Sau khi vào cửa, Sở Tĩnh cúi đầu cám ơn Kim Tắc Thái, sau đó trở về phòng. Kim Tắc Thái nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nghĩ Sở Tĩnh thẹn thùng, nhưng lại có chuyện muốn nói với cậu, chưa kịp mở miệng, đã thấy Sở Tĩnh nhanh nhẹn như mèo “sưu” một tiếng nhảy vào phòng đóng chặt cửa, khiến Kim Tắc Thái đứng ở phòng khách dở khóc dở cười.
Kim Tắc Thái ở trong phòng làm việc chỉnh sửa lại các văn kiện, dự định giao cho Sở Tĩnh. Còn Sở Tĩnh lui trên ghế trong phòng của mình, ôm đầu gối nghĩ ngợi tâm tư.
Hiện tại, chuyện thiếu nợ tiền vay nặng lãi ngân hàng tư nhân đã kết thúc. Như vậy, có phải hay không lúc nên chuyển đi rồi?
Đáp án là chắc chắn phải như vậy. Còn có lý do gì để lưu lại chứ? Chỗ này rốt cuộc là nhà của người khác.
Nói rằng không biết rõ tâm ý của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cũng không ngốc, đồng thời hắn cũng biết giữa hai người có khoảng cách. Đúng vậy, hắn thật sự thích vị đại luật sư lúc nào cũng mỉm mỉm cười, nhưng không thể nhận tình cảm của anh.
Từ khi nào đã thích anh? Có phải là lúc có người ức hiếp cậu thì người nọ đã che chắn cậu, hoặc là trước đó, khi anh đứng trước cửa hộp đêm chờ cậu tan ca, khi nghe anh chơi đàn, khi anh nói mì đã nấu xong rồi, hoặc là, khi lần đầu tiên gặp nhau, anh đưa qua cho cậu một chai nước.
Nhưng không thể thích anh, không thể cùng anh một chỗ, cũng không thể chấp nhận tình cảm của anh, tất cả đều phải sớm nói rõ ràng, mình không thể hiểu lầm, cũng không thể làm cho anh hiểu lầm. Sở Tĩnh đã tự nói với lòng như thế, đúng, cũng chỉ làm như vậy thôi.
Không ngừng trong lòng tự thuyết phục mình, Sở Tĩnh nghĩ, khi trong lòng còn đang cương quyết như vậy, cậu đứng lên, bắt đầu thu thập hành lý.
Kim Tắc Thái vội hoàn tất mọi chuyện, nhìn nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm chiều, là nên xuống bếp nấu ăn hay dẫn Sở Tĩnh ra ngoài ăn một bữa tiệc thật lớn chúc mừng? Đó là cả một vấn đề, vẫn là trực tiếp hỏi đương sự hay hơn.
Kim Tắc Thái gõ gõ cửa phòng Sở Tĩnh, rồi mở cửa ra.
“Tiểu Tĩnh…” Vừa nói được hai chữ, Kim Tắc Thái liếc mắt một cái nhìn căn phòng bày ra túi hành lý, anh kinh ngạc, nhìn sang Sở Tĩnh như muốn hỏi.
“Cậu..”
Sở Tĩnh cúi đầu, “Kim đại ca, anh đến thật đúng lúc. Tôi, tôi phải đi…”
“Đi đâu?” Kim Tắc Thái nhất thời nhíu mày.
“Quay về, trở về.”
“Quay về đâu?”
“Quay về… chỗ cũ.”
Nguyên bản muốn mạnh mẽ nói một câu “Không được! Tôi mới không cho cậu đi!”, Kim Tắc Thái lại bỏ đi lý do để hù dọa tiểu bằng hữu, ngược lại ôn hòa mỉm cười hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì… là nên quay về. Làm phiền anh lâu như vậy, cám ơn anh, còn có…” Sở Tĩnh nói xong, xoay người, lấy ra một gói giấy đưa cho Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái vừa thấy, tiền để trả nợ ngân hàng sao có thể gói gọn chỉ trong một gói giấy như vậy, không cần nói, đây là tám vạn đồng trước đây anh đã trả giùm cho Sở Tĩnh.
Kim Tắc Thái không nói gì, cũng không nhận lấy. Sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái lâu lắc vẫn không nhúc nhích, bất an mà nhìn nhìn rõ đại luật sư đã bắt đầu có chút tức giận, sau đó đem gói giấy đặt qua một bên. Kim Tắc Thái không nhận cũng không sao, tiền nằm trong nhà là được rồi.
Lại một lúc sau, sở Tĩnh thấy Kim Tắc Thái vẫn không nói câu nào, chỉ nhìn theo cậu, Sở Tĩnh càng ngày càng bất an. Đại luật sư vẫn luôn cười cười, khiến người khác có cảm giác như mộc xuân phong, đột nhiên không cười không nói câu nào, không khí chung quanh Kim Tắc Thái xuống thấy đến nỗi cảm giác áp bức của Sở Tĩnh càng ngày càng mãnh liệt, khiến Sở Tĩnh bắt đầu có chút sợ hãi.
