Bắc Hoang

Chương 6




10.

Nhận thấy năm mới đang đến gần, nhà nhà đều chuẩn bị đồ Tết.

Từ Tử Nghi bận việc xã giao và chuẩn bị trên dưới, hầu như là ngày nào hắn cũng bận rộn cho đến tận đêm khuya mới ngủ.

Tin tức Tiêu Tộc đánh lén nhanh chóng truyền đến kinh thành, đây là lần thứ hai hai bên giao chiến.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, trước giờ ngay cả một con dao nhỏ Quỳnh Nguyệt cũng chưa từng cầm, nhỡ mà...

Từ Tử Nghi phát hiện mình gần đây luôn nghĩ đến nàng, nghĩ lúc tính toán sổ sách đến tận đêm khuya, ngủ trưa tỉnh dậy cũng nghĩ, chỉ cần rảnh rỗi một chút là sẽ nghĩ đến, giống như nước rỉ ra từng chút một từ chiếc cốc nứt. Đợi đến lúc hắn nhận ra được, thì nơi đó cũng đã thấm một vùng nước.

Có lẽ vì hơi thở của nàng ấy ở khắp mọi nơi trong căn phòng này.

Trước cửa sổ dưới hiên là một chiếc đàn tỳ bà, đã phủ một lớp bụi. Kỹ năng chơi đàn tỳ bà là nàng ấy học được từ một con hát lưu lạc dạy cho khi còn ở thành Bắc Hoang, nàng ấy thích chơi khúc "Lan Lăng Vương vào trận" nhất, nói rằng ca từ dõng dạc hùng hồn. Thật ra hắn biết, nàng ấy học là muốn đàn cho hắn nghe, nữ nhi nhà người ta đều thích những giai điệu lâm li trữ tình, chẳng lẽ nàng ấy lại không? Nhưng nàng ấy chỉ đỏ mặt, khẳng định nói là nàng ấy thích.

Sổ sách chất đống trên bàn, những cuốn sách y học yêu thích của nàng ấy đều được cất vào hộp sách, rồi gác xó. Lúc trước nàng ấy đi theo phụ thân để học, lão phu nhân cũng oán giận rằng nàng không học chữa bệnh cho người, cố tình học chữa bệnh cho s.úc si.nh. Khi đó, nàng đã đi theo sau phụ thân mình, trị liệu cho chiến mã bị thương, còn tự mình đỡ đẻ Chiếu Dạ.

Đáng tiếc sau khi thành hôn với hắn, bị mắc kẹt ở hậu viện, tất cả những thứ này đều bị bỏ phí.

Những đồ vật ở nhà cũ của nàng ấy cũng không có thời gian để mang đi, chỉ mang đi chiếc trâm ngọc mai mỹ nhân - vật đính ước của họ.

Hắn luôn nghĩ rằng hắn là người thích Chu Quỳnh Nguyệt trước, nhưng bây giờ xem ra có lẽ nàng ấy đã thích hắn từ lâu rồi đúng không?

Nhớ năm đó cùng nhau bỏ trốn vào đêm Nguyên Tiêu, bản thân hắn chờ ở cầu Ngộ Tiên đến nửa đêm, chờ đến khi đèn tắt, trăng lặn về tây.

Có lẽ nàng ấy sẽ không đến, dù sao phụ mẫu hai bên đều không chấp nhận đoạn hôn sự này.

Hắn đang định quay người, lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã.

Hắn vừa quay đầu lại đã thấy nàng ấy mặc một thân áo khoác bạch nguyệt, chiếc váy dài lụa xanh, ánh trăng lung linh chiếu vào mặt nàng ấy, nàng ấy vội vàng chạy tới, mặt đỏ bừng, mắt sáng như sao, so với ánh trăng còn động lòng người hơn.

Nàng ấy rất ít khi ăn mặc tỉ mỉ, lúc trước khi còn ở Bắc Hoang, thì là một nha đầu hoang dã.

Bây giờ khi thoa một ít phấn lên, lại khiến cho hắn trầm trồ kinh diễm.

Nàng ấy nhận ra hắn sắp bỏ đi, có lẽ là do chạy quá nhanh, nàng ấy chống tay lên đầu gối, giận dữ hét lên:

"Từ Tử Nghi! Ngươi không đợi sao?"

Nàng ấy chỉ bình tĩnh đứng ở đó, vừa giận vừa bực, khi nhận ra hắn nhìn đến choáng váng, thì hờn dỗi:

"Ta chạy mệt quá, ngươi lại đây!"

Hắn cẩn thận lựa chọn một chiếc trâm bạch ngọc mai mỹ nhân, bỏ ra một năm bổng lộc để làm vật đính ước.

Sau đó hắn không nhớ rõ lắm những khoảng thời gian sau đó, hắn chỉ nhớ rằng sau khi thành hôn, thì cũng không mấy hạnh phúc.

Mà hắn cũng không nghiêm túc nghe nàng nói nữa, nàng không hiểu việc đánh giặc ở Bắc Hoang, hắn cũng không hiểu những quanh co lòng vòng bên trong hậu viện, hai người càng ngày càng ít nói chuyện đi.

