Bắc Kinh Cố Sự

Chương 14




Trong thánh kinh có hai loại tội lỗi, thứ nhất là nguyên tội (1), là tội Adam và Eve đã phạm phải, sau đó sinh ra chúng ta, tội còn lại là do quỷ Satan dẫn dụ chúng ta gây nên. Trước đây tôi luôn cho rằng Lâm Tĩnh Bình là quỷ Satan đã dụ dỗ tôi. Tôi sai rồi, kì thực quỷ Satan kia chính là tôi…

Việc làm ăn thuận buồm xuôi gió. Một cơ hội hiếm có tìm đến, tôi bắt đầu thử nghiệm khả năng trên chính trường, lúc này tôi gặp Lâm Tĩnh Bình, đó là trong một cuộc đàm phán với Mĩ. Một công ty không lớn ở Mĩ muốn kiếm một món từ Trung Quốc, bọn họ tìm tới tôi.

Khi con quỷ Mĩ kia vừa tới, tôi đã chú ý đến cô gái phương Đông bên cạnh hắn, tôi không chắc cô là người Trung Quốc. Cô mặc một bộ vest màu xanh ngọc, tóc dài buộc cao chỉnh tề, uốn lượn tự nhiên ở phía sau. Cô không đeo trang sức nào khác ngoài một đôi bông tai hình vuông tinh xảo đồng màu xanh ngọc, phụ trợ cho gò má sáng sủa. Khuôn mặt cô có điểm giống người phương Tây, dài nhỏ, mang lại cảm giác rất hiện đại, ngũ quan cũng cực kì xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, môi đỏ đầy đặn. Màu mắt cũng giống người Trung Quốc, rõ ràng là màu nâu, nhìn qua lại như mông lung một lớp sương mù. Suốt quá trình đàm phán, cô đối với người Mĩ kia rất đúng mực, tỏ ra hết sức có trách nhiệm, lại cao nhã tự tin, lúc nói chuyện cũng luôn mỉm cười ngọt ngào.

“Oa! Đúng là báu vật! Nhất định phải cua được cô ấy!” Tôi liên tục nhủ thầm.

Ngay từ đầu tôi đã nhận thấy ánh mắt cô nhìn tôi rất nhu hòa, nhưng cũng rất tự nhiên, chưa bao giờ né tránh ánh nhìn chăm chú của tôi. Trước khi rời đi, tôi nhẹ nhàng cầm tay cô một chút:

“Tôi cũng muốn cảm ơn Lâm tiểu thư đã giúp đàm phán của chúng tôi được thuận lợi như vậy. Tiếng Anh của cô rất tốt!” Tôi lịch sự khen ngợi, kì thực tôi vốn cũng chẳng biết tiếng Anh của cô tốt xấu thế nào.

Cô không dịch câu này cho người Mĩ kia, chỉ ngượng ngùng nói cảm ơn.

Buổi tối về nhà, tôi đem chuyện này kể cho Lam Vũ nghe, em chỉ mỉm cười, không nói gì.

“Em không có cảm giác gì với phụ nữ sao?” Tôi hỏi.

“Phụ nữ đều có chút giả dối!” Em nói.

“Hơn bốn năm học ở “Hoa đại” không có nữ sinh nào theo đuổi em sao, người thì đẹp trai ngời ngời thế này!” Tôi đùa em.

“Trường em thì làm gì có nữ sinh chứ! Còn có bài thơ này! Nữ sinh “Hoa đại” GOOD, nhất định không hảo LOOK, muốn cùng cô ấy TALK, cô ấy chỉ có BOOK.”

“Ha ha! Ai nói vậy?” Tôi thấy rất buồn cười.

“Trên bàn học viết thế.”

“May mà anh không học kĩ thuật, cái loại trường kĩ thuật này của em quá là chán, con gái cũng không kiếm được!”

“Anh còn muốn kiếm nha?” Lam Vũ cười hỏi.

“Bọn anh già rồi! Không có hứng nữa! Mà kiếm cũng chẳng được nữa rồi!” Tôi trọ trẹ bắt chước, nói rồi lên lầu.

Tôi nghe thấy Lam Vũ ha ha cười!

Lần thứ hai gặp Lâm Tĩnh Bình vẫn là ở công ty, nhưng lần này là trong phòng làm việc của tôi. Ông chủ của cô có việc về nước, có mấy chi tiết muốn cô nhất định phải trực tiếp gặp tôi đàm phán. Tôi rất mừng lại có cơ hội này. Cô vẫn mặc bộ đồ sáng màu xinh đẹp như hôm trước, nhưng lại toát lên nhã khí nói không nên lời. Chúng tôi đàm phán rất vui vẻ. Khi tôi dùng ánh mắt lịch sự nhưng có chút “thâm tình” nhìn cô, cô cũng nhìn thẳng tôi vài giây, sau đó thong thả tách ra.

