Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc

Chương 12




 

Sống chung dưới cùng một mái nhà, Sở Tĩnh không thể thật sự lảng tránh được Kim tắc Thái. Cho dù không giáp mặt, nhưng các dấu vết đối phương lưu lại cũng nhắc Sở Tĩnh rằng – nơi này còn một người khác đang sống.

Vào ngày Sở Tĩnh chuyển đến đây cũng đã quét dọn một chút. Kim gia khá rộng, công việc của chủ nhân thì bề bộn, nên khi dành thời gian để quét dọn Sở Tĩnh thấy rất bình thường, đến khi cậu thấy Kim Tắc Thái nấu cơm, thì có chút bất ngờ.

Nhà bếp của Kim Tắc Thái rất lớn, đầy đủ mọi đồ dùng, mở tủ chén ra, có thể nhìn thấy các hũ đựng gia vị cùng rất nhiều những chai lọ khác không biết tên được sắp xếp gọn gàng. Dụng cụ nhà bếp lưu lại dấu vết đã được sử dụng qua, chủ nhà cũng thường lưu lại nhà bếp những món đang ăn dở và chén dĩa.

Đến đêm khuya Sở Tĩnh mới quay về, nếu cậu không ăn khuya bên ngoài, sẽ vào nhà bếp nấu một phần mì ăn liền. Lúc nấu, cậu bất giác để ý những vết của bữa tối mà Kim Tắc Thái để lại. Cậu thấy một nửa miếng bánh pizza, cũng thấy qua cải trắng cùng bánh gạo chiên nhân thịt, còn thấy qua cá thu nướng, từ những dấu vết để lại đó cũng không quá khó để nhìn ra trù nghệ của chủ nhà thực không tồi, mấy món ăn được làm cũng đa dạng phong phú.

Sở Tĩnh không khỏi thầm thấy kỳ lạ. Theo sự lý giải của cậu, Kim Tắc Thái thuộc thành phần trí thức hai bàn tay không đụng đến nước, đừng nói nấu cơm ngay cả mấy việc dọn dẹp đơn giản trong nhà cũng chưa chắc đã biết làm. Nhưng thực tế trước mắt đã chứng minh, Kim đại luậtt sư hiển nhiên không phải người như vậy. Với thu nhập của anh, lại là người độc thân, cư nhiên chuyện ăn uống lại không ngại phiền phức mà tự mình nấu cơm, Sở Tĩnh cảm thấy có chút bất khả tư nghị.

Anh còn rất giản dị khi ở nhà. Đây là ấn tượng về Kim Tắc Thái của Sở Tĩnh.

Sau khi có chuyện phát sinh đã chứng minh thêm, Kim đại luật sư trừ bỏ sự nghiệp bên ngoài, vẫn giỏi những việc khác.

Hôm nay, khi Sở Tĩnh đang chuẩn bị ra khỏi nhà đi làm ở câu lạc bộ đêm, đột nhiên cậu phát hiện bồn cầu của nhà vệ sinh trong phòng cậu đang ở bị hư, nhất thời vừa xấu hổ vừa lúng túng, cậu thử mở bồn nước ra kiểm tra lại một chút, nhưng hoàn toàn không biết hư chỗ nào, xoay vòng vòng trong nhà vệ sinh mấy cái, sau đó không thể không bước ra ngoài tìm Kim Tắc Thái.

Kim Tắc Thái đã hết giờ làm về đến nhà, ăn xong bữa tối, đang ngồi trong phòng khách xem TV, uống trà, thấy Sở Tĩnh cúi đầu cứng ngắc bước ra, anh có chút bất ngờ, anh biết thời điểm này là lúc Sở Tĩnh thường chuẩn bị đi làm, nhất thời liền nghĩ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

“Xin lỗi…”

Thấy Sở Tĩnh đỏ mặt lên giải thích, Kim Tắc Thái thầm nghĩ, không thể hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nen Sở Tĩnh mới nói như vậy.

“Kia… Bồn cầu bị hư.”

Nghẹn nửa ngày, Sở Tĩnh cuối cùng cũng khó khăn nói ra một câu, khuôn mặt càng đỏ hơn, chân tay lúng túng đứng im một chỗ.

Kim Tắc Thái nghe như vậy, bởi tiếng Sở Tĩnh nói quá nhỏ, ban đầu anh vẫn chưa nghĩ ra được là đồ gì bị hư, trong đầu vòng vo mấy hồi mới hiểu được, ngay lập tức nhịn xuống cơn cười đang muốn trào ra. Nếu lúc này anh bật cười, e rằng Sở Tĩnh sẽ càng xấu hổ hơn.

Nguyên lai là chuyện như vậy.

“Nga, để tôi xem thử.” Tận lực nín cười, Kim Tắc Thái tỏ vẻ bình thường, sau đó đứng lên.

Sở Tĩnh ngượng ngùng vì đã gây rắc rối, còn đem rắc rối đó cấp cho chủ nhà, đáng lý phải tự mình giải quyết, cậu theo sau Kim Tắc Thái, thấy Kim Tắc Thái lấy ra một thùng dụng cụ nằm dưới cùng trong tủ đựng đồ, Sở Tĩnh không nhịn được hỏi: “Anh không gọi thợ đến sửa sao?” Nghĩ nghĩ một chút, Sở Tĩnh cảm thấy nhân viên thủy điện lúc này chắc đã hết giờ làm rồi.

“Tôi tự kiểm tra trước coi sao.” Kim Tắc Thái nói thế, xách theo thùng dụng cụ đi về phòng Sở Tĩnh. Anh phát hiện Sở Tĩnh giống như một chú cún con cứ gắt gao theo sát chân anh, vẻ mặt khẩn trương, không khỏi mắc cười.