Sau này hắn muốn nàng sinh con, nhưng Quỳnh Nguyệt lại không chịu, sau rồi nàng ấy không chịu được lời cầu xin của hắn nên gật đầu đồng ý, nhưng sau đó hắn lại thấy nàng lén nấu thuốc tránh thai, nên cãi nhau rất to với nàng.

Nàng ấy chỉ khóc:

"Ta chỉ là sợ hãi mà thôi."

Hắn không biết nàng sợ điều gì, ngay cả mẫu thân hắn cũng mắng nàng làm bộ làm tịch, nói rằng hàng trăm năm qua nữ nhân đều là như vậy, đây là việc nữ nhân đều phải chịu, tại sao đến lượt nàng thì lại khác?

Có lẽ từ lúc đó, mà bọn họ xa cách, sau đó hắn ra ngoài đánh giặc và gặp được Huyên Mộng.

Nàng ấy rất khác biệt, tự do tiêu sái, táo bạo và nhiệt huyết, thậm chí nàng ấy còn chủ động hôn hắn trong đêm đầu tiên gặp nhau ở núi Tiếu Thi.

… Rất giống Quỳnh Nguyệt lúc trước.

Hắn rung động trước sự nhiệt tình và mới mẻ của Huyên Mộng.

"Phu nhân, hoa lâu nói Huyên Mộng cô nương chán ở kinh thành rồi, chuẩn đi Bắc Hoang."

Loại tin tức này cứ sau một thời gian sẽ tự truyền đến, nàng ấy có rất nhiều tâm tư, lúc trước ta với Mộ Li cùng lúc nhìn thấy nàng ấy, ta nhìn thấy trong mắt Mộ Li là sự không cam lòng cùng nóng nảy.

Khi nàng ấy đến kinh thành, vô số vương công quý tộc đều quỳ dưới chiếc váy thạch lựu của nàng ấy, nhưng mà bản thân hắn lại bị mắc kẹt trong thân thể của Quỳnh Nguyệt, không thể ra ngoài gặp nhau, chỉ sợ nàng ấy đã quên hắn rồi.

Hắn đợi Quỳnh Nguyệt trở về, xin lỗi nàng, giả vờ như chưa từng đề cập đến chuyện hòa li.

Có lẽ lần hoán đổi thân xa/c này là cơ hội để nối lại tình xưa.

Tâm tình Từ Tử Nghi đột nhiên tốt lên, hắn rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

"Phu nhân! Chu di nương sắp sinh rồi! Kêu phu nhân đến hỗ trợ!" Lục Châu vội vàng đi vào.

"Ta? Làm sao ta có thể..." Từ Tử Nghi sửng sốt.

"Đại phu còn chưa tới! Lão phu nhân nói ngài đã từng nhìn thấy mẫu thân của Tu Viễn sinh nở, ngài có thể tới phụ một chút thì tốt!"

Từ Tử Nghi chưa kịp giải thích rõ ràng đã bị Lục Châu cùng một đám bà tử nửa xô nửa đẩy đến phòng sinh.

May mắn là còn có bà đỡ ở đó, chỉ bảo hắn canh ở một bên.

Ngoại trừ đại phu, thì nam nhân không được phép vào phòng sinh, có lẽ hắn là trường hợp đầu tiên trên đời này được vào.

Chu di nương nằm ở trên giường, răng nghiến thật chặt, mặt tím tái, phát ra tiếng kêu khiến cho người khác sợ hãi, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy nghiêm khi đứng cạnh lão phu nhân lúc trước.

Từ Tử Nghi nhìn mà nhíu mày, không khỏi nghĩ đến chuyện nếu cơn đau này xảy ra ở trên người Quỳnh Nguyệt...

Lão phu nhân không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng giương mí mắt lên xem động tĩnh, được một lúc lâu rồi mà không nghe thấy tiếng khóc, bà ấy đứng dậy lắc đầu nói: “Không dùng được rồi.”

Không dùng được? Có nghĩa là gì?

Ngay lúc Từ Tử Nghi đang suy nghĩ, từ bên trong vang lên tiếng khóc rất yếu ớt của một bé gái.

"Lão phu nhân! Là một thiên kim!" Bà đỡ đến báo tin vui.

Lão phu nhân chỉ gật đầu, sắc mặt bình đạm tỏ vẻ mình đã biết.

"Con gái ngoan, là con gái..."

Bà đỡ mỉm cười ôm đứa bé đưa cho Chu di nương xem, sắc mặt Chu di nương lập tức xám xịt, ngơ ngác nhìn trần nhà:

"Tại sao, tại sao không phải là con trai..."

Khi nàng ta nói như vậy xong, thì hơi thở cũng yếu đi, đột nhiên khuôn mặt nàng ta trắng bệch, một khối ma/u tươi lớn chói mắt chảy ra thấm đẫm chiếc nệm.

Sắc mặt của bà đỡ thay đổi: "Là rong huyết! Rong huyết!"

Rong huyết? Từ Tử Nghi khó hiểu, không phải là đã sinh xong rồi sao, làm sao mà lại bị rong huyết?

Từng đợt ma/u tràn ra bên ngoài, đám bà đỡ trao đổi ánh mắt, thở dài, Chu di nương người đầy mồ hôi, hai mắt trừng trừng, sắc mặt càng tái nhợt thì nốt ruồi son dưới mắt càng đẹp đẽ.

