Bắc Kinh Cố Sự

Chương 20




Lâm Tĩnh Bình quả là một phụ nữ rất có năng lực, cô thông qua tôi quen biết không ít người, giờ còn thân thiết với “Trần” hơn cả tôi, tôi cũng từ đó mà mà hưởng lợi không nhỏ. Trong công ty, cô chủ quản nhân sự, khách quan hạn chế tự do của tôi rất nhiều, tôi cảm thấy rất bất mãn. Cách ăn mặc cao nhã, thời trang, phong thái nền nã, khéo léo của cô không còn hấp dẫn tôi nữa, bởi tôi nhìn ra thật nhiều vết tích điệu bộ, mà sinh hoạt tình dục đối với tôi đã như một thảm họa.

Một hôm, trong lúc chuyện phiếm, Lâm Tĩnh Bình bảo, Vệ Quốc đã mua một biệt thự ở “Bắc Giao”:

“Kì thực chúng ta cũng nên mua một căn nhà.” Cô nói.

“Ở đây không phải cũng rất tốt sao?”

“Loại phòng trọ này thực sự rất quê mùa, ở nước ngoài chỉ có người nghèo mới ở thôi!”

“Anh không thích “Bắc Giao”, xa thành phố quá, nghe nói còn hay bị cắt điện mất nước nữa.” Tôi đáp qua loa ứng phó.

“Nhưng anh cũng có một căn ở đó, đúng không?” Tĩnh Bình cười như có như không nhìn tôi.

“Đó không phải của anh! Là nhà anh mượn bạn thôi.” Tôi biết cô nói đến biệt thự tôi cho Lam Vũ, người đàn bà này thực sự đáng gờm.

Cô lại không nói nữa. Tôi nhìn thoáng qua mắt cô, một mảnh đục ngầu sâu xa khó lường.

Mùa hè nóng nực đi qua, trên đường, gió thu mát mẻ thổi qua mặt. Đây là mùa tôi thích nhất, cũng là mùa đẹp nhất ở Bắc Kinh.

Tôi bắt đầu đoán hôn nhân của tôi và Tĩnh Bình có thể duy trì bao lâu nữa. Cô vẫn đối rất tốt với tôi, săn sóc, quan tâm, chú ý sinh hoạt của tôi, thậm chí quần áo tôi mặc mỗi ngày cũng để ý. Cô có quyền can dự vào mọi chuyện của tôi, sử dụng tiền tài của tôi, bởi cô là vợ tôi, cô có được sự thừa nhận của đạo nghĩa và bảo đảm của pháp luật. Nhưng tôi bắt đầu ghét cô, giống như những phụ nữ trước đây, tôi bắt đầu chán ngấy cô. Tôi cảm thấy chúng tôi bằng mặt mà chẳng bằng lòng, đồng sàng dị mộng.

Nhưng dù nói thế nào, tôi cũng sẽ không ly hôn Lâm, thứ nhất là tình cảm của Tĩnh Bình với tôi vẫn trước sau như một, nữa là cô đối xử với mẹ tôi vô cùng tốt, việc này khiến tôi rất vui. Mẹ không muốn sống cùng chúng tôi, bà muốn sống một mình, bà bảo như vậy tự tại hơn. Cuối tuần, Tĩnh Bình thường kéo tôi về chỗ mẹ, tôi ở nhà mẹ không ăn cũng là ngủ, Lâm và mẹ tôi thì vui vẻ chuyện trò, hai người thân thiết như mẹ với con gái, mỗi lúc như thế, tôi lại cảm nhận được hạnh phúc gia đình, tôi kết hôn với Lâm Tĩnh Bình là chính xác.

Đó là một buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp rọi vào phòng, tôi một mình tựa trên giường vừa uống nước vừa nghĩ đến trong đàm phán về “Trùng Thiên” tả tự lâu (? @_@) đã không quá nhượng bộ. Mẹ tôi đang vẽ bát mặc (1), bà tham gia một lớp đại học gì đó cho người già, đam mê tranh Trung Quốc.

“Con với Tĩnh Bình mau sinh một đứa đi! Còn kéo dài làm gì nữa?” Bà vừa vẽ vừa nói.

“Không phải là con không muốn, là cô ấy không sinh.”

“Tĩnh Bình nói hết với mẹ rồi, là con không tích cực!” Bà cụ trừng mắt liếc tôi.

“Mẹ cứ nghe cô ấy nói bậy!” Tôi không muốn thảo luận vấn đề này, tôi với Lâm mỗi tháng chỉ quan hệ có mấy lần, chỉ trong thời kì rụng trứng của Lâm mà còn chưa có được.

