôi hung hăng nhìn em. Kỳ thực tôi đã không gặp Trương Kiến một tháng rồi.

“Vậy anh cũng đừng xen vào chuyện của em!” Em vẫn còn rất hung hăng.

Cứ như vậy qua đi. Em nói muốn ở lại công trường, tôi bảo vậy thì em vĩnh viễn đừng tới nữa. Vậy nên em vẫn về “Lâm thì thôn” mỗi ngày. Về đến nhà cũng đã gần mười một giờ, nhìn em rất mệt mỏi, tôi ngược lại có loại khoái trá không nói nên lời. Tắm rửa qua, tôi bắt đầu vuốt ve, trêu chọc em, tuy mệt muốn chết nhưng em dù sao cũng là thanh niên, rất nhanh đã bị kích động, nhưng chỉ được một lát em đã muốn làm qua loa cho xong. Mỗi lần bắn tinh xong, không được vài giây em đã lăn ra ngủ. Nhìn dáng vẻ em say ngủ, tôi không biết nên thương xót hay oán hận nữa. Hôm đó về nhà, tôi thấy trong đống sách của Lam Vũ lộ ra một sổ tiết kiệm, là hai vạn tôi cho em, một lần rút cũng không có.

“Tốt, Lam Vũ, em cho là không cầm tiền của tôi thì tôi sẽ tôn trọng em, sẽ không đùa giỡn em? Vẫn chơi! Chơi miễn phí! Tôi cũng không phải chính nhân quân tử gì.” Tôi oán hận nghĩ, tôi còn chưa từng làm một “Bàng gia” tức giận như thế này.

Hơn mười giờ đêm em trở về, sắc mặt rất xấu, một đầu ngón tay còn đang quấn băng vải lộn xộn, em bảo do mảnh thủy tinh làm bị thương. Tôi không để ý đến em, đợi dến khi em từ nhà tắm đi ra nằm đến trên giường, tôi đưa tay tới giữa hai chân em xoa nắn.

“Hãn Đông, hôm nay em mệt lắm, ngày mai đi!” Em năn nỉ.

“Anh nhớ em cả ngày nay!” Tôi căn bản không để ý đến thỉnh cầu của em, tiếp tục hôn môi. Em nhắm mắt lại nằm ngửa, mặc tôi vuốt ve. Tôi thấy em đã sắp ngủ, nặng nề đẩy:

“Tỉnh tỉnh, này! Tỉnh tỉnh, em cũng quá không có tinh thần đi?”

Em mở mắt, tôi lại hôn môi em, em bất đắc dĩ hôn tôi, không qua một hồi, dương v*t em cũng cứng lên. Tôi tới quỳ trước mặt em, buộc em khẩu dâm cho tôi, em làm cũng coi như nghiêm túc, thấy tôi mãi vẫn không bắn tinh: “Anh từ phía sau đến đi.” Em ý bảo tôi giang giao.

“Không, hôm nay để xem em có bản lĩnh làm anh bắn không.” Tôi cười, đùa em. Em bỗng chốc nhảy qua, rất tinh thần, cũng cười bắt đầu hôn tôi, dáng vẻ quyến rũ khả ái. Vài phút sau, chúng tôi lại gần như cùng lúc cao trào…

Nửa đêm, tôi dậy đi WC, nhìn đồng hồ, hơn hai giờ. Tôi rửa mặt, trở lại giường, trèo lên người Lam Vũ đang ngủ say. Cả người nằm sấp trên người em. Em bị tôi đánh thức:

“Anh làm gì đấy?” Giọng em mơ màng, có chút sốt ruột.

“Anh không ngủ được, lại chơi với anh!”

“Mau ngủ đi! Ngày mai em còn phải đi làm.”

“Gần bảy giờ rồi, cũng không ngủ được bao lâu nữa.” Tôi lừa em.

“Trời còn tối lắm!” Nói rồi em đem gối trùm kín lên đầu, đẩy tôi xuống, lại nằm úp sấp ngủ. Tôi đứng lên, mở ti vi nhỏ trong phòng ngủ lên, cho chiếu “mao phiến”, mở tiếng thật to, sau đó châm thuốc. Chính tôi cũng thấy mình khác thường. Em trở mình mấy cái, rốt cuộc bị ầm ĩ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn ti vi, không để ý đến tôi.