Các nha hoàn bà tử vội vàng đổ nước ấm và sắc thuốc, nhưng ma/u vẫn không cầm được, Chu di nương nằm trên giường, nhất thời chỉ có thể thở ra chứ không hít vào được.

Tay nàng ta run run, duỗi ra không trung, đưa mắt nhìn từng người trong đám nữ quyến, nhìn thấy Từ Tử Nghi, mắt nàng ta sáng lên:

"Quỳnh Nguyệt..."

Từ Tử Nghi còn ngại cách biệt nam nữ, không dám bước lên.

"Quỳnh Nguyệt, muội hận ta..." Sắc mặt Chu di nương đột nhiên trở nên hồng hào hơn, nhưng Từ Tử Nghi hiểu rằng đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Thấy Từ Tử Nghi tránh né, ánh mắt nàng ta trở nên ảm đạm: “Ta sắp c h ê/ t rồi, muội bỏ qua hiềm khích trước đây, nghe ta trò chuyện được không…

Thường ngày ta ghen ghét với muội, tướng quân đối xử tốt với muội, phu quân của ta lại đối xử tệ bạc với ta, ta cảm thấy số phận của mình thật bất công, cho nên mới xúi giục ở trước mặt lão phu nhân, nhưng muội rất tốt, muội càng tốt, ta càng không phục...

Nhưng ta thực sự rất hâm mộ muội. Tướng quân yêu muội như vậy, muội cũng không phải tranh đấu với ai trong phòng. Không giống ta, những tỷ muội trong phòng này, ai hại ta, ta hại ai, ta cũng không nhớ rõ được…"

Nàng ta nặng nề thở dài:

"Ta chán ghét nha đầu Hồng Ngọc kia. Nàng ta tiết kiệm từng xu một. Làm sao mà ta không biết rằng tất cả số tiền đó đều sạch sẽ chứ.

Nhưng ta chỉ là ghét nàng ta mà thôi. Nhìn nàng ta thấp thoáng ta nhìn thấy mình.

Ta không muốn phải vất vả bán rượu ngoài đường và sống những ngày tháng bị người khác nhục nhã nữa. Nên ta chịu đựng từng chút một, lấy lòng phu quân, lấy lòng lão phu nhân, tiết kiệm từng đồng để níu lấy chút hy vọng.

Nhưng có lúc ta không biết, ta muốn níu lấy cái hy vọng gì? Chẳng lẽ là trở thành người thiếp được sủng ái nhất? Hay mẹ quý vì con, đi lên làm chính thê? Rồi đi lên vị trí lão phu nhân?

Ta không biết, nhưng nữ nhân xưa nay đều như vậy, bọn họ vẫn luôn như vậy, có lẽ cũng không sai.

Nhưng lúc muội mới vào phủ đã nói với ta, muội nói rằng mình phi ngựa trên núi Tiếu Thi ở Bắc Hoang, đỡ đẻ Chiếu Dạ, muội và hắn bỏ trốn cùng nhau trong Lễ Nguyên Tiêu, chạy về phía nhau mà không quan tâm bất cứ điều gì… những cái tự do đó mà muội có được ở nửa đời trước... Ta ngoài miệng thì cười nhạo muội xuất thân hèn mọn, nhưng thực ra ta… ta rất ngưỡng mộ."

Bà đỡ ôm đứa bé mới sinh đến trước mặt nàng ta, để nàng ta nhìn thấy, đây là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, an tĩnh dịu dàng, không khóc không quấy.

Da của đứa nhỏ trắng như nắm gạo nếp mới ủ ở phương Nam.

“Là con gái, cho nên lão phu nhân mới không thích đứa nhỏ này… Làm nữ nhân rất khổ, giống như từ lúc sinh ra đã bị người khác ghét bỏ. Ta vốn là bị cha mẹ ghét bỏ, sau khi xuất giá thì bị lão phu nhân ghét bỏ, phu quân cũng không ưa…

Quỳnh Nguyệt, trước đây là ta có lỗi với muội, ta đã phạm rất nhiều sai lầm, muội hãy coi như nể tình ta sắp c h ê/ t, đồng ý với ta, nuôi con bé lớn lên có được không... Hãy coi như là vì con bé có ma/u mủ với tướng quân… Dạy dỗ con bé giống như cách muội đã dạy dỗ Tu Viễn… Đừng để con bé đi sai đường… Nếu con bé không nghe lời, muội muốn đánh muốn chửi như thế nào cũng được...

Đừng dung túng con bé làm điều sai, được không…”

Lời còn chưa dứt, hơi thở của nàng ta đã tắt ngấm.

Nốt ruồi son ở khóe mắt nàng ta vẫn còn đọng một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.

Trong phòng im lặng vô cùng, các di nương thường ngày vẫn ríu ra ríu rít đều lau nước mắt, mặc kệ là thật tình hay là giả ý, thì lời nói của Chu Như Ngọc không tránh khỏi chạm đến một số chuyện thương tâm của các nàng.

Dù là được nhũ mẫu chăm sóc tận tình, thì đứa con của Chu di nương vẫn không sống nổi, nuôi được nửa tháng thì c h ê/ t non.

Trước khi c h ê/ t, Chu di nương đã thừa nhận với lão phu nhân lúc trước đã hãm hại Quỳnh Nguyệt rất nhiều lần, Từ Tử Nghi cũng không đợi lão phu nhân cho một chút sắc mặt tốt.

