CHƯƠNG 13
Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
Ngồi trong quán cà phê chờ Chân Thụ Nhân đến, Bạch Thiên Di cảm thấy thật chán nản. Đây là lần thứ hai cô gặp Chân Thụ Nhân, lần đầu là gặp gỡ, lần sau là trút giận…
Chân Thụ Nhân vừa nhận được điện thoại của bạch Thiện Di là tức tốc chạy đến ngay, dù sao anh cũng đang rỗi. Hôm nay là ngày cuối cùng của anh ở thành phố này, anh cũng nên đến gặp cô một chút.
Rất nhanh sau đó Chân Thụ Nhân đã có mặt tại quán cà phê, anh ngồi đối diện với Bạch Thiên Di.
“Sao nào ? Có chuyện gì mà lại gọi anh ra gấp thế ?”
Bạch Thiên Di ra sức khuấy ly trà sữa của mình, trân châu đâu hết rồi nhỉ ?
Chân Thụ Nhân thấy vậy liền xoay ly trà sữa của cô lại, chỉ xuống đấy ly, cô liền thấy ngay mấy hạt trân chân đang chìm xuống tận bên đó.
“Khó ở, muốn trốn việc đi chơi, không được sao ?”
Chân Thụ Nhân phì cười, ai mà dám ý kiến chứ.
“Có chuyện gì kể anh nghe xem, anh tình nguyện làm cái xô cho em trút giận đây :") ”
Bạch Thiên Di đã được bật trúng đài, cô thao thao bất tuyệt về tất cả những việc xui xẻo hôm nay mình đụng phải. Cô kể cho anh nghe việc mình đồng ý đi thay Hiểu Lập, sau đó gặp ông Lý, rồi cô đấm ông ta. Bức xúc về chế độ đãi ngộ công ty, cả màn mưa rơi của đầu hói ngọt ngào, bla bla bla…
“Em…” Anh ngừng một lát, nhìn Bạch Thiên Di nói liên tục không ngừng nghỉ.
“Uống nước đi đã !” Anh đỡ trán, nhưng vẫn cố cười, đẩy ly nước về phía Bạch Thiên Di. Cô uống một ngụm, mở to mắt nhìn anh. Chân Thụ Nhân hết cách.
“Em cứ nói tiếp đi, anh sẽ đưa ý kiến sau.”
Vậy là cô lại tiếp tục thao thao bất tuyệt ~.~ ! Xem ra cô quả thực xem anh là cái xô rồi.
Nói một hồi lâu sau, Bạch Thiên Di mới xem như đã nguôi giận, cô ra sức hút trà sữa, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Anh thấy thế này. Thứ nhất, em quả thật hổ báo”. Câu này cô nghe quen rồi, chai cả tai rồi, hổ báo là nghề của nàng mà, Bạch Thiên Di vẫn bình tĩnh uống trà sữa.
“Thứ hai, nếu đãi ngộ công ty không làm em hài lòng và cái người đầu hói kia làm em khó chịu thế thì ok, nghỉ việc đi, về ở với anh, anh nuôi”. Cô biết anh đang nói đùa, vậy nên vẫn tiếp tục uống trà sữa.
“Thứ ba, anh vô cùng tán thành việc em cho cái ông họ Lý kia ăn đấm. Nếu là anh thì chắc sẽ làm cho thằng nhỏ của hắn hết ngóc đầu dậy nổi rồi”. Bạch Thiên Di sặc, viên trân châu suýt chút nữa thì chạy lên mũi rồi.
“Hầy, anh còn bá đạo hơn cả em rồi đấy !”. Cô cười sặc sụa. Anh chỉ mỉm cười nhìn cô.
“Vậy là cười rồi nhé !”.
Bạch Thiên Di nghe vậy có hơi lúng túng, sau đó cô lại quay sang nhe răng với Chân Thụ Nhân. Cô cảm thấy anh chàng này rất tốt, rất đáng để cô nhận làm anh trai.
“Này, em có hiểu “yêu” là gì không ?”
Chân Thụ Nhân hỏi một câu bất ngờ khiến Bạch Thiên Di hơi sững lại. Ánh mắt anh vươn nét cười, có đôi phần nghiêm túc. Hình như bẩm sinh mắt anh ta đã như thế rồi.
Cô làm mặt xấu, tủm tỉm nhìn anh.
“Làm sao em biết được chứ, cái đó anh phải đi hỏi các nhà triết học ấy, họ sẽ giải thích cho anh”.
Chân Thụ Nhân cười.
“Vậy thì anh cũng chịu, hỏi họ có nước mất cả ngày để nghe giải thích cũng chưa hết”.
Bạch Thiên Di cảm thấy buồn cười, chính anh cũng không biết vậy mà lại hỏi cô.
“Anh thật trẻ con”.
“Thế em là trẻ con của trẻ con mất rồi”.
“Ý anh là gì !!!”
Bạch Thiên Di giả vờ đanh mặt lại. Cả hai cùng nói đùa với nhau, cười khúc khích trong quán cà phê. Chợt cô nhớ ra một chuyện.
“Thật ra em đã từng nhìn thấy mẹ em xem một bộ phim truyền hình dài tập, lúc đó em đã ấn tượng đoạn cô gái chỉ tay vào chàng trai và bảo: “Anh tưởng đó là tình yêu sao? Đó không phải là yêu, mà là bá đạo !”. Nét mặt biểu cảm và hành động của cô bắt chước giống hệt cô gái trong phim khiến Chân Thụ Nhân bật cười sặc sụa. Bạch Thiên Di lại ngây ngô hỏi anh một câu:
“Như vậy em có thể xem nó là định nghĩa của yêu không ? Chúng ta có thể hiểu khái quát về nó là: Khi yêu không được bá đạo.”