“Em là thanh niên như vậy, còn không bằng “lão đồng chí” anh đây! Quá yếu đi! Có phải em muốn để anh bị liệt dương không hả?” Tôi lại bắt đầu đùa em. Em ngáp một cái, bất đắc dĩ xua đi biểu tình mệt mỏi khẽ cười một cái, đặc biệt nhu thuận, hiền hòa. Tôi vốn chỉ muốn đùa dai lăn qua lăn lại, nhưng em thực sự lại kích động. Tôi để em tựa trên vai xem ti vi, tôi có thể thuận tiện vuốt ve em, em lại lần nữa bị tôi khơi dậy. Việc này so với làm việc với một cô gái mệt mỏi dễ hơn nhiều. Không tới vài phút chúng tôi đều ra. Chúng tôi không ngủ được nữa, em nhìn ngoài cửa sổ:

“Trời tối thế này!”

“Mới có ba giờ, mau ngủ đi! Đến giờ anh gọi.”

“Anh nha thật là…!” Em bất đắc dĩ cười, còn học được cả câu “Kinh mạ”.(2) Chúng tôi vẫn nói chuyện, xem ti vi, cho tới tận năm giờ mới ngủ lại.

Buổi sáng, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy em rửa mặt, tiếng động rất nhẹ. Cửa phòng ngủ đóng, chắc em sợ đánh thức tôi. Tôi nghe tiếng em khẽ khàng đóng cửa ra ngoài… Buổi tối, mười một rưỡi Lam Vũ mới về. Khuôn mặt vốn tuấn tú đã trở nên đen gầy. Em bảo ngủ trên xe bus, ngồi thẳng đến cuối bến mất. Đành phải đón taxi về. Tôi thật không nghĩ tới em mỗi ngày đón xe bus đi làm, tôi hận cái cố chấp của em. Em ngay cả tắm cũng không tắm, ngủ luôn, mang theo đầy người đất cát mồ hôi. Tôi thấy buồn nôn:

“Đứng dậy! Đứng dậy! Tắm đi! Đừng như anh dân công vậy chứ.” Tôi nói, đưa tay kéo em. Em mất hứng nói gì đó, mơ màng đi vào phòng tắm. chưa tới năm phút đã đi ra, lại ngã vào giường. nhìn nhất cử nhất động của em, một loại ham muốn ngược đãi mãnh liệt cùng ý muốn trả thù xông lên trong lòng, tôi lên tiếng:

“Lam Vũ, anh thấy thật không thú vị, chia tay đi. Em cũng có thể hảo hảo đọc sách, nghiêm chỉnh làm người. Trong đại học lại tìm một người bạn gái. Đừng tới dây dưa với anh nữa.”

Em khẽ cau mày, giương đôi mắt còn buồn ngủ, nghi hoặc nhìn tôi, ngơ ngác ngồi trên giường.

“Em cần tiền thì tìm Lưu Chinh, anh ấy sẽ đưa cho em.” Tôi cố ý kích thích em. Trong mắt em mờ mịt lúng túng, nhưng vẫn không nói câu nào. “Anh chơi loại chuyện này nhiều lắm là một năm, chúng ta bên nhau tính ra cũng đủ lâu rồi, em cũng làm anh phát chán rồi.”

Tôi muốn: Em nếu giống như một cô gái, thất thanh khóc rống, có thể lại cãi nhau nữa thì càng thích. Nhưng em vẫn trầm mặc.

“Tối nay anh ra ngoài, ngày mai em mang đồ đạc dọn đi, sau này đừng tới nữa.”

Tôi sợ mình sẽ đắc ý cười ra tiếng, không dám nhìn em nữa, đẩy cửa ra ngoài, sau đó nặng nề đóng cửa lại. Bên ngoài rất nóng, nhưng tôi rất hài lòng, bực dọc mấy ngày nay rốt cục cũng xả hết ra. Tôi lái xe không mục đích dọc theo đường “Lục hoàn” mới sửa, càng chạy lòng càng thấy nặng nề. …

“Cậu ấy vẫn đang làm ở công trường đấy.” Lưu Chinh  nói cho tôi. Tôi nhờ anh giúp tôi hỏi thăm tình hình Lam Vũ.