Từ trước đến nay đều là như vậy, nếu mẫu thân làm sai chuyện gì, cũng sẽ không xin lỗi Quỳnh Nguyệt.

Nhưng phụ thân của Quỳnh Nguyệt thì không, ông ấy từng bán con vịt nhỏ mà ông ấy đã hứa tặng cho Quỳnh Nguyệt, lúc mắt Quỳnh Nguyệt đỏ hoe, ông ấy lập tức vội vàng đi tìm người mua lại, nhưng khi đến chỗ người mua, ông ấy choáng váng, ngoài sân đầy những chú vịt con, làm sao có thể nhận ra nó ở đâu?

Quỳnh Nguyệt xuất thân nghèo khó, nhưng nàng ấy cũng là báu vật được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay, sau này phụ thân của nàng ấy qua đời, thì không còn ai đối xử với nàng ấy như vậy nữa.

Từ Tử Nghi đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

Quỳnh Nguyệt ở bên cạnh hắn, có thực sự hạnh phúc hay không?

"Phu nhân! Là tin mừng! Đại tướng quân đã đánh thắng trận!" Lục Châu vui vẻ phấn chấn chạy vào cửa.

“Chàng ấy thì sao…” Từ Tử Nghi vội vàng hỏi.

"Tướng quân, tất nhiên là không bị sao cả!"

Vậy là tốt rồi... vậy là tốt rồi...

Đợi nàng ấy trở về bình an, hắn nhất định phải xin lỗi Quỳnh Nguyệt, rồi bù đắp cho nàng ấy tất cả những gì mà hắn đã nợ.

“Nếu phu nhân nhớ lão gia, sao không viết thư nhà cho lão gia?” Lục Châu cười trộm, chạy đi mài mực.

11.

Kể từ sau sự kiện ngoài ý muốn ngày hôm đó, liên tiếp thắng mấy trận nhỏ, ta không dám bất cẩn, nên trọng dụng Dương Chiêu Khê và Nguyên Tước.

Lần đầu tiên g i ê/ t người, ta thừa nhận có chút giật mình, thường xuyên bị tỉnh dậy vào đêm khuya, nhưng khi nghĩ đến những lời Dương Chiêu Khê từng nói, cho dù sợ hãi thì ta cũng vẫn cắn chặt răng mà tiến lên.

Ta không thể làm hại người khác nữa.

Cho dù có bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, cùng lắm là ra giáo trường chém cỏ khô cả đêm.

"Cảm giác như tướng quân hơi khác."

“Kỹ thuật cưỡi ngựa của tướng quân có vẻ tốt hơn trước.”

Ngày qua ngày, ta từ là tránh ở trong doanh trướng chuyển thành hô hào uống rượu, vai kề vai cùng các tướng sĩ vây quanh lửa trại, chỉ sợ lúc đổi về lại thì Lục Châu và Hồng Ngọc cũng không nhận ra ta nữa.

Ta cũng không nhớ rõ mình đã ngủ quên bao nhiêu lần với trường đao ôm trên tay, cùng với cả người dính đầy ma/u khắp giường.

Khi đó, mặt trời còn chưa lặn hẳn, ánh hoàng hôn vàng óng chiếu xuống những ngọn núi phủ tuyết trắng bạc lạnh lẽo, xuyên qua màn sương tuyết dày đặc lưng chừng núi Hồng Mông, màu vàng rực rỡ nép mình dịu dàng vào ánh sáng lạnh lẽo, cảnh vật mênh mông lạnh thấu xương, lại mang chút mềm mại như tơ quấn quanh đầu ngón tay.

Đã bao lâu rồi ta mới được nhìn thấy khung cảnh bao la như vậy? Không nhớ rõ nữa.

Trước kia, ta bị trói buộc bởi những việc vặt trong hậu viện, chép mấy chục bản “Nữ Đức”, “Nữ Giới”, chính ta cũng đã gần như quên mất những tháng ngày phóng ngựa chạy như bay ở Bắc Hoang ngày trước.

Ta chợt nhớ ra, lúc trước ta đã muốn dành cả đời sống trên lưng ngựa, sống nương tựa lẫn nhau với bọn Chiếu Dạ, làm một bà cô lỡ thì ở chuồng ngựa, ban ngày ca hát, ban đêm ngắm sao.

Những ngày như vậy, thật sự rất sảng khoái.

Đôi khi tỉnh dậy từ trên lưng ngựa, ta thậm chí còn tự hỏi liệu thời gian bốn năm ở trong hậu viện kia, có thực sự tồn tại trong cuộc đời của mình hay không?

Đêm đến, lửa trại doanh trướng kêu lách tách, chén rượu chạm vào nhau, giọt rượu long lanh màu hổ phách bắn tung tóe, các tướng sĩ cùng nhau vui đùa, đánh trống ca hát.

"Chờ đánh giặc xong, thì các ngươi muốn làm gì?" Dương Chiêu Khê ngửa đầu uống một chén rượu mạnh, như uống một ngụm vụn băng, Bắc Hoang hiu quạnh lạnh lẽo, muốn dựa vào rượu mạnh để sưởi ấm.