“Thực sự là một cô gái hiếm có!” Tôi nghĩ trong lòng.

“Để cảm ơn Lâm tiểu thư đã giúp đỡ, xin đừng từ chối lời mời đi ăn với tôi, được chứ?” Tôi nhẹ giọng nói, nghe có vẻ rất tùy ý.

Cô chỉ trầm ngâm chốc lát: “Được!” Cô thẳng thắn đáp ứng, hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi.



Tôi chọn nhà hàng Pháp của khách sạn “Thiên Hòa”. Cô tới cực kì đúng giờ, khi cửa tự động mở sang hai bên, trước mắt tôi bừng sáng, cô thật sự rất đẹp. Bộ đồ dạ tiệc ngắn màu xám nhạt không tay bó sát lấy người, vai phải đeo túi xách màu đen, kết hợp rất khéo léo với bông tai đen hình vuông. Tóc búi, vài sợi tóc đen như tùy ý buông xuống. Dáng người cô mới thật là tuyệt vời! Trên dưới mét bảy, rất hợp với tôi, tôi có chút rục rịch…

Lúc cô bước vào, hầu như tất cả đàn ông đang đứng trong sảnh, dù là người Trung Quốc hay người nước ngoài đều phải nhìn theo. Khi đưa tay tự nhiên nhẹ nhàng vòng qua eo cô, đi về phía nhà hàng, tôi cực kì hưng phấn, tự hào, tâm hư vinh của tôi được trọn vẹn thỏa mãn, đó là sự thỏa mãn Lam Vũ vĩnh viễn cũng không thể cho tôi.

Hôm đó tôi cùng Lâm Tĩnh Bình trò chuyện tới khuya. Cô nói từ bốn năm trước tốt nghiệp “Ngũ ngoại”, cô vẫn luôn làm phiên dịch, công ty của người Mỹ này là chỗ thứ ba cô làm việc. Gia đình cô ở phía nam, ba là cán bộ nhà nước, mẹ là nhân viên đánh máy. Nhìn động tác dùng cơm tao nhã, nghe giọng nói mềm nhẹ của cô, thần thái thoải mái trang nhã, thẳng thắn lại tự nhiên khiến tôi có chút mê muội.

Khi tôi trở lại “Bắc Âu” (tên nhà mới của tôi và Lam Vũ) đã là mười hai giờ đêm, Lam Vũ đang đọc báo, em vẫn chưa ngủ:

“Em làm sao vẫn chưa ngủ?” Tôi hỏi.

“Không ngủ được.” Em vừa ngáp vừa nói. “Việc làm ăn đàm phán tốt chứ?” Em tới giờ vẫn luôn không hứng thú với việc làm ăn của tôi, chỉ là thuận miệng hỏi.

“Vẫn tốt! Ngủ sớm thôi!” Tôi tắt đèn.

Sau đó tôi lại hẹn gặp Lâm Tĩnh Bình hai lần nữa, cô vẫn chân thành, trang nhã như vậy, chỉ là không vượt quá giới hạn nửa bước. Chúng tôi luôn hẹn gặp vào buổi tối, lúc nào về trời cũng đã khuya. Có Lưu Chinh hỗ trợ ứng phó, Lam Vũ cũng không phát hiện được chút gì.

Đó là chạng vạng một cuối tuần, tôi qua một người bạn hẹn được đến “Trần” gia thăm hỏi “Trần”, hắn là nhân vật số hai trong giới tài chính. Để cảm giác tự nhiên hơn, tôi quyết định nhờ Lâm Tĩnh Bình theo cùng, cô vui vẻ nhận lời. Ngày hôm đó có thể nói vô cùng thành công, phân nửa là nhờ công của Lâm. Cô thực sự có loại mị lực có thể chinh phục người khác.

“Hôm nay thật cảm ơn em!” Từ “Trần” gia đi ra, tôi nói.

“Đúng rồi! Cảm ơn thế nào đây?”

“Ăn cơm trước đã, thế nào?”

“Cái này không tính! Nhưng em thật sự cũng hơi đói bụng.” Cô cười ngọt ngào, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ làm nũng của phụ nữ, rất hồn nhiên, khả ái.

Tối hôm đó tôi hôn cô trong xe, tôi rất kích động, cô cũng rất động tình.

“Hãn Đông!” Cô rời môi tôi, gọi một tiếng.

“Hử?”

“Cho em biết, anh có vợ rồi đúng không?”

Tôi rất ngạc nhiên cô lại hỏi vấn đề này. Tôi cười:

“Sao lại nghĩ vậy?”