“Mẹ! Nhóc con này quá hiếm gặp.”

“Quên đi, Hãn Đông, nếu như là một cô gái còn được, cậu đây không phải là đang lãng phí tình cảm sao!”

Tôi tuy không nói rõ việc này với Lưu Chinh nhưng anh ta cũng có thể đoán ra vài phần.

“Ai có tình cảm với cậu ta chứ! Tôi chỉ là muốn xử lý thằng nhóc này.” Tôi cười, cố tình dùng giọng điệu trêu chọc nói.

“Xử lý cậu ta không bằng đưa cậu ta chiếc xe, lại cho đến Mĩ chơi một vòng. Còn không thì tìm xã hội đen đánh cho một trận, xem cậu ta còn không yên phận!” Lưu Chinh bị trò đùa của chính mình làm cho vui vẻ.

Từ khi Lam Vũ rời đi, tôi đã không ở “Lâm Thì thôn” nữa, cũng không muốn ở khách sạn mà về nhà ở mấy ngày. Nét mặt không mấy vui vẻ của tôi chắc đã bị mẹ nhìn thấy. Tối hôm đó, ba đi hội chiến hữu, em gái hẹn hò, cả nhà chỉ còn lại tôi với mẹ. Tôi say sưa nhai dưa chuột trộn dầu (3)mẹ làm.

“Tiểu Đông, hai hôm nay nghĩ thế nào lại về nhà ở?”

“Nhớ ba mẹ nha!” Từ sau khi trưởng thành, tôi cũng chưa từng nói chuyện nghiêm túc với mẹ. Đều là chọc cho bà cụ vui vẻ.

“Có phải là chia tay bạn gái không?”

“Không có, đuổi cũng không đi.” Mẹ cười, bà hiểu rõ con trai anh tuấn lại có tiền nhà mình không thiếu phụ nữ.

“Mẹ nghe Tiểu Chinh nói con có cô bạn gái tốt lắm.”

“Vâng! Vẫn cứ quấn lấy con đến chết đấy chứ.”

“Trương Hải Hồng hôm qua lại tới tìm con, con bé kia không tệ, ba nó năm nay lại thăng chức, có khi còn lên chủ quản bên mậu dịch ngoại kinh nữa.”

“Mẹ sao cứ thích mỗi cái con bé xấu xí đấy thế? Con cũng không muốn bán mình cầu vinh, bên ngoài còn nhiều cô gái tốt mà.”

“Con tìm ai cũng được, chính là đừng có kéo dài nữa, cũng nên tu tỉnh đi. Như Tiểu Chinh đấy, có gia đình riêng của mình rất tốt.” Mẹ nói, lại đến nhà bếp chỉ đạo cô giúp việc làm bữa. Tôi nghĩ lại câu nói của mẹ:”Con tìm ai cũng được?” Tôi nếu tìm Lam Vũ, còn không làm bà tức chết.

Tôi ngày càng thấy chuyện với Lam Vũ thật hoang đường, quá không đúng. Tôi thậm chí nghĩ tới một từ thật buồn cười: “Yêu” Tôi sẽ không hoang đường đến nỗi đi yêu một chàng trai đi. Tôi biết rõ mình là một người đàn ông rất bình thường, chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi. Đúng thế, như vậy đi, huyền nhai lặc mã, đối với em, đối với tôi mới đều có lợi. Nhưng tôi vẫn không kìm lòng không được mà nghĩ đến em.

(huyền nhai lặc mã: ghìm cương ngựa trước bờ vực thẳm, ý nói dừng đúng lúc)
(1) Nguyên bản là “kê” – gà a.k.a MB a.k.a money boy a.k.a giai bán thân =)) nhưng nó là từ cũ rồi, không ai dùng nữa, nghe cũng buồn cười nên t thay bằng từ “ngưu lang” hay dùng bây giờ cho quen.(2) Kinh là nói tắt của Bắc Kinh, Kinh mạ là chửi mắng… kiểu Bắc Kinh =))
(3) Còn đây là món dưa chuột trộn dầu (Du kích hoàng qua)