"Sấu Nha thì sao? Đánh giặc xong thì ngươi muốn làm gì?" Nguyên Tước tò mò, làm cộng sự với Sấu Nha nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nghe thấy hắn ta nói gì về kế hoạch tương lai.

"Ít nhất thì cũng được phong tước Vạn Hộ Hầu đúng không? Đến lúc đó, ta sẽ xây một cái sơn trang, bên trong nuôi dưỡng một đám kỳ nhân dị sĩ. Đến khi thiên hạ rung chuyển, ta vung tay một cái, bảo vệ Nam Quốc của ta*!”

*nguyên gốc Sấu Nha nói 佑我南國: |hữu ta Nam Quốc| hữu ở đây có nghĩa là bảo hộ

"Phạm tên húy của Thánh Thượng, phạt mười gậy." Tên húy của hoàng đế Nam Quốc có một chữ "hữu", ta mượn ánh lửa, dùng bút lông đỏ khoanh tròn binh thư, phớt lờ tiếng kêu thảm thiết khoa trương của Sấu Nha.

“Còn Nguyên Tước thì sao?”

"Ta tự thấy mình Ngọa Long Sồ Phượng*. Tìm một nơi sơn dã để ẩn cư, mang theo hai, ba đồng tử..."

*Ngọa Long Sồ Phượng: là Gia Cát Lượng và Bàng Thống, sau này người ta thường dùng "Ngọa Long, Sồ Phượng" để chỉ nhân tài.

"Ngươi đã đi ẩn cư, mà tâm tính còn không thanh tịnh? Một đứa không đủ, còn mang theo hai, ba đứa?" Sấu Nha trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

“Ta mang hai đồng tử vẩy nước quét nhà!” Nguyên Tước tức đến mức bốc khói: “Chẳng lẽ ta đi sống ẩn cư, mà còn phải tự mình đổ bô à?”

“Cũng có lý.” Ta gật gù.

“Vậy đứa còn lại thì sao?” Sấu Nha cười cười, khuôn mặt nhộn nhạo.

“Trông chó chứ sao, để nó không xen vào việc của người khác mới chịu đi bắt chuột.” Nguyên Tước mỉm cười nhìn Sấu Nha.

“Chó cũng có thể bắt chuột á?” Sấu Nha cảm thấy mới lạ.

“Chẳng phải ngươi cũng hay xen vào việc của người khác sao?” Nguyên Tước mỉm cười không thay đổi.

Tội nghiệp Sấu Nha không nghe ra ẩn ý, đoán chừng nửa đêm hắn mới có thể hiểu ra, rồi tức hộc ma/u mà rống lên: “Con rùa Nguyên Tước kia, ngươi dám lừa lão tử!”

“Còn ngươi thì sao?” Dương Chiêu Khê quay đầu nhìn ta.

Cây bút trong tay ta hơi khựng lại.

Đúng vậy, ta sẽ làm gì? Từ Tử Nghi vốn định cưới Huyên Mộng cô nương, mà ta khi đó là một mình cô độc, không có nơi nào để đi.

"Nói về ngươi trước đi." Ta hỏi Dương Chiêu Khê.

"Cái này ta biết!" Sấu Nha cười xấu xa: "Dương tiểu tướng quân của chúng ta nhất định sẽ ở lại Bắc Hoang, thu nhận những cô nhi, mở một cái thiện đường. Đừng nhìn vẻ ngoài của hắn, dù là cháu đích tôn của Quốc công phủ gia, nhưng túi còn sạch hơn cả mặt.

“Tiền uống rượu ngài ấy còn chẳng có, nên chỉ toàn uống Bạch Thiêu rẻ tiền thôi.” Thuộc hạ phụ họa.

“Vậy ta qua làm trợ thủ của Dương phó tướng.” Ta cười cười.

"Thật sao?" Dương Chiêu Khê vội vàng nhìn ta, lại ý thức được mình thất thố, cuống quít ngồi xuống: "Ta chỉ hỏi một chút thôi..."

Dương Chiêu Khê có rất nhiều điều ta không hiểu, ngay từ lần đầu tiên gặp y dịu dàng, khiêm tốn, giống như một đệ đệ cung kính, lễ phép. Rồi đến sau này khi gặp lại thì giống một kẻ điên tình, yêu mà không được đáp lại cầm đao uy hiếp. Đến bây giờ lại cứ lẽo đẽo đi theo ta khắp nơi, khi ta nhìn y thì lại làm bộ như không nhìn ta.

Ta từng hoài nghi Dương Chiêu Khê đã nhìn ra điều gì đó, nhưng điều đó khó có thể xảy ra.

Ta nhớ lại ngày đó, khi Dương Chiêu Khê kề đao vào cổ ta, buộc ta phải chứng minh.

"Ngươi rốt cuộc là ai!" Dương Chiêu Khê nhìn ta đề phòng: "C ởi quần áo ra!"

Ta biết y không phải đang nói đùa, nên cắn răng vội vàng cởi áo trên ra, dù sao cũng là cơ thể của Từ Tử Nghi.

Dương Chiêu Khê nhìn vết thương trên cánh tay phải của ta, nghi ngờ tiêu mất một nửa.

Vết thương kia là y đã chắn đỡ cho Từ Tử Nghi, Từ Tử Nghi đã nói với ta là hắn nợ Dương Chiêu Khê một mạng.

