Bạc Hạnh Tiêu Đắc Hữu Thanh Ngọc

Chương 12: Phiên Ngoại 1: – NGỌC SINH LƯƠNG –




Cuối hạ, thời tiết dần lạnh, muỗi lại càng ngày càng hung mãnh. Khi Tạ Giám cùng Linh Hồ Thanh ở dưới cây đào ngủ trưa, thường thường có một đám muỗi lại đây kiếm ăn. Linh Hồ Thanh vài lần đang mộng đẹp thì bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, chán nản liếc nhìn một con muỗi đang chuẩn bị phủi mông bay đi, vươn ngón áp út tay phải khấu trụ ngón giữa tay trái, môi khẽ nhúc nhích, niệm vài câu chú ngữ, một trận hương khí nhàn nhạt tràn ngập, muỗi xung quanh hai người nhất thời trốn mất tiêu.

Xung quanh mặc dù lại thanh tĩnh, Linh Hồ Thanh cũng rốt cục ngủ không được, giữa trời chiều xoay người lại nhìn gương mặt đang ngủ của Tạ Giám ôn nhu tuấn mỹ, trong mắt tình ý vô hạn, dựa vào ở trên môi hắn nhẹ nhàng chạm một chút. Tạ Giám hơi hơi vừa động, quyển thư nguyên bản trong tay nó liền ”ba” một tiếng rơi trên mặt đất, Tạ Giám nhất thời cả kinh tỉnh lại.

Linh Hồ Thanh vội vàng thối lui, hai má hơi hơi phiếm hồng, nhu hòa nhìn hắn: “Công tử tỉnh?”

Tạ Giám không biết tiểu hồ ly vừa mới trộm hôn mình, miễn cưỡng ngáp, mỉm cười nói: “Ngủ đến thật là thoải mái.” Một bên thân cánh tay ôm Linh Hồ Thanh, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngửi được một tia hương khí kỳ dị, trong người cũng đột nhiên từng trận nóng lên, kinh ngạc hỏi: “Đây là hương khí gì?”

Linh Hồ Thanh lúc này mới nhớ tới vừa rồi ngủ mơ hồ, niệm chú đuổi muỗi nhưng lại vận dụng bí thuật có một không hai của mị hồ, hương khí này vốn còn có tác dụng trợ tình, mặt đỏ lên, nhất thời luống cuống.

Tạ Giám nhìn thần sắc nó, trong lòng hiểu rõ, nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi đây là...... Tự làm tự chịu......” Nói rồi ôm lấy Linh Hồ Thanh, thân thủ giải khai vạt áo, đưa tay vào trong nhẹ nhàng vuốt ve. Linh Hồ Thanh mấy ngày gần đây đều bị Tiểu Vân Nhi cuốn lấy gắt gao, lúc này bị Tạ Giám vừa ôm vừa ôn nhu vuốt ve, nhịn không được động tình, há mồm cắn y phục trên vai Tạ Giám, đôi mắt trong veo cũng đã ẩn một tầng hơi nước.

Tạ Giám xoay người đặt Linh Hồ Thanh ở dưới thân, ôn nhu nói: “Thanh Nhi, chúng ta bao lâu không cùng một chỗ?” Rồi lại cúi đầu hôn nó. Linh Hồ Thanh vừa mới “Ngô” một tiếng liền bị hôn trụ, hai người môi lưỡi triền miên quấn lấy nhau, tinh tế nhấm nháp tư vị ngọt ngào nhu mị của đối phương hồi lâu mới luyến tiếc tách ra, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào tràn đầy đến nói không nên lời.

Linh Hồ Thanh vốn là từ từ nhắm hai mắt, không biết vì cái gì mở ra, khi nhìn thấy ánh mắt thâm tình lửa nóng Tạ Giám, phản ứng khép lại, rồi lại lặng lẽ mở, lớn mật cùng hắn nhìn nhau. Tạ Giám hôn đôi môi ôn nhuyễn này, nhìn ánh mắt si tình này, chỉ cảm thấy trên người một trận khô nóng, thở hổn hển, thân thủ cởi y phục Linh Hồ Thanh. Linh Hồ Thanh mặt ửng đỏ, cũng thân thủ đem xiêm y Tạ Giám tháo rớt ra. Y phụ từng kiện rơi xuống trên tháp.

Tạ Giám ôm thân thể Linh Hồ Thanh lạnh nhuận bóng loáng, nhẹ giọng cười nói: “Thanh Nhi, ngươi trên người lạnh lạnh, thật sự làthoải mái.” Linh Hồ Thanh không nói lời nào, thân thủ ôm Tạ Giám. Tạ Giám cúi đầu hôn thân thể nó, ôn tồn vuốt ve trêu chọc, đôi môi cùng tay lửa nóng ở trên làn da non mềm không an phận, lưu lại một chuỗi hồng ngân.

Linh Hồ Thanh lúc đầu còn nhiệt tình mềm mại đáp lại, khi ngón tay Tạ Giám tham tiến vào, liền vô lực nhuyễn ở trên tháp, cảm thấy ngón tay kia ở trong thân thể mình cẩn thận khuếch trương. Linh Hồ Thanh chịu không nổi ôn nhu kia, khó nhịn thở dốc một tiếng, thân mình run nhè nhẹ, hai chân thon dài quấn ở bên hông Tạ Giám khe khẽ ma sát. Tạ Giám thấp giọng nói: “Hảo Thanh Nhi.” Rút ra ngón tay, chậm rãi đem chính mình đi vào.

Linh Hồ Thanh “Ngô” một tiếng, nước vốn đọng trong khóe mắt rơi xuống một giọt. Nó sợ bị người nghe thấy, không muốn kêu ra tiếng, ngón tay run rẩy sờ soạng nửa ngày, kéo qua đệm gấm trên tháp đặt ở bên miệng cắn. Nó thừa nhận dục vọng Tạ Giám, rên rỉ nhỏ vụn vẫn là không thể kiềm chế đứt quãng tràn ra.

Tạ Giám thấy, nhịn không được cười, thân thủ đem đệm gấm kia nhẹ nhàng kéo ra, khẽ thở gấp nói: “Hảo Thanh Nhi, nơi này không có người khác, sợ cái gì. Cho ta nghe…” Vừa nói xong, dưới thân dùng sức ra vào. Linh Hồ Thanh thét chói tai, thanh âm rốt cuộc nhịn không được, ô ô nức nở phát ra, mỗi một tiếng đều khiến người mất hồn. Tạ Giám cúi đầu cười, ghé sát vào lỗ tai nó nói: “Thanh Nhi, ta thích ngươi.” Linh Hồ Thanh mông lung nhìn hắn, gắt gao cùng hắn dây dưa ở một chỗ.

Những cành đào theo gió khẽ lung lay, đêm còn dài.

-oOo-