Cái gì đây, rõ ràng là giống như cá mập. Sở Tĩnh không khỏi từ từ bước lui về sau, sau đó bị ánh mắt bức nhân của Kim Tắc Thái mà lui đến ghế sofa, lập tức ngồi xuống.
Thấy Kim Tắc Thái bước đến ngồi cạnh mình, Sở Tĩnh không khỏi có ý muốn tránh, cúi đầu xuống, tay bấu chặt lấy hai đầu gối mình.
Sau khi ngồi xuống cạnh Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái vẫn không mở miệng, anh càng trầm mặc, Sở Tĩnh càng bất an, lén lút nghiêng mặt trộm nhìn a nhìn, có thể cảm nhận không khí áp bức của người bên cạnh, vẻ mặt của anh có thể nói là bình tĩnh, Sở Tĩnh càng không thể suy nghĩ được gì.
Vừa nghe thấy Sở Tĩnh nói phải đi, Kim Tắc Thái quả thực có chút muốn bùng nổ, sau khi bình phục tâm tình, thái độ của anh hòa hoãn rất nhiều. Nhìn tiểu hài tử giống như bị bắt quả tang đang làm gì sai, Sở Tĩnh cúi đầu im lặng ngồi bên cạnh, tâm Kim Tắc Thái nhất thời nhuyễn lại.
“Vì sao phải đi? Ở lại đây không vui sao?” Kim Tắc Thái hơi cúi đầu, thùy hạ ánh mắt nhìn xuống sàn nhà, thanh âm trầm thấp hỏi. Anh biết lúc này Sở Tĩnh đang bất an, anh nếu lại nhìn cậu nữa, Sở Tĩnh sẽ lại càng lo lắng hơn.
Nghe hỏi như vậy, Sở Tĩnh vội vàng lắc đầu: “Không, không phải.”
“Chê tôi làm bữa sáng không hợp khẩu vị?”
“Không phải.”
“Chê tôi chưa chuẩn bị bữa khuya cho cậu?”
“Không phải.”
“Chê tôi dọn dẹp nhà cửa chưa sạch sẽ?”
“Không phải.”
“Chê tôi chơi đàn làm phiền đến cậu?”
“Không phải.”
Ngừng một chút, Kim Tắc Thái nhẹ nhàng lấy vai mình đụng nhẹ vào người Sở Tĩnh, Sở Tĩnh theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Lúc này, Kim Tắc Thái vẫn đang hạ mắt suy nghĩ, ánh mắt vẫn hướng xuống dưới sàn nhà, nói: “Uy.”
“Ân?”
“Tôi theo đuổi cậu, được không?”
Ngữ khí giống như đang bàn bạc mấy việc bình thường nhỏ nhỏ trong nhà, lời Kim Tắc Thái vừa nói ra khiến Sở Tĩnh nghe được nhất thời ngây ngốc. Đề tài thay đổi quá nhanh, cậu phản ứng không kịp. Một lúc sau. Sở Tĩnh hơi quay đầu sang, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không được.”
“Vì sao? Cậu ghét tôi?”
Thanh âm của Kim Tắc Thái nghe ra giống như một chú cún con sắp sửa bị chủ nhân vứt bỏ.
“Không, không phải.”
“vậy thì tại sao? Cậu nói rõ đi.”
Con cún con tựa hồ lại mạnh mẽ trở lại.
Trong lòng Sở Tĩnh biết rõ lý do, chính là không thể nói, “Không tại sao cả.”
“Không tại sao thì tại cái gì?”
“Chính là, chính là không vì cái gì.”
“Chính là không vì cái gì thì là vì sao?”
Sở Tĩnh có chút choáng váng, cậu biết nếu cứ tiếp tục cùng đại luật sư tranh luận nữa chỉ e rằng cậu sẽ thất bại, không thể nói đùa với Kim Tắc Thái, phải tiếp tục kiên định. Sở Tĩnh trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “…Không được.”
“Cậu có bạn trai?”
“Không có.”
“Trong lòng đã có người thầm mến?”
Sở Tĩnh do dự một chút, thấp giọng trả lời: “…Không.”
“Vậy cậu sẽ không để tôi theo đuổi cậu?”
Sở Tĩnh khẽ nhíu mày, “Tôi sẽ không trốn.”
Lúc này, Kim Tắc Thái quay sang, nhìn sở Tĩnh, đưa tay nắm lấy hai vai Sở Tĩnh, khiến cậu phải ngước mặt lên nhìn anh. Hai người nhìn nhau một lát, đôi mắt biết nói của Sở Tĩnh, ánh mắt sâu thẳm khiến Kim Tắc Thái không đành lòng hỏi tiếp. Sở Tĩnh không chấp nhận, chắc chắn có nguyên nhân, muốn cậu nói, phải cho cậu thời gian. Chính là hiện tại Kim Tắc Thái muốn biết cuối cùng giữa bọn họ có tương lai hay không.
Nhìn đôi mắt Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái ôn nhu nói: “Tiểu Tĩnh, tôi muốn biết chuyện gì, trong lòng cậu chắc chắn biết rõ. Cậu không cần nói, không cần mở miệng, cậu chỉ cần nhìn tôi, tôi sẽ hiểu.”