Vốn dĩ vết thương này phải bắn vào ngực của Từ Tử Nghi, nhưng lại được Dương Chiêu Khê dùng vai trái để chặn lại, cho nên cánh tay trái của y có tật, cứ hôm nào trời mưa thì sẽ đau nhức.

Vết thương không thể làm giả được, nên y càng không thể phát hiện ra được, càng không thể nghĩ đến việc hoán đổi thân xa/c.

"Là thật."

Nghe ta nói như thế, Dương Chiêu Khê dựa người vào doanh trướng mà không nhìn ta, chỉ quay đầu uống rượu, chắc là do rượu quá nồng, chóp tai y ửng đỏ, lan đến đuôi mắt. Khi ngước mắt lên, thấy ta đang nhìn y, y lại hoảng sợ mà sặc một ngụm rượu, mấy lần y cố kìm lại nhưng không được, ho sặc sụa.

Quả nhiên vẫn là một thiếu niên.

Chỉ là ta không ngờ rằng một câu “là thật” này, suýt chút nữa đã gây ra đại họa.

Vào đêm trừ tịch, Dương Chiêu Khê đã bí mật đến núi Tiếu Thi một mình.

Đêm giao thừa, Tiêu Tộc có truyền thống hiến tế linh hồn núi. Vào ngày này, Mộ Li muốn trở thành người thừa kế vương vị, sẽ phải ở một mình trong hang động trên núi Tiếu Thi một đêm.

Dương Chiêu Khê suy nghĩ rất đơn giản, muốn bắt giặc phải bắt vua trước, bắt Mộ Li làm con tin.

Nhưng y khinh địch, tục lệ hiến tế của Tiêu Tộc đã có từ xa xưa, nhưng chưa có ai có thể đánh lén thành công. Ngay cả phụ thân của Từ Tử Nghi lúc đó cũng nghĩ đến việc đánh lén.

Nhưng môi trường đêm tuyết khắc nghiệt. Bộ lạc Tiêu Tộc đã thuần hóa những con sói tuyết và Sơn Tiêu. Sói tuyết có khứu giác rất nhạy bén, Sơn Tiêu thì giỏi mê hoặc. Trên núi tuyết nếu nghe thấy tiếng Sơn Tiêu kêu, nó sẽ giống như tiếng Diêm La gõ cửa, đòi mạng lúc canh ba. Người có ý thức yếu ớt nghe thấy tiếng Sơn Tiêu kêu, thì sẽ kiệt sức mà c h ê/ t cóng giữa núi tuyết. Nếu nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Sơn Tiêu, thì sẽ gặp ảo giác, vừa cười vừa cởi từng bộ quần áo trên người ra, c h ê/ t cóng thành một xa/c c h ê/ t đang cười trong tuyết.

Bởi vậy mới được gọi là núi Tiếu Thi.

Mộ Li xảo quyệt như vậy, sẽ để Sơn Tiêu mở đường, sói tuyết tuần tra ban đêm, vây kín sơn động không một kẽ hở.

Thời tiết hôm đó cực kỳ xấu, mây dày đặc âm u mãi không tan đi, ban ngày mà như ban đêm, không thấy ánh mặt trời.

Ban ngày không rơi một bông tuyết nào, như thể đang ấp ủ một trận bão tuyết vào ban đêm.

Dương Chiêu Khê mãi vẫn chưa trở lại.

"Tướng quân, phu nhân gửi thư cho ngài!"

"Để đó trước đi."

Chẳng qua là thúc giục ta về sớm để hòa li mà thôi, đọc cũng chỉ thêm phiền.

Ta chợt nhận ra mình đã thay đổi, trước đây ta ngày nào cũng mong chờ thư của Từ Tử Nghi, một câu nói của hắn cũng đủ để ta mở ra đọc đi đọc lại nhiều lần, nhưng bây giờ ta giống như không còn quan tâm nữa.

"Ta phải đi cứu y."

Chiếu Dạ đã chạy quanh núi Tiếu Thi từ nhỏ, nó quen thuộc với đường xá, chỉ có Chiếu Dạ mới có thể vào núi trong thời tiết như thế này.

“Các ngươi sắp xếp các tướng sĩ cho tốt, qua năm mới vui vẻ.” Ta dặn dò Nguyên Tước: “Làm như lời ta nói, ổn định quân tâm.”

Tuyết rơi dày đặc, những bông tuyết to bằng tấm nệm giống như lưỡi dao cứa vào mặt, càng đi sâu vào trong núi tuyết, Chiếu Dạ càng nôn nóng bất an.

Ta ngửi thấy mùi ma/u tươi nồng nặc tỏa ra từ hang tuyết ở trên sườn núi.

Xa/c sói nằm đầy đất, ta chạm tay vào thì phát hiện xa/c c h ê/ t vẫn còn ấm.

Chiếu Dạ dường như nghe thấy gì đó, chạy một mạch như điên.

Xa xa nhìn thấy tại cửa hang động ở giữa sườn núi tuyết, Dương Chiêu Khê đang cầm trường thương áp chế Mộ Li, cả người đầy ma/u, gần như không nhìn ra hình người.

Mộ Li cười lạnh, thổi sáo xương dưới lưỡi, sáo xương được chế tạo đặc biệt, gần như không có tiếng, ở núi tuyết như vậy không thể có tiếng sáo chói tai, tuyết lở sẽ lấy đi mạng người.