“Có phải con cãi nhau với Tĩnh Bình không đấy? Mấy ngày nay lại đến chỗ mẹ?”

“Không có.”

Ngừng một hồi, bà cụ lại nói: “Con biết không? Con gái thứ hai của Lý Đức Sơn ly hôn rồi đấy!”

“Ha ha! Không phải là rất tốt sao! Mấy ngày nữa con cũng cho mẹ đổi nàng dâu.”

Bà cụ kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, khi nhìn nét cười xấu xa trên mặt tôi, bà cũng cười:

“Cái thằng nhỏ chết tiệt!” Nói rồi, bà lại tiếp tục tác phẩm của mình: “Tĩnh Bình đối với con không tệ, tuy nói gia cảnh chênh lệch một chút nhưng cái gì cũng có thể tha thứ cho con, giống như chuyện kia của con, Tĩnh Bình không chỉ không ghét bỏ, còn lo lắng cho con! Nếu không phải nó nói cho mẹ biết, con đến bây giờ vẫn còn u mê đi!”

Tôi đầu tiên là kinh ngạc, nhưng mặt không đổi sắc, từ giường đứng lên, vừa ra phòng khách vừa nói:

“Vốn là chuyện chẳng có gì, hai người cứ lo lắng cái gì chứ!”

“Đó là chúng ta làm được triệt để, tiểu lưu manh kia mới không dám tìm con nữa.”

Tim tôi đập điên cuồng, tay siết chặt chén trà.

“Mẹ nói bản fax kia sao!” Tôi gắng sức bình tĩnh hỏi.

“Chính là chủ ý của Tĩnh Bình đó! Mẹ vốn định tìm tiểu lưu manh kia nói cho nó biết, nếu lại tới tìm con sẽ báo lên lãnh đạo của nó.”

Trầm mặc vài giây, nhìn chén nước trong tay… Tôi dùng hết sức lực toàn thân, ném cái chén lên bức tường đối diện, “bang” một tiếng, tôi lao ra khỏi cửa, còn nghe tiếng mẹ liều mạng gọi, nhưng tôi đầu cũng không quay lại.



Đã nửa đêm, tôi từ quán bar đi ra, lái xe chẳng biết nên về đâu? Dần dần, tôi chạy tới khu biệt thự “Bắc Giao”, tôi phải về thăm “Bắc Âu”. Đã một năm nay tôi không tới đây, từ lần chia tay kia, tôi đã không còn dũng khí bước vào căn nhà này, huống chi đây cũng chẳng phải tài sản của tôi nữa.

Cửa sắt chạy bằng điện từ từ mở ra, tôi lái xe vào gara. Tôi và Lam Vũ đã nhất trí, bên trái là gara của tôi. Tôi nhìn thoáng qua gara bên phải, chẳng biết vì sao lại mở ra, cánh cửa dần nâng lên, chiếc Lexus màu trắng của Lam Vũ hiện ra trước mắt, lòng tôi mừng như điên: Em ở nhà? Tôi đi rất nhanh tới mở cửa, mùi ẩm mốc do thiếu thông khí ập đến:

“Lam Vũ! Lam Vũ!” Tôi gọi hai tiếng, không có tiếng trả lời, trong phòng im lặng khác thường.

Phòng khách lớn như vậy được thu dọn sạch sẽ, trên bàn trà vẫn còn bao thuốc hôm chia tay tôi hút, tôi tới nhà bếp, phòng ăn. Tôi nhớ rõ hôm đó trên bàn ăn còn có đồ uống Lam Vũ để lại, nhưng hiện tại chẳng còn gì. Thời gian sống cùng nhau, tôi rất ít nhúng tay vào việc nhà, tôi biết Lam Vũ cũng không giỏi mấy việc đó lắm, nhưng ngoại trừ nấu cơm, việc khác đều là em làm. Em thích ngăn nắp sạch sẽ, đồ đạc luôn sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, tôi cười em nhiều chuyện, em lại nói đây là tác phong của một kĩ sư công trình.

Đi tới phòng ngủ, nhìn chiếc giường chúng tôi đã vô số lần mây mưa, mắt tôi chua xót. Tôi mở tủ âm tường của Lam Vũ, bên trong có rất nhiều quần áo. Chúng tôi đều khá chú ý chuyện ăn mặc, nhưng Lam Vũ có một thói quen, nếu là đồ em thích, em sẽ không ngại mặc đi mặc lại đến chán, nếu là đồ em không thích, dù có là hàng hiệu hoặc rất cao cấp em cũng không hứng thú.