“Bằng trực giác của phụ nữ.”

“Anh vẫn còn độc thân, chưa từng kết hôn, có muốn xem hộ khẩu của anh không?”

Cô xấu hổ cười: “Biết không? Hãn Đông, em sợ! Em sợ em hãm quá sâu, hại chính mình, cũng hại cả anh!” Rất ít phụ nữ chủ động nói cho đối phương tình cảm của mình, đặc biệt là phụ nữ đẹp.

Đưa Lâm Tĩnh Bình về nhà đã là hơn một giờ đêm, tôi lái xe về “Bắc Âu”. Lúc vào nhà, Lam Vũ đang xem băng hình, em không chào tôi:

“Khuya vậy còn xem ti vi! Ngày mai em không đi học à?” Tôi cố tìm chuyện để nói.

“Ngày mai là Chủ nhật.” Giọng em mang vẻ lười biếng.

“Anh muốn tắm rửa đi ngủ!” Tôi không muốn nhiều lời với em.

“Gần đây anh hình như bận lắm?” Em hỏi. Em rất tinh tế và nhạy cảm.

“Đều là mấy chuyện thối nát, thật con mẹ nó phiền!” Tôi ghét cái loại giọng điệu hoài nghi này của em.

“…” Em không nói gì.

Em đã nằm ngủ trước trên giường. Tôi tắm xong từ phòng tắm đi ra, mở đèn đầu giường, Lam Vũ nằm ngủ úp sấp, đầu ngả sang một bên. Dưới ánh đèn mờ ảo, hàng mi đen dày, sống mũi thẳng tắp, đôi môi khêu gợi của em có vẻ tuấn tú khác thường. Thần thái điềm tĩnh, thản nhiên, không có chút vết tích điệu bộ, đôi mắt em nhắm chặt, lông mi rủ xuống… Tôi không kìm lòng được đến gần, khẽ hôn lên mắt, lên mi em… Em chắc chắn còn chưa ngủ thật, rất nhanh đã bị hôn tỉnh, trở mình nằm ngửa, tôi đè lên người em:

“Ngủ!” Em giả vờ nghiêm túc trêu chọc.

“Không! Anh muốn mà!!” Tôi cũng bày ra dáng vẻ đáng yêu.

“Muốn? Vậy mà anh còn về muộn như vậy, không được!”

“Người ta bận mà!” Tôi nũng nịu nói. Hai chúng tôi đều không nhịn được cười, chúng tôi thích chơi đóng vai đùa giỡn như vậy.

“Em đúng là cái tiểu khí bao tử (túi tức giận nhỏ =.=)!” Tôi vẫn ở trên người em.

Em nhìn tôi: “Anh không ra ngoài làm bậy chứ?”

“Làm thì sao nào? Em còn có thể không muốn anh sao?” Tôi cười nói.

“Chỉ sợ anh mới là người không muốn em!” Nụ cười của em cứng lại, đôi mắt sáng ngời hiện lên thần sắc u buồn khiến tôi mê luyến.

Không biết là do cảm động, hay bởi có chút áy náy, mắt tôi chợt cay cay:

“Sao mà thế được!” Tôi vừa nói, vừa rúc vào người em hôn hít…

Hai tháng sau đó, tôi không gọi cho Lâm Tĩnh Bình, nhưng cô lại gọi đến hai cuộc. Giọng cô trong điện thoại rất nhu hòa, nhã nhặn. Cô chỉ hỏi tôi có khỏe không rồi chuyện trò vài câu đã gác máy. Tôi cảm giác tim mình như bị mạnh mẽ nhấc lên, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống. Lâm Tĩnh Bình đã hai lăm, chín chắn hơn Lam Vũ rất nhiều, nhưng phụ nữ lúc đó mới là hấp dẫn nhất.

Cuối cùng tôi cũng phát sinh quan hệ với Lâm Tĩnh Bình. Trước đó, tôi đã vô số lần nói “không”, đó là vì Lam Vũ. Giữa chúng tôi không hề có ràng buộc gì về đạo nghĩa cũng như pháp luật, đơn giản là tôi không muốn phụ em. Nhưng tôi vẫn đã lên giường với Lâm., đó là vì Lam Vũ. Chúng tôi lúc đó không hề có ràng buộc gì về đạo nghĩa cũng như pháp luật, đơn giản là tôi không muốn phụ em. Nhưng tôi vẫn đã lên giường với Lâm.

(1) Đạo Cơ Đốc chỉ tội lỗi do Adam và Eve, thủy tổ của loài người phạm phải khi ăn trộm trái cấm trong vườn địa đàng mà Thượng Đế không cho phép. Sau này chỉ nguồn gốc tai họa và tội ác của con cháu đời sau.