Kỳ lạ thay, tuyết đột nhiên ngừng rơi, mặt trăng lại mọc lên.

Từ xa, ta nghe thấy những tiếng khóc u oán, như tiếng khóc của trẻ sơ sinh, lại như tiếng khóc than của nữ nhân, khiến lòng người lay động, giống như vô số oan hồn trên núi Tiếu Thi, giãy giụa bò ra từ dưới tuyết, muốn đòi lấy mạng của người ta.

Là Sơn Tiêu!

Cho dù không bị Sơn Tiêu nhiếp hồn, thì sức lực của Sơn Tiêu cũng rất mạnh, còn bị Mộ Li điều khiển, nếu bọn chúng bị dẫn đến, hậu quả sẽ rất thảm khốc!

Thần trí Dương Chiêu Khê đã không còn tỉnh táo nữa, y đã vắt kiệt sức sau khi chiến đấu với bầy sói, Sơn Tiêu vừa khóc, thì chính là bùa đòi mạng.

Mộ Li lợi dụng Dương Chiêu Khê thần trí không rõ, chạm vào trường cung, hắn ta muốn dùng dây cung siết c h ê/ t Dương Chiêu Khê.

Chiếu Dạ lo lắng hí lên, hang động nằm trên vách đá, nên nó không tìm được đường xuống.

Tình thế nguy cấp, ta không quản được nhiều như vậy, lập tức nhảy xuống từ vách đá, cây tuyết tùng bị đè gãy và đá vụn cọ sát vào mặt ta bỏng rát.

Những viên đá vụn lăn từ tay ta xuống vực sâu vạn tượng, vỡ tan thành từng mảnh.

Ta nhân cơ hội tóm lấy chân Mộ Li, cây trường cung trong tay hắn ta đánh mạnh vào tay ta, ta cắn c h ê/ t không chịu buông ra, dù sao hắn ta vẫn là một thiếu niên, không thể so được với cơ thể cường tráng được tinh luyện của Từ Tử Nghi, hắn ta bị ta siết cổ đến mức ngất đi.

Ta không dám khinh suất, nên dùng cả tay và miệng lấy dây cung trói tay hắn ta lại, cướp luôn cây sáo xương của hắn ta.

Sau một loạt thứ xảy ra vừa rồi, ta dựa vào hang tuyết thở hổn hển, từ cánh tay đến xương sườn đều đau nhức dữ dội, hình như bị hắn ta làm gãy vài cái xương.

“Người điên rồi!” Mộ Li tỉnh lại, trừng mắt nhìn ta bằng đôi mắt đại bàng màu vàng.

Ta dùng chút sức lực cuối cùng dìu Dương Chiêu Khê lên vai, gọi đi gọi lại:

"Chiêu Khê, tỉnh lại đi."

Y mềm nhũn dựa vào người ta, ngửa đầu cọ vào môi ta, đôi môi khô nóng của thiếu niên, khiến lòng ta dậy sấm.

Trong mơ y lẩm bẩm:

"Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ..."

Một tiếng Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ này, khiến ta như bị sét đánh.

Y... gọi ta là Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ?

Y nhận ra ta sao?!

“Cười c h ê/ t mất thôi, khi ngươi liều mạng cứu hắn, thì hắn lại nhớ thương phu nhân của ngươi.” Mộ Li trào phúng.

“Ngươi biết phu nhân của ta?”

“Ta từng nghe một nữ nhân kể lại, nói rằng rất nhàm chán, không giữ được trái tim của phu quân mình.”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng ta vang lên:

"Nữ nhân nào vậy?"

“Thiếp thất của ta, Huyên Mộng.” Hắn ta cười khiêu khích, ý đồ muốn nhìn thấy sự tức giận ở trên mặt ta: “Nghe nói nàng ta trước đây có quan hệ khá sâu sắc với tướng quân đại nhân đây.”

“À.” Ta đáp lại không mặn không nhạt, chợt nhận ra trong lòng mình đã không còn gợn sóng gì nữa.

Cho dù Huyên Mộng cô nương kia đã phá hỏng mối quan hệ giữa ta và Từ Tử Nghi, hay chính là cái tên Từ Tử Nghi, đều không còn khiến lòng ta lay động nữa.

Còn không k1ch thích bằng một tiếng tỷ tỷ kia của Dương Chiêu Khê.

“Ngươi không hận sao?” Mộ Li hiển nhiên không cam lòng với phản ứng bình đạm như thế của ta.

“Hận, rất hận, hận c h ê/ t đi được, được chưa?” Ta tựa lưng vào vách tường, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.

"Cung này có độc, ngươi sẽ c h ê/ t."

“Vậy thì c h ê/ t đi.” Ta cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, trải qua nhiều chuyện như vậy, sinh tử đột nhiên cũng không phải là chuyện gì quan trọng nữa.

Không ngờ sau khi nghe ta nói như thế, thì Dương Chiêu Khê tỉnh lại.

Y nhìn nửa người ta đã không còn ra hình người, vành mắt lập tức đỏ lên.

“Không phải ngươi sớm mong ta c h ê/ t đi hay sao?” Ta thở dài.

Người này thật kỳ lạ, vốn dĩ lúc trước y rất hận Từ Tử Nghi, hận không thể g i ê/ t c h ê/ t hắn, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn như vậy thì lại đỏ mắt.