Nhìn Kim Tắc Thái mở thùng dụng cụ ra, Sở Tĩnh thầm thán phục, gần như giống hộp nữ trang, bất đồng duy nhất là có đủ loại tua-vít, cờ lê lớn nhỏ, đủ loại đinh lớn đinh nhỏ khác nhau. Người này không phải là luật sư sao, như thế nào hiện tại lại nhìn giống như một nhân viên thủy điện chính cống.

Kim Tắc Thái tháo miếng chắn của bồn cầu tự hoại, bắt đầu kiểm tra, sau hai ba giây liền nhìn ra chỗ hư, sau đó cầm dụng cụ bắt đầu sửa lại.

Sở Tĩnh đứng một bên nhìn, chứng kiến động tác thuần thục của Kim Tắc Thái, càng ngày càng ngạc nhiên. Nguyên lai người này trừ bỏ nấu cơm, còn am hiểu thủy điện. Càng nhìn, trong lòng Sở Tĩnh càng dâng một cảm giác khác thường,có câu “Người đẹp nhất là người nghiêm túc trong công việc.”, Kim Tắc Thái trước mắt đang rất nghiêm túc, hơi cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, mím môi, thật sự rất đẹp trai.

Không bao lâu Kim Tắc Thái liền sửa xong, thử vài lần, tất cả đều hoạt động bình thường. Thấy anh bắt đầu dọn dẹp lại dụng cụ, Sở Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Sửa xong rồi,” Kim Tắc Thái một bên đem những dụng cụ vừa sử dụng xong bỏ lại vào thùng, một bên nói: “Chuyện nhỏ thôi, không sao.”

“Anh, mấy thứ này anh cũng biết sửa?”

Kim Tắc Thái ngẩng đầu nhìn nhìn Sở Tĩnh, dựng một ngón tay lên cười, “Không khó, chỉ cần hiểu được cách hoạt động của nó, kiểm tra một chút sẽ biết vấn đề nằm ở chỗ nào.”

Cách hoạt động? Bồn cầu tự hoại cũng có cách thức hoạt động? Sở Tĩnh khẽ nhíu mày. Nhìn thấy bộ dáng cậu vẫn đang suy tư, Kim Tắc Thái rốt cuộc nhịn không được, bật cười.

“Cám ơn anh.” Sở Tĩnh thấp giọng nói.

Kim Tắc Thái xách thùng dụng cụ đứng dậy, cười nói: “Cảm ơn cái gì chứ.”

“Xin lỗi, là do tôi làm nó hư.”

Kim Tắc Thái vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chuyện nhỏ, đừng để trong lòng.”

Hai người một trước một sau đi ra phòng khách, thấy bộ dáng Sở Tĩnh vẫn còn cúi đầu xấu hổ ngượng ngùng, Kim Tắc Thái nói với cậu: “Sửa xong rồi, yên tâm xài đi. Đúng rồi, cậu cũng nên đi làm.”

Được Kim Tắc Thái nhắc nhở, Sở Tĩnh mới để ý đến thời gian, cậu ‘A’ một tiếng, sau đó vội vàng gật đầu với Kim Tắc Thái, cũng không nói gặp lại hay gì thêm liền đi. Nhìn bóng dáng Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười không dứt.

Sở Tĩnh chạy nhanh đến câu lạc bộ đêm, hôm nay chắc chắn là đến trễ, khi thay quần áo, trưởng ca thấy Sở Tĩnh đến trễ, trách cứ cậu một phen, nhưng không nói là sẽ trừ lương. Sở Tĩnh biết mình sai, ngoan ngoãn đứng nghe. Thấy Sở Tĩnh cúi đầu không trả lời, cũng không cãi tiếng nào, sau khi trưởng ca nói vài câu cũng quay đi.

Khi đứng trong hành lang của hộp đêm sẵn sàng phục vụ cho khách khi có yêu cầu, trong lòng Sở Tĩnh vẫn còn mang cảm giác xấu hổ ngượng ngùng, không khỏi thầm thở dài. Sau một thời gian sống chung, lần đầu tiên có sự qua lại với chủ nhà, cư nhiên lại là chuyện làm hư bồn cầu nhà người ta, chuyện này thật sự là…

Nghĩ nghĩ, Sở Tĩnh đột nhiên nhận ra, kỳ thật cậu trước tiên có thể không cần quan tâm đến, là nó không thể bơm nước chứ không phải rò rỉ nước, hơn nữa chủ nhà cũng sẽ không dùng buồng vệ sinh của khách. Cậu có thể đợi đến hôm sau khi Kim Tắc Thái không ở nhà, tự tìm nhân viên thủy điện đến sửa lại, ít nhất khi làm như vậy cũng không kinh động gì đến chủ nhà.

“Ai nha, mình như thế nào…” sở Tĩnh ảo não khẽ nói, vẻ mặt chán nản.

Trưởng ca vừa lúc đi ngang qua, Sở Tĩnh nhìn thấy y vội vàng thu lại biểu tình. Trưởng ca nhìn Sở Tĩnh mấy lần, lắc lắc đều, khi đi qua Sở Tĩnh còn nghe được y thấp giọng lẩm bẩm: “Tiểu tử kia rõ ràng rất xinh đẹp, sao lại kỳ quái như vậy chứ?”

Sau chuyện này, khi Sở Tĩnh gặp lại Kim Tắc Thái, không thể vẫn bảo trì biểu tình không thay đổi của mình, nhưng đầu của cậu cúi càng thấp. Hiệu quả của sự kiện chính là – hai người bắt đầu có sự hỏi thăm cùng trao đổi đơn giản.