Tôi cứ đứng nhìn như vậy, hồi ức bên nhau từng chút một hiện về, tôi đi tới phòng làm việc của em, nơi đây dường như đã trống trải hơn trước, nhưng tôi không rõ thiếu mất cái gì. Đi vào thư phòng của chúng tôi, tôi rất ít dùng đến nơi này, nhưng thực ra Lam Vũ rất hay ở đây đọc sách. Tôi nhớ đến hôm đó, em đang trong thư phòng gọi điện cho bạn học, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của em, tôi cảm thấy vô cùng buồn cười, vì vậy lặng lẽ đi vào, một phát kéo ra quần ngủ của em, em kinh hãi, cuống quýt dùng một tay giữ lấy, vừa giữ vừa nhíu mày, trừng tôi, nhưng trong điện thoại vẫn nói chuyện rất nghiêm túc, tôi thấy thú vị cực kì, bắt đầu cởi quần áo em, em dùng một tay ra sức ngăn tôi, nhưng tôi lại càng hăng say vuốt ve, hôn lên người em, sau đó em dứt khoát không để ý đến tôi nữa, mặc tôi làm trò, cuối cùng vội vội vàng vàng gác máy, một tay ôm lấy tôi, ấn tôi lên sàn… Tôi không muốn tiếp tục hồi tưởng nữa, mắt càng chua xót.

Tôi xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng phát hiện trên bàn làm việc có một chiếc chìa khóa, đó là chìa khóa xe của Lam Vũ, chiếc chìa khóa gắn với một tấm thẻ mạ vàng, đây là tấm thẻ khi tôi cùng em đi chơi ở Hồng Kông tìm người khắc mất hai mươi đô la Hồng Kông, trên mặt có hai trái tim lồng vào nhau, phía dưới còn có chữ L&H. Chúng tôi lúc đó làm hai tấm, tấm của tôi sớm đã chẳng biết ném đi đâu mất rồi, nhưng Lam Vũ vẫn dùng cái này móc vào chìa khóa. Tôi nhìn ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc mới đóng một nửa, chậm rãi kéo ra, bên trong là quyền cư ngụ, quyền sở hữu, các loại bảo hiểm giấy tờ của “Bắc Âu”, bên cạnh là một chuỗi chìa khóa cửa phòng của “Bắc Âu”, điện thoại di động,… Lật tung cả ngăn kéo, tôi dự cảm sẽ tìm được tờ giấy, thư, hay… di thư, nhưng chẳng tìm được gì khác.

Mệt mỏi không nói nên lời, tôi vô lực nằm lên giường. Lam Vũ, em không thể làm như vậy, em muốn anh suốt đời đều mang món nợ lương tâm sao? Anh không phải chính nhân quân tử, nhưng anh còn chưa lạnh lùng vô tình đến nỗi mất cả nhân tính… Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, dần chìm vào giấc ngủ. Chẳng được bao lâu, tôi bị tiếng chuông điện thoại báo thức:



“Cậu nha không việc gì chứ! Bà cụ và Tiểu Lâm tìm cậu khắp nơi! Đều quýnh cả lên rồi!” Lưu Chinh lo lắng nói.

Không đợi Lưu Chinh nói thêm gì nữa, tôi đã gác máy.

Sau đó vẫn như chưa từng có gì xảy ra, tôi còn muốn như trước đối mặt với mẹ, với Tĩnh Bình, tôi không thể nói cho họ cậu bé kia quan trọng với tôi thế nào, cũng không cách nào chỉ trích hành vi của họ là cỡ nào đê tiện, ác độc. Tôi thậm chí phủ nhận với mẹ tôi là vì cậu bé kia mới ném cái chén, chỉ nói là bởi giận Lâm Tĩnh Bình.

Tôi bị cảm, còn kèm theo sốt nhẹ, uống một đống thuốc cũng không đỡ, một tháng sau, đến tôi cũng nghi ngờ mình bị bệnh nan y. Tĩnh Bình chăm sóc tôi cực kì chu đáo, cô cẩn cẩn trọng trọng sống bên tôi. Mẹ lại hỏi về Lam Vũ, về chuyện biệt thự kia, tôi bảo bà chắc mình chẳng còn sống được bao lâu, đừng ép hỏi tôi nữa, thế nên bà cũng không dám nhắc lại. Giằng co hai tháng, cảm mạo khỏi hoàn toàn, tôi bắt đầu làm thủ tục li hôn.

(1)Vẽ bát mặc: Lối vẽ người chỉ bằng vài nét đơn giản thật mạnh mà đại biểu là tranh củaLương Khải (梁楷), người được coi như họa gia lỗi lạc nhất đời Nam Tống.