Chân Thụ Nhân cười chảy cả nước mắt. Cả quán cà phê đều nhìn hai người với ánh mắt kì lạ. Chân Thụ Nhân và Bạch Thiên Di phải che miệng lại cười. Cô gái này, thật hết thuốc chữa mất rồi.
“Em thật là ngốc, cái đó không phải là định nghĩa đâu đồ ngốc”.
“Anh đừng có mà trong một câu mà mắng em ngốc đến hai lần như thế ! Hôm nay em đã bị hai người mắng là điên rồi đấy.”
Bạch Thiên Di giả vờ giận dỗi. Chân Thụ Nhân lại bật cười. Em gái ơi, em đừng có mà kể chuyện cười nhạt như thế, anh không thể nhịn cười được. Chân Thụ Nhân bỗng cảm thấy cô thật đáng yêu.
“Ở đằng kia có cái gì kìa !”. Anh bỗng chỉ tay về phía sau Bạch Thiên Di, như mới phát hiện ra điều gì đó.
“Đâu ?”. Cô quay đầu lại nhìn theo ngón tay anh đang chỉ về phía tấm bảng đèn.
“Đấy, thấy chưa ?”
“Em không thấy cái gì đâu ?”. Mắt cô vẫn tìm kiếm cái vật mà Chân Thụ Nhân nói, ngoại trừ con cá trên tấm bảng đèn neon thì cô chẳng thấy gì đặc biệt hết.
Nhân lúc cô không để ý. Chân Thụ Nhân chồm lên phía trước, anh hôn nhẹ vào má Bạch Thiên Di một cái. Theo phản xạ cô quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh. Chân Thụ Nhân ngay lập tức thủ thế chuẩn bị đỡ đòn Bạch Thiên Di sắp tung ra, mồm la oai oái.
“Anh bỗng cảm thấy em thật đáng yêu, đừng đánh anh mà >””3””
”< Cô tò mò mở ra xem. Tất cả đều là sách giáo khoa và sách tham khảo…Cuốn nào cũng to như quyển từ điển vậy. Bạch Thiên Di choáng, thảo nào nó lại nặng như vậy.
Đương lúc bực bội, cô đang phân vân giữa chuyện vứt nó vào đâu để Hà Tử Phàm không tìm thấy hoặc mang nó về thì hai tên lúc nãy không biết từ đâu chui ra, một tên đã leo lên xe đạp cô…chạy mất.
Bạch Thiên Di không thèm nghĩ nhiều, vứt luôn chiếc balo đang cầm trên tay xuống, dùng hết tốc lực chạy theo, vừa chạy vừa tri hô:
“Cướp !! Mau đứng lại !! Trả lại đây !!”.
Đây là lần đầu tiên cô thấy sự mạnh mẽ của mình có đất dụng võ. Bạch Thiên Di cố gắng chạy hết tốc lực về phía trước, cuối cùng cũng nắm được cái yên xe của mình. Cô giật mạnh nó qua phải khiến cả chiếc xe đổ ập xuống lòng đường. Điều nuối tiếc của Bạch Thiên Di là cô chưa kịp đấm đá tên cướp xe đạp cái nào mà hắn đã chạy mất dép.
Bạch Thiên Di cả người mồ hôi nhễ nhại vừa bước vào phòng, Lạc Hân đã kêu lên thảm thiết:
“Di Di, cậu vừa đi giật đồ à ?”
Bạch Thiên Di cười hết nổi.
“Nòi xàm, tớ vừa bị giật đồ về đây.”
Một chuyện cô đã quên mất là balo của Hà Tử Phàm…để lại đó rồi = =. Đến khi quay lại tìm thì đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa. Lần này thì mất thật rồi.
Nhớ lại chuyện cũ, cô thấy mình thật buồn cười. Dành cả ngày đi tìm cái balo cho hắn ta, cuối cùng người giữ cái balo chính là Hà Tử Phàm. Có người đã nhặt được và mang về trường trả lại. Lần đó Lăng Minh Dực đã lo cho cô muốn chết, anh còn mắng cô ngốc này ngốc nọ, cũng may mạng cô lớn, hai tên đó chỉ là những tên đường phố, nếu bọn chúng có mang dao trong người…thì không biết cô đã như thế nào.
Nghĩ lại cũng thật hồi tưởng, mọi chuyện xui xẻo của cô đều có liên quan tới Hà Tử Phàm, anh ta giống như oan hồn không tan vậy, đến tận bây giờ vẫn thế…
“Chúng ta về thôi !” Bạch Thiên Di liền đề nghị. Chân Thụ Nhân không nghĩ nhiều, chỉ làm theo ý cô thôi.
Ra khỏi công viên, cô bắt taxi cho anh, rồi chào tạm biệt.
“Hôm nay là lần cuối gặp nhau, em không có gì muốn hỏi sao ?”
“Hỏi gì cơ ?” Bạch Thiên Di ngơ ngác, Chân Thụ Nhân đã học thói xấu của Hà Tử Phàm khi nào vậy = =
“Ừm…Ví dụ như là: sao anh lại biết em ?”. Chân Thụ Nhân ra vẻ thần bí. Bạch Thiên Di ngẩn ngơ nhìn anh.
“Tất nhiên là qua game rồi, đồ ngốc.”
Chân Thụ Nhân không nói nữa, anh cười:
“Vậy thì tạm biệt.” Anh mở cửa xe ngồi vào trong, hình như còn quên điều gì, anh vẫy tay gọi Bạch Thiên Di lại. Cô đành thò đầu trong xe. Nhưng “chụt” một tiếng, cô lại bị anh hôn trộm vào má nữa rồi >””