Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 19: Chương 20





Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ.
CHƯƠNG 20
“Vậy à !”
Bạch Thiên Di vẫn thản nhiên như không. Giọng cô đều đều, nhẹ như gió thoảng. Nhưng chính xác là vậy, anh ta có tỉnh dậy hay không thì can dự gì đến cô. Cô đã chẳng dây mơ rễ má gì với người đó nữa rồi, một cuộc tình tan vỡ thì đâu nhất thiết phải níu kéo nữa. Nói rồi cô quay người đi, tay trái liên tục đưa lên quẹt mũi.
Cô còn nhảy mũi một cái rõ to.
Hà Tử Phàm nhìn cô cau mày, nói:
“Đi dép vào, mặc thêm áo đi.”
Bạch Thiên Di không thèm quan tâm đến Hà Tử Phàm đang nhăn nhó không biết vì chuyện gì, lại nhảy mũi liền ba cái, chậm chạp leo lên cầu thang.
“À…” Bạch Thiên Di bỗng quay đầu lại nhìn anh. Hà Tử Phàm ngước đầu lên nhìn cô đang ngả người trên cầu thang.
“Gửi lời hỏi thăm sức khỏe giúp tôi nhé.” Nói rồi thì mất hút chỉ còn vẳng lại tiếng nhảy mũi.
Bạch Thiên Di không biết mình đã ngủ bao lâu nữa. Chắc bây giờ cũng đã quá trưa rồi. Cô bò dậy dùng tay lành lặn còn lại của mình kéo tấm màn nhung ra. Quả nhiên, ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng u tối của Bạch Thiên Di, cảm thấy thật dễ chịu nhưng cũng thật nhức mắt. Giờ là mùa đông mà có nắng thế này thì thật thoải mái. Mặt trời đã lên tới đỉnh nhưng Bạch Thiên Di vẫn còn lười biếng mặt úp mặt xuống gối. Trước mắt cô như có một lớp sương mỏng che mất tầm nhìn, mọi thứ cứ mờ mờ thật khó chịu. Mà với cái tay phải bị gãy thì cô cũng chẳng thể làm được gì cả, vậy là Bạch Thiên Di đành ngủ tiếp.
Lúc thức dậy lần nữa thì cô đã chẳng phân biệt được giờ là ngày hay đêm nữa rồi. Lò mò xuống dưới nhà dưới uống nước, cả ngày hôm nay Bạch Thiên Di vẫn chưa ăn gì cả. Xoa xoa cái bụng rỗng của mình, Bạch Thiên Di dụi mắt bước từng bước chậm chạp, cảm giác không nhìn rõ những thứ trước mặt rất khó chịu. Vừa bước xuống, chân cô đã đụng trúng cái tủ để cạnh đấy, đúng hơn là ngón út…Cô đau muốn chết TT____TT
“Chịu bò dậy rồi à ?”
Giọng Hà Tử Phàm vang lên khiến Bạch Thiên Di giật thót. Thì ra anh ta ngồi đọc báo ở ghế sofa nãy giờ. Cơ mà Hà Tử Phàm ở nhà giờ này, không phải đã hơn bảy giờ rồi chứ ?!!!
Bạch Thiên Di có phần hốt hoảng nhìn lên đồng hồ treo tường. Mới ba giờ thôi mà…Cơ mà…Không phải Hà Tử Phàm đang ở nhà sao ?
“Anh…không đi làm à ?” Bạch Thiên Di nhìn Hà Tử Phàm đang nhàn rỗi ngồi trên sofa.
“Không muốn đi.”
Hà Tử Phàm trả lời vô cùng dứt khoát.
“…”
Bởi thế mà nói, cuộc đời bất công là vậy. Bởi vì đã nghỉ hết hạn phép trong năm, nên giờ xin nghỉ, Bạch Thiên Di phải chịu trừ bớt lương. Điều này khiến cô đau lòng muốn chết. Còn anh ta thì sao ? [không muốn đi.] !

Waaaaaaaaa !
Bạch Thiên Di không thèm để ý tới anh ta nữa. Cô mở tủ lạnh tìm thứ gì đó cho cái dạ dày đáng thương của mình. Nhưng tiếc là trong đó chỉ còn mỗi thức ăn của Alexander…
Bạch Thiên Di thở dài một tiếng, rồi đóng tủ lạnh lại. Chắc cô phải ra ngoài một chuyến rồi.
“Trong lò vi sóng có thức ăn đấy.” Hà Tử Phàm lật tờ báo, điềm đạm nói.
“Ồ.”
Bạch Thiên Di không nghĩ nhiều, lập tức mở lò vi sóng ra xem, quả nhiên trong đó có một nồi cháo to đùng…Đời nào lại có ai bỏ cả nồi cháo vào nồi vi sóng chứ =“=
Cô cũng không muốn hỏi nhiều, tự múc ình một bát rồi vừa thổi vừa vừa ăn.
“Trên đầu tủ lạnh có thuốc cảm.” Hà Tử Phàm một tay chống cằm, tay còn lại nghịch điện thoại, nét mặt rõ ràng hiện lên nét chán nản.
Bạch Thiên Di không biết phải là mình ngủ nhiều quá nên bị lú hay là đang mơ mà lại cảm thấy hôm nay Hà Tử Phàm có vẻ hơi khác thường. Quan tâm cô như vậy đâu phải phong cách của anh ta ?
Quả nhiên là cô tưởng bở rồi. Bạch Thiên Di vốn chỉ có mét sáu hơn một tí, mà tủ lạnh nhà anh ta thì “nhỏ” quá. Cô nhón chân lên vẫn không lấy được cái thứ anh ta để trên đó. Tại sao anh ta không để trên bàn cho dễ lấy ?!!!
Bạch Thiên Di nhón mỏi cả chân vẫn không với tới. Cô đành dùng một tay không thương tật nhấc cái ghế lại gần tủ lạnh, nếu đứng lên đó thì chắc sẽ tới nhỉ :-?
“Cô thật phiền phức !”
Một bàn tay chìa ra đưa thuốc cho Bạch Thiên Di, là Hà Tử Phàm đã lấy cho cô, anh ta ỷ mình cao hơn cô một chút mà ra vẻ như vậy >“//////