Y nghẹn ngào không nói nên lời, nửa người ta giống như thịt nát, dù có muốn cứu cũng không biết phải chữa thế nào.

Khi một người sắp c h ê/ t, năm giác quan của họ cực kỳ nhạy bén, khi ý thức của ta trở nên mờ ảo, ta nghe thấy tiếng vó ngựa từ rất xa rất xa.

Có lẽ quân tiếp viện của Tiêu Tộc đến rồi.

Ta giãy dụa móc chiếc trâm bạch ngọc mai mỹ nhân từ trong ngực ra, cảm xúc chiếc trâm này cầm trên tay rất ấm áp, được chạm khắc tỉ mỉ.

Lúc trước, Từ Tử Nghi chiết mai mỹ nhân ở Bắc Hoang, mùa xuân tháng hai, chúng ta lén lút gặp nhau ở sau tường, ta đứng ở đầu tường ngẩng đầu nhìn hắn, còn hắn thì ngồi trên lưng ngựa cúi xuống, mỉm cười cài cho ta một chiếc trâm mai mỹ nhân còn vương nước tuyết từ Bắc Hoang.

Rất giống với những gì viết trong thơ:

"Tường đầu mã thượng dao tương cố, nhất kiến tri quân tức đoạn tràng.*"

*Đây là hai câu trích từ bài thơ “Tỉnh để dẫn ngân bình” của Bạch Cư Dị, Người đầu tường, kẻ trên ngựa gặp nhau, vừa gặp đã biết là sẽ đau lòng.

Đáng tiếc lúc trước chỉ nghe nửa câu đầu, ta bất chấp tất cả bỏ trốn cùng hắn vào đêm Nguyên Tiêu, tự quyết định hôn nhân, nhưng vì xuất thân hèn mọn nên bị người nhà hắn chửi bới, chèn ép, phu quân thiếu niên của ta cuối cùng cũng ghét bỏ ta, thanh mai trúc mã ngày xưa cứ vậy mà rơi vào kết cục này.

Nhất thời thổn thức, cảm khái ngàn lần.

Ta hung hăng gõ cây trâm này vào vách núi, bẻ nó ra làm hai, đưa một nửa cho Dương Chiêu Khê:

"Nếu người tới là quân đội của Tiêu Tộc, và nếu như ta sợ c h ê/ t, xin hãy dùng cây trâm này kết liễu ta. Đừng để kẻ thù uy hiếp.

Còn nếu người tới là các tướng sĩ Bắc Hoang, mà ta phát độc, toàn quân sẽ có người nghi ngờ, thì hãy lấy nửa cây trâm này làm vật chứng, quân sư sẽ biết được.

Giúp ta chăm sóc A Ngọc cô nương thật tốt, đừng lừa nàng ấy… Ta xin lỗi..."

Khuôn mặt Dương Chiêu Khê càng lúc càng mờ mịt, trong trạng thái mơ hồ dường như ta cảm giác có hai giọt nước rơi xuống mặt ta, hình như y còn gọi ta là Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ hai lần, nhưng ta không chắc lắm.

Ta cảm thấy ý thức ngày càng trở nên mơ hồ, trong mơ màng ta không thể nhớ được bất cứ ai.

Cơ thể ta càng ngày càng nhẹ đi, nhẹ đến mức ta cảm thấy mình có thể chạy như bay ở Bắc Hoang.

Nếu đây là một giấc mơ, thì ta hy vọng mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Thảo nguyên Bắc Hoang không giống như bầu trời vuông vức ở hậu viện. Ở đây không ai chê ta xuất thân ti tiện; không ai nhìn chằm chằm vào bụng ta nói ta không biết cố gắng; không ai ấn đầu bắt ta sao chép “Nữ đức” và “Nữ giới”, ép buộc khắc những quy củ đó vào đầu ta; không ai chỉ trích ta sống không có quy củ, phóng túng mười năm qua; không ai nói với ta rằng yêu một người có nghĩa là phải chịu đựng đủ loại đạo lý ủy khuất trên đời này vì họ.

Bắc Hoang trong giấc mơ của ta, xuân về hoa nở trong nháy mắt.

Tuyết trên núi Tiếu Thi đã tan, cỏ nuôi súc vật phì nhiêu đến mức có thể thấm lấy dầu, cỏ cao đến bụng Chiếu Dạ, nó đưa ta đi, chúng ta rong ruổi ở Bắc Hoang, thảo nguyên rộng lớn đến mức tựa như không có điểm kết thúc.

Phụ thân ta còn chưa bị bệnh nặng, ông ấy đứng dưới cái nắng mùa hè thiêu đốt, ngẩng đầu thổi còi, Chiếu Dạ vui sướng chạy như bay về phía ông ấy.

Ông âu yếm xoa đầu ta, lau mồ hôi trên trán ta, ta ôm cổ Chiếu Dạ cười với ông ấy:

"Cha! Buổi trưa ăn bánh nướng được không!"

"Được!"

"Cha! Buổi tối chúng ta đua ngựa ở hồ Khứ Nguyệt nhé!"

"Được!"

"Quỳnh Nguyệt cả đời sẽ không gả chồng. Hai cha con chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau được không?